Non Nối Non Xanh

Chương 45



Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàng nhận được tin nhắn của thiếu gia, hỏi cô hôm nay dự định làm gì.

Lim: Chiều đi CurrentTurbine lấy giấy chứng nhận.

Sau đó rất lâu bên kia không có hồi âm.

Cô không để ý lắm, chỉ nghĩ là Trần Trình đang bận.

Cô đóng màn hình rồi bước vào ga tàu điện ngầm, hôm nay nhận giấy chứng nhận cũng là lúc cô phải nói lời từ biệt với Bạc Thái rồi___ tiếp theo là nộp sơ yếu lý lịch và tiếp tục leo lên phía trước.

Tuyến 1 cũ kỹ đưa cô đến Quốc mậu, cô cẩn thận nhìn những người bán hàng nhỏ dựng quầy hàng ở lối vào, và mua một ly Vanilla Sweet Cream Cold Brew tại Starbucks trước khi bước vào tòa nhà.

Lâm Hàng cắm ống hút xanh thẫm rồi hút một ngụm, vị đắng ngọt sảng khoái tràn vào cổ họng.

Bước vào tòa nhà Bạc Thái, thư ký của Trần Trình đã đợi cô ở cửa ra vào, cô vội vàng đi tới.



Trần Trình cố ý bay ghép nhiều chuyến để nhanh về nước, sự mệt mỏi của chuyến bay đường dài đã khiến quầng mắt anh thâm đen.

Không biết vì sao trong lòng anh luôn bồn chồn lo lắng, chỉ muốn gặp Lâm Hàng càng sớm càng tốt.

Trước khi chuyến bay cuối cùng cất cánh, anh đã đặc biệt hỏi Lâm Hàng về lịch trình hôm nay, dự định sẽ xuất hiện đột ngột làm cô bất ngờ.

Sau khi máy bay hạ cánh, trên đường đến Bạc Thái, anh lấy chiếc lắc tay ra, nhìn lên nhìn xuống, như thể có thể nhìn thấy bông hoa trong đó.

Cuối cùng anh cẩn thận cất đi.

Giờ phút này, thiếu gia từng rong ruổi giữa ngàn hoa bướm, lại sinh ra một loại khẩn trương chưa từng có trước nay.



“Vất vả rồi.” Thư ký nhìn thấy cô thì mỉm cười dịu dàng.

Lâm Hàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Đâu có.”

Cửa thang máy mở ra, cả hai bước vào CurrentTurbine, giờ làm việc ở đây vẫn bận rộn như thường.

“Cô chờ tôi một lát.” Thư ký nói với cô.

“Vâng.” Cô đứng ở chỗ làm việc của mình chờ đợi, trong lúc di chuyển vô tình đạp vào một vật.

Cô cúi đầu, là một chiếc kẹp cà vạt.

Cô ngồi xổm xuống nhặt nó lên, đỏ mặt khi nhìn thấy vụn kim cương trên đó___ chắc là hôm đó họ đánh rơi nó trong văn phòng.

Lâm Hàng cất nó vào túi, định khi nào gặp sẽ trả cho anh.

Khi cô ngẩng đầu lên, thư ký đã cầm tài liệu tới, Lâm Hàng vươn tay nhận lấy.

“Cô xác nhận đi, tôi vẫn còn việc phải làm. Nếu có thắc mắc, cứ liên hệ với tôi.” Thư ký chỉ vào văn phòng của mình.

Lâm Hàng cười với cô ấy: “Không thành vấn đề.”

Cô lật xem tập tài liệu chứng minh trên tay, nhưng đến trang cuối cùng thì ngực cứng lại:

“Người đại lý (*) vụ án: Trần Gia Minh, Lâm Hàng, Quách Mỹ Trân.”

(*) Đại lý là quan hệ, trong đó một bên (bên đại lý) bằng danh nghĩa của chính mình thực hiện một hoặc một số công việc theo sự ủy thác của bên kia (bên giao đại lý) để hưởng thù lao. Các nước theo truyền thống luật Anh – Mĩ quan niệm đại lý (agency) theo nghĩa rất rộng, bao gồm toàn bộ các hoạt động đại diện, môi giới, ủy thác… được người đại lý (agent) tiến hành trên danh nghĩa của mình hoặc danh nghĩa của người giao đại lý (principal) vì quyền lợi của người giao đại lý. 

Rõ ràng là ngày hè nóng nực, cô lại cảm thấy như rơi vào hầm băng.

Thời gian trôi về đêm Trần Trình nói chuyện với Triệu Khải Vân.

Trong cuộc trò chuyện riêng tư của họ, Triệu Khải Vân đã cho Trần Trình một cơ hội tuyệt vời.

Đây là một dự án tuyệt vời, liên kết hai bên Trung, Mỹ. Một khi thành công thì địa vị trên thị trường sẽ tăng vọt.

Nhìn có vẻ là đôi bên đều có lợi, nhưng thực chất là Trần Trình đi nhờ xe ông ta.

“Anh Triệu muốn gì ở tôi?” Trần Trình lắc sâm panh trong tay, lòng sáng như gương, trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí.

“Tôi hy vọng Trần tổng sẽ giúp tôi một chuyện.” Triệu Khải Vân vẫy tay gọi Quách Mỹ Trân.

Quách Mỹ Trân ung dung đi tới, gật đầu với Trần Trình.

“Mỹ Trân là hôn thê của tôi.” Triệu Khải Vân giới thiệu với Trần Trình, “Ngày cưới của chúng tôi đã ấn định vào năm sau.”

Trần Trình kinh ngạc trong lòng, không ngờ Triệu Khải Vân cũng sẽ bị người ta dùng tờ đăng ký kết hôn trói lại.

Cũng không biết Quách Mỹ Trân này quyến rũ đến mức nào mà có thể lừa được Triệu Khải Vân đến Cục Dân chính.

“Tôi nghe nói Trần tổng đang có một vụ trọng tài lớn. Mỹ Trân nhà tôi vừa hay lại học ngành này.” Triệu Khải Vân nhìn người phụ nữ bên cạnh, “Không biết có tiện cho cô ấy tham gia không?”

Là vụ của Lâm Hàng.

Trần Trình cau mày: “Vụ án đã được phán quyết ở Hồng Kông hai ngày trước.”

“Ôi dào.” Quách Mỹ Trân bỗng cất tiếng nói, “Trần tổng chỉ cần để em ‘xử lý’ vụ này là được.”

“Hai năm nay trường em xét tốt nghiệp gắt lắm.” Cô ta đặt tay lên cánh tay Triệu Khải Vân, “Mỹ Trân bất tài, không có nổi một vụ án trong tay.”

Hóa ra là muốn thêm tên mình vào tờ giấy khen.

Dự án lớn như vậy mà chỉ cần thêm một cái tên là đạt được thỏa thuận. Nghĩ thế nào cũng thấy anh được lời nhiều hơn.

“Được thôi.” Trần Trình đồng ý.

“Hợp tác vui vẻ.” Triệu Khải Vân hớn hở đưa tay ra.

“Hợp tác vui vẻ.” Trần Trình bắt tay với ông ta.

Quách Mỹ Trân nhìn hai người đã đạt được thỏa thuận, nở một nụ cười hài lòng.

Lúc đầu cô ta chỉ muốn tìm một cái đùi vàng, nào ngờ sau khi ôm, cái đùi vàng lại mê mệt mình như vậy, còn có thể tiện tay chỉnh Lâm Hàng một trận, chia chút công sức cày cuốc của cô, để giải quyết chuyện tốt nghiệp tắc tị của mình.

Cô ả nhấp một ngụm rượu trong ly, nghĩ thầm Tết này phải cúng hoành tráng cho các cụ nhà mình rồi.

Sân đình vô cùng náo nhiệt, tiếng người ồn ào, gió lạnh đêm hè vẫn rì rào thổi.



Chờ tài xế đỗ xe xong, Trần Trình vội vã bước vào thang máy.

Tâm trạng của anh chưa bao giờ dồn dập như vậy, trong thang máy yên tĩnh, anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm rền.

Có lẽ đây là tình trạng chung của người thua cuộc, hoàn toàn rơi vào bể tình, mất hết mọi lợi thế vốn có.

Cửa thang máy mở ra, anh sải bước vào văn phòng, nhìn quanh xem Lâm Hàng đang ở đâu.

Ánh mắt dính vào người cô giữa văn phòng, Trần Trình quan sát cô từ xa, tuy để mặt mộc nhưng vẫn xinh đẹp lạ thường.

Là cô gái của anh.

Anh đứng yên chỉnh lại quần áo rồi mở cửa phòng làm việc của cô.

Lâm Hàng nghe thấy tiếng mở cửa phòng, từ trong hoang mang ngẩng đầu lên, vừa lúc lọt vào tầm mắt của “đầu sỏ gây tội”.

Khiếp sợ và nghi ngờ cùng lúc xuất hiện trong tâm trí cô.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Trần Trình cười hì hì hỏi: “Có nhớ tôi không?”

*

Kết quả – Trương Kính Hiên