Nóng Bỏng

Chương 10: Chồng



Edit by Kiera

Có cảnh bạo lực, mọi người cân nhắc nhé!

_______

Cuộc sống dường như đã trở lại những ngày tháng bình thường, kể từ ngày hôm đó Mạnh Phù Sinh không hề đến tìm Diêu Đinh nữa, tình yêu là vậy, chỉ cần một bên chịu từ bỏ thì cho dù bên kia có nỗ lực như thế nào cũng đều sẽ phai nhạt.

Vào cuối tuần, Diêu Đinh đi mua bánh mì và sữa bò từ sáng sớm rồi về nhà, cô gõ cửa nhà dì Tần.

Dì Tần lên tiếng, nhưng người tới mở cửa chắc là Đồng Đồng, cô nghe được tiếng nhóc chạy lon ton sau cánh cửa, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng ai đó bị ngã.

Sau khi Đồng Đồng nghe được tiếng gõ, lập tức chạy ra mở cửa, sau đó đột nhiên va vào góc tủ ngã xuống đất, tuy rằng cảm giác hai mắt mình đang tối sầm lại, nhưng nhóc vẫn nhanh chóng đứng dậy tiếp tục chạy về phía cửa.

Mò mẫm được tới chỗ mở khoá, vặn chốt ra, sau khi cửa mở ra cuối cùng nhóc mới ý thức được có cái gì đó không đúng, nhóc duỗi hai cái tay nhỏ ra phía trước, rồi đụng phải đôi chân của Diêu Đinh.

Khi Diêu Đinh nhìn thấy hành động của Đồng Đồng, trong đầu dường như có một sợi dây bị dứt, nhưng thời khắc mà trong lòng cô dấy lên một tia may mắn nghĩ rằng không thể nào thì Đồng Đồng lại nói: "Chị Đinh Đinh, hình như em không nhìn thấy gì nữa?"

Tần Đồng quơ qua quơ lại cánh tay của mình, nhưng nhóc chỉ thấy trước mắt tối đen. Diêu Đinh nhanh chóng ngồi xổm xuống quơ quơ tay trước mặt nhóc, khẩn trương hỏi: "Đồng Đồng em đừng làm chị sợ, em có thể nhìn thấy tay chị không?"

Đồng Đồng cố gắng mở to hai mắt nhưng vẫn chỉ cảm thấy trước mắt mình là một khoảng tối đen, nhóc nắm lấy tay của Diêu Đinh sợ hãi lắc đầu. Bất chợt phía sau truyền đến tiếng gậy dẫn đường của dì Tần rơi xuống lăn lộn trên mặt đất.

Khi một người ở trong trạng thái hoảng hốt cực độ thì trong đầu dường như sẽ vang lên tiếng ù ù, âm thanh đó như là muốn làm vỡ tan cả não bộ, còn tay chân sẽ cứng đờ đến mức các phản ứng cơ bản cũng không làm được.

Bác sĩ Trương vừa lúc đang thay ca chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, lúc đi tới cửa thì nhìn thấy Diêu Đinh ôm một bé trai vọt vào bệnh viện, vì thế ông liền lập tức đuổi theo.

"Bác sĩ! Bác sĩ!" Diêu Đinh nắm chặt một nữ bác sĩ: "Đứa bé này đột nhiên không nhìn thấy nữa!"

"Ai nha, cô kéo tôi vô dụng, cô phải đi đăng ký trước đã." Nữ bác sĩ làm việc theo quy định nói, hầu như ngày nào bà cũng thấy đủ loại hoàn cảnh bất hạnh nên bà đã không còn cảm giác được nỗi đau của từng bệnh nhân.

Nhưng đối với mỗi một người thường đã trải qua nó, đây đối với họ có thể nói là thời điểm khó khăn nhất trong cuộc đời.

Bác sĩ Trương vội vàng chạy tới, giúp cô kiểm tra Tần Đồng trước, rồi đăng ký sau đó chờ kêu tên, dãy người xếp hàng dường như càng lúc càng dài mà nỗi sợ hãi trong lòng lại đang tích tụ từng phút từng giây.

Tần Đồng ngồi bên cạnh Diêu Đinh rất ngoan ngoãn, nhóc dường như còn bình tĩnh hơn cô.

Còn Diêu Đinh lại cảm thấy toàn thân đều tê liệt hết, sự căng thẳng tột độ làm cô lạnh toát hết cả người.

Rốt cuộc cũng tới số của bọn họ, bác sĩ đã kiểm tra một loạt, rồi chụp Xquang các loại, sau đó gọi Diêu Đinh đến văn phòng.

"Căn cứ theo giấy cô điền và tấm phim X-quang, sơ bộ có thể phán đoán đây là bệnh mù loà di truyền, tuy nhiên vẫn cần quan sát thêm." Bác sĩ chỉ vào tấm phim X-quang trên bàn.

Diêu Đinh xem không hiểu gì cả, cô siết chặt hai tay, tuy rằng trong đầu đã suy nghĩ đến rất nhiều giả thuyết nhưng trong nhất thời cô vẫn không thể chấp nhận được sự thật này, cô vội vàng hỏi: "Tại sao lại như vậy? Tối hôm qua thằng bé vẫn còn tốt, có phải là vì thằng bé bị té lúc sáng không?"

"Cho dù như vậy cũng không đến mức đó, bé chắc là thuộc về tính di truyền nên bị mù đột ngột, mặc dù bệnh này sau khi trưởng thành mới phát tác, nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ, hơn nữa thời gian mẹ của bé cũng bị mù tương đối sớm, cho nên loại tình trạng này xuất hiện không thể gọi là ngoài ý muốn."

"Vậy thì phải điều trị như thế nào?"

"Điều trị tính di truyền rất khó trị tận gốc, nói cách khác hẳn đời sau của bé vẫn còn sẽ bị ảnh hưởng, nhưng người bệnh có thể làm phẫu thuật ghép giác mạc."

"Nếu như chọn phương pháp điều trị, thì cần phải tìm được giác mạc phù hợp, toàn bộ quá trình kiểm tra trước phẫu thuật, chính thức phẫu thuật và phục hồi sau phẫu thuật sẽ tốn rất nhiều thời gian và chi phí. Để điều trị hoàn toàn cũng sẽ tốn ít nhất 100.000 nhân dân tệ trở lên." Bác sĩ có thể nhìn ra được sự khó khăn về tài chính của cô, nên thiện ý nhắc nhở cô.

........

Bác sĩ Trương nói với cô; "Không cần quá lo lắng, ca phẫu thuật cấy ghép bây giờ rất dễ thành công."

Chuẩn đoán của bác sĩ cứ không ngừng ra ra vào vào xuất hiện trong đầu của Diêu Đinh, cô cũng không nghe thấy được lời an ủi nào từ bác sĩ Trương nói với mình, giờ phút này cô mới cảm nhận rõ cái gì gọi là đưa mắt không quen, cái gì gọi là không nơi nương tựa.

Nên nói với Đồng Đồng như thế nào, nên báo cho dì Tần như thế nào, bước tiếp theo sẽ đi như thế nào, cái gì cô cũng không biết, cô không có ai để thương lượng cả, tại sao cuộc sống lại biến thành như vậy chứ?

"Chị Đinh Đinh, sau này em sẽ không nhìn thấy được nữa sao?" Âm thanh non nớt của Đồng Đồng đang cất lên những lời nói tuyệt vọng nhất.

Ngay cả Diêu Đinh cũng không biết câu trả lời là gì, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức làm cho giọng điệu của mình giống như một người lớn chân chính: "Sẽ không đâu Đồng Đồng, chị nhất định sẽ làm cho em nhìn thấy được."

Thế giới của người lớn, chính là học được cách không ngừng cắn răng cậy mạnh.

"Chị đưa em về nhà trước." Diêu Đinh bế nhóc lên.

Sở Thành nhìn chồng văn kiện còn cao hơn núi trên bàn Mạnh Phù Sinh mà không nhịn được nữa nói: "Anh à, nếu anh tiếp tục làm việc như vậy thì đến công việc năm 2022 anh cũng làm xong luôn rồi quá."

Sở Thành ngồi trên sô pha, ngập ngừng hỏi một câu: "Nếu không em đi xuống chân núi Lê Dương mua chút gì ăn?"

Mạnh Phù Sinh ném cho cậu một tập tài liệu "Đi thông báo hội thảo sẽ bắt đầu lúc 4h chiều, còn nữa, bây giờ cậu rất rảnh à?"

Sở Thành tiếp được văn kiện: "Không phải đâu anh, bên này anh đã nói chia tay với Chu Yên Nhiên rồi, mà bên kia anh cũng không có động tĩnh nào, một lòng trầm mê với công việc, không phải em sợ anh luẩn quẩn trong lòng sao?"

"Em biết anh yêu Diêu Đinh nhiều như thế nào, nhưng tại sao anh không đi tìm cô ấy?"

Mạnh Phù Sinh dừng bút lại, dựa lưng vào ghế rồi nghiêng người nhìn ra nơi xa ngoài cửa sổ: "Có đôi khi cảm thấy mình rất buồn cười, đến cậu cũng biết điều đó nhưng cô ấy thì không."

Mấy ngày trước Mạnh Phù Sinh đã nói chia tay với Chu Yên Nhiên và anh sẽ đền bù những gì đã nợ cô ta.

Chu Yên Nhiên khóc lóc nói với anh: "Mạnh Phù Sinh em không đồng ý, em tuyệt đối không đồng ý!"

Cô ta khóc không thành tiếng: "Ba năm trước đây khi mà lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã buông xuống tự tôn của mình, em chỉ muốn ở bên cạnh anh.

Em yêu anh như vậy, nhưng tại sao anh lại tàn nhẫn không thể dành tình yêu cho em dù chỉ là một chút chứ?"

Mạnh Phù Sinh nhấp một ngụm rượu rồi nói với cô ta, Yên Nhiên, nói trắng ra, giữa chúng ta từ đầu đến cuối đều chỉ là một cuộc giao dịch, chẳng phải cô đã biết ngay từ đầu sao?

Từ lúc bắt đầu Mạnh Phù Sinh đã nói rõ với cô ta rằng anh sẽ không yêu cô ta, nhưng Chu Yên Nhiên vẫn lựa chọn như vậy, bởi vì cô ta cảm thấy thời gian sẽ thay đổi mọi thứ.

Thư ký gõ cửa: "Mạnh tổng, Chu tiểu thư ở bên ngoài nói hôm nay nhất định phải gặp ngài, bằng không sẽ không đi."

Mạnh Phù Sinh cau mày gật đầu.

"Vậy em về trước đây." Sở Thành vừa nói vừa rút lui.

Chu Yên Nhiên dường như đã trở lại dáng vẻ thường ngày, ngoại trừ đôi mắt hơi sưng thì vẫn xinh đẹp không gì sánh được.

Cô ta nở một nụ cười nhạt nhìn Mạnh Phù Sinh: "Phù Sinh, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, không nói chuyện tình yêu chỉ nói hôn nhân. Em biết anh là vì ai nhưng điều em quan tâm đó là, dù là chuyện kinh doanh hay thời gian, chúng ta kết hôn đối với anh và em đều có lợi, không phải sao?"

Mạnh Phù Sinh rút ra một điếu thuốc, đốt lửa rồi ném bật lửa lên bàn, âm thanh từ vỏ kim loại vang lên lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Tôi không quan tâm. Cô cho rằng Mạnh Phù Sinh tôi sẽ để ý chuyện này sao?"

Chu Yên Nhiên cười lạnh một tiếng: "Phù Sinh, em chỉ nói đến đây, chỉ cần em chưa nói kết thúc thì mối quan hệ giữa chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc." Cô ta vuốt ve chiếc vòng ngọc của mình: "Vẫn là câu nói đó, thực tế, em mới là sự lựa chọn tốt nhất của anh."

Nói xong cô ta liền xoay người rời đi, trong ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, âm thanh giày cao gót càng ngày càng nặng nề, cô ta lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số, tàn nhẫn nói: "Cho cô ta một chút dạy dỗ cho tôi."

Sau khi Diêu Đinh đưa Đồng Đồng về nhà, rồi nói tình huống đại khái cho dì Tần.

Dì Tần ôm chặt Đồng Đồng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt bi thương nói: "Đến tột cùng là làm sai cái gì, ông trời phải đối xử với chúng ta như vậy? Rốt cuộc làm sai cái gì....."

Không biết vì sao, cả người Diêu Đinh lại giống như khô cạn hết rồi, đến cả một giọt nước mắt không thể chảy ra.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Diêu Đinh nhấc máy: "Diêu Đinh! Có một đám người đến cửa hàng tìm cô, nói rằng bọn họ đến đây ăn đồ bị đau bụng! Trong tay bọn họ còn cầm dao, bà tôi cũng không có ở đây, tôi nên làm sao đây!"

Giọng Tiểu Nhu vô cùng hoảng sợ, sợ hãi đến mức hàm răng của cô ấy đều đang run lên.

"Trước tiên cô đừng nói gì hết cũng đừng đi đâu! Tôi lập tức đi tới! Cô phải tự bảo vệ mình đấy!" Diêu Đinh vừa nói vừa vội vàng chạy đến siêu thị.

Cọng rơm cuối cùng, hoặc là đè chết lạc đà, hoặc là đánh thức nó. [1]

[1]: Cọng rơm cuối cùng: từ này được dùng đến để nói đến trường hợp bị "tra tấn" liên tục mà đối tượng cố chịu đựng cho đến cú cuối cùng không còn chịu nổi nữa, như giọt nước tràn ly. Câu nói này bắt nguồn từ một câu chuyện cổ về một cọng rơm làm gãy lưng con lạc đà.

Đêm khuya trong con hẻm tối đen, những chuyện đánh nhau đã làm cho con người ta cảm thấy đáng sợ, nhưng chuyện càng đáng sợ hơn, càng tuyệt vọng hơn đó là giữa ban ngày ban mặt ở đây, có người dám giết người.

Diêu Đinh nhanh chóng chạy nhanh đến siêu thị, cô đẩy cửa bước vào, thì thấy có hàng chục tên đàn ông tàn bạo dã man đang đứng trong một không gian nhỏ, bọn họ còn xách theo gậy bóng chày, một số còn cầm dao, từng cái từng cái gõ trên tay, cảm giác áp lực đè nặng cả bầu không khí.

"Mày chính là Diêu Đinh à!" Một người đàn ông tai to mặt lớn nhìn thấy cô bước vào, đã vỗ vào mặt cô hai cái: "Lớn lên trông cũng được, làm gì không làm, một hai phải làm điếm!"

Những tiếng cười châm biếm của những người khác không ngừng vang lên, trong mắt bọn chúng đều léo lên sự hưng phấn cùng kích thích bệnh hoạn, như là bầy sói đói lâu ngày ngửi được mùi máu tươi, sau đó bọn chúng sẽ xé nát toàn thân bạn từ đầu tới đuôi.

Tiểu Nhu bị dọa đến môi trắng bệch, trên trán toát ra tới mồ hôi lạnh, cô ấy sợ đến mức ghê tởm muốn nôn.

Diêu Đinh cố gắng làm cho giọng nói mình bớt run, cô dùng móng tay đâm sau vào lòng bàn tay để cảm giác đau đớn nhắc nhở não mình hoạt động, cô bảo vệ Tiểu Nhu ra sau người: "Có chuyện gì.. Tìm tôi là được, không liên quan đến cô ấy.. hãy để cô ấy ra ngoài trước!"

Vẫn có thể bắt gặp những dao động trong giọng nói, khiến cho kẻ bạo lực thoả mãn đến tột độ, làm cho bọn chúng càng khát máu hơn, càng muốt lột da của bạn ra, giẫm đạp bạn, xé nát bạn.

"Ha ha, không liên quan đến cô ta? Ông đây nói có liên quan là có liên quan!" Ngước đàn ông lắc lắc dây chuyền vàng trên cổ, rồi đưa mũi dao trước ngực Diêu Đinh, dùng sức ấn hai cái rồi đẩy đẩy cô: "Mày đừng có con mẹ nó nói lời vô nghĩa với ông! Có người bỏ tiền để tao cho mày chút dạy dỗ, hôm nay ông đây sẽ dạy cho mày một bài học."

"Thấy mày cũng có nhan sắc, nếu mày chịu quỳ xuống để anh em tao chơi một lần thì ông đây sẽ suy xét buông tha cho mày!" Vừa nói xong hắn liền kề dao vào cổ Diêu Dinh, vuốt qua hai cái, trên làn da trắng nõn liền rỉ ra hai vết máu.

Khoảng hơn người mấy đàn em lộ ra hàng răng ố vàng lớn tiếng cười châm biếm.

Tiểu Nhu nghe thấy những lời này, nháy mắt liền suy sụp, cô ấy cầm cốc nước trên bàn đập vỡ, khóc lóc hò hét: "Các người khinh người quá đáng!"

Diêu Đinh giữ chặt Tiểu Nhu sau lưng mình, người đàn ông khuôn mặt dữ tợn né tránh ly nước, cái ly lập tức đập xuống đất, không khí căng thẳng hít thở không thông đột nhiên nổ tung.

"DM, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Đập tiệm cho tao!" Người đàn ông bị chọc giận vung tay lên, ngay sau đó tiếng gậy bóng chày giơ lên cũng vang lên.

Bốp! Bốp!

Như là có vô số trái bóng đang đóng đinh trên kệ hàng, tất cả mọi thứ trên đó đều bị đập xuống đất, trái cây đủ màu sắc đồ hộp đều vỡ nát, chảy ra nước dính nhớp, máy tính trên quầy thu ngân cũng bị một cây gậy đập vỡ, tia lửa điện không ngừng hiện ra.

Vừa đập vào tấm kính cửa của tiệm, những mảnh vỡ thuỷ tinh lập tức rơi xuống như thác nước, lan rộng ra khắp sàn nhà, bọn chúng giống như đang vui đùa, nụ cười man rợn hưng phấn lấp kính cả khuôn mặt dữ tợn, không ngừng đá vào thùng hàng.

Diêu Đinh cúi người muốn đè Tiểu Nhu trong lòng ngực mình, che khuất đôi mắt của cô ấy, trong khi đó bản thân cô lại mơ hồ nhìn thấy ngoài cửa có rất nhiều người đang xem náo nhiệt, đứng xa xa lấy điện thoại ra kích động quay clip, như là đang xem một bộ phim hành động thực sự.

Người đàn ông kia túm chặt tóc của Diêu Đinh, ném cô thật mạnh xuống đất, trong miệng hắn tản ra một mùi chua nồng nặc, hắn chửi cô là con điếm, hắn dùng hết những từ ngữ ô uế không ngừng tàn phá cô.

Sống lưng của Diêu Đinh bị đập vào góc bàn, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền thẳng đến trái tim, những tiếng ồn ào xung quanh, tiếng khóc của Tiểu Nhu, tiếng mắng chửi, tiếng cười nhạo làm cô bỗng nhiên cảm thấy như có hàng ngàn con bọ đang không ngừng xuất hiện trong máu mình.

Sống như một cái xác không hồn biết đi, cô dường như đã mất đi cảm xúc từ lâu, nhưng những con bọ rất nhỏ đó hiện giờ dường như đang dần dần đánh thức mọi giác quan của cô, cảm giác đau, thính giác, thị giác, mọi thứ đều đang từ từ quay trở lại.

Tiểu Nhu bị kéo sang một bên, khi mà gậy bóng chày của người đàn ông sắp rơi vào người cô ấy.

Thì đúng lúc đó Diêu Đinh dùng sức bò dậy, dùng hết sức lực nhấc chiếc ghế dựa bên cạnh đập mạnh vào người đàn ông đó.

"Dm --" Người đàn ông lập tức xông lên, giống như là phát điên dùng một tay bóp chặt cổ cô: "Con điếm! Mày con mẹ nó dám đánh tao à?"

"Hôm nay tao có chết cũng phải giết chết mày!" Tay đang bóp cổ không ngừng mạnh hơn, còn một tay khác rút một con dao sắc bén ra.

Diêu Đinh nhất thời không thở nổi, cả khuôn mặt đỏ bừng, cô giãy dụa, kinh ngạc hoảng hốt nhìn lên trần nhà, chẳng lẽ phải chết như vậy sao?

Cô không muốn! Dựa vào cái gì? Cô làm cái gì sai? Dựa vào cái gì người lành tất bị người bắt nạt, ngựa lành ắt bị người cưỡi.

Cái gì là chúng chết cô chết? Cô muốn phải là chúng chết cô sống!

Khát vọng sống sót khiến cho Diêu Đinh lần mò tìm thấy con dao gọt hoa quả trên quầy thu ngân.

Diêu Đinh nhìn chằm chằm người đàn ông đang bóp cổ cô, cô nhanh chóng cầm lấy con dao gọt hoa quả đâm thẳng vào trái tim của hắn.

Muốn xuống địa ngục cũng là chúng đi xuống địa ngục!

Muốn gặp Diêm Vương hãy tự mình đi gặp Diêm Vương đi!

Còn Diêu Đinh cô tuyệt đối không bao giờ.

"A!" Tiếng thét chói tai của người đàn ông vang lên.

Dòng máu đỏ tươi đặt sệt lập tức phun ra, những người đàn ông khác đều nghẹn họng sững sờ nhìn đại ca của chúng, sau đó sẵn sàng chuẩn bị xông lên.

Diêu Đinh lại đâm con dao thêm vài nhát, hét lên: "Tôi xem ai còn dám lại đây!"

Màu tươi tan nồng phun càng nhiều, chảy đầy trên sàn nhà trắng xoá.

Nhát dao này đã đâm thủng qua bóng tối, lao ra khỏi vũng bùn, mọi nhận thức cảm giác bị hao mòn của cô đều xuyên qua mặt đất, giống như một cây lúa mạch mà lao lên phía bầu trời, sông băng vỡ tan, tiếng sấm bạo phá.

Ai tàn nhẫn độc ác, cô sẽ càng tệ hơn.

Ai tâm địa rắn rết, cô lại càng không sợ.

Từ đây về sau

Ngay cả khi máu thịt lẫn lộn, Diêu Đinh cô cũng muốn sống có máu có thịt.

Cho dù thương tích đầy mình, cũng muốn tiếp tục được sống.

"Nếu còn không đưa hắn đi bệnh viện, hắn nhất định sẽ chết trong nửa tiếng nữa!" Diêu Đinh bình tĩnh đến kinh ngạc.

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, đoàn người xung quanh xúm lại, những đàn em đó đang lần lượt nâng đại ca của chúng lên, còn Tiểu Nhu ngồi liệt trên mặt đất.

"Rốt cuộc cũng tới rồi..." Diêu Đinh mệt đến mức suýt không đứng nổi, tay cô vừa mới bị một con dao cắt qua, chảy ra từng giọt từng giọt máu, nhỏ giọt trên sàn nhà.

Cảnh sát tiến vào siêu thị, đây là cảnh sát mà cô đang gọi điện báo lúc trên đường tới đây.

"Vị tiểu thư này, có người chứng kiến cô dùng dao đâm người đàn ông này, yêu cầu cô đi theo chúng tôi một chuyến."

Diêu Đinh nâng Tiểu Nhu đứng dậy, quay đầu nói với cảnh sát: "Được."

Đến cả một giọt nước mắt cô cũng đều không rơi.

Trên đường đến đồn cảnh sát, Diêu Đinh đã suy nghĩ rất kỹ, dưới tình huống không có luật sư, cô không thể mở miệng nói câu nào, cô hiểu rõ việc bảo vệ chính đáng khó khăn như thế nào.

Người bị cô dùng dao dâm còn sống hay không còn chưa chắc, nhưng dù sao thì nhát dao đó đã đâm gần vào trái tim của hắn. Mà trên người cô không hề có vết thương bị đối phương đâm, nếu người kia chết, như vậy cô rất dễ bị phán tội ngột sát.

Cô ngồi trên ghế trong đồn cảnh sát, nhìn thấy một chiếc gương trên bàn làm việc của một nữ cảnh sát, từ trong gương cô nhìn thấy mình đầu tóc tán lạn, mặt không có chút máu, môi nứt nẻ khô khốc, đột nhiên cô bật cười một tiếng, bộ dáng này của mình thật đúng là đủ thảm.

Nhưng cô cũng biết rõ rằng cô đã không còn là Diêu Đinh của ngày hôm qua, mãi mãi sẽ không bao giờ nữa.

"Tên cô là gì?" Một cảnh sát hỏi cô.

Diêu Đinh liếm liếm khóe miệng khô khốc, mở miệng nói, "Diêu Đinh."

"Ngài cảnh sát, tôi cần gọi điện thoại."

"Cho ai?"

Diêu Đinh đảo mắt: "Chồng của tôi."

Cảnh sát nghi ngờ nhìn cô, bởi vì trông cô có vẻ không giống người đã có gia đình, trên tay cũng không có đeo nhẫn, cảnh sát hỏi cô: "Chồng cô tên gì?"

Diêu Đinh khẽ mở môi, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một.

"Mạnh Phù Sinh."

Cô nhớ lại số điện thoại mà 7 năm qua chưa hề gọi, Mạnh Phù Sinh đã từng nói với cô, không cần biết đã bao lâu, chỉ cần cô tìm anh, anh sẽ ở đó.

Nhưng ai có thể bảo đảm thời gian bảy năm có thể thay đổi mọi thứ hay không? Cô nhớ đến gần đây Mạnh Phù Sinh không xuất hiện trước mặt cô, cho nên cô chỉ có thể đánh cược.

Xin anh đừng bỏ rơi em.

Cảnh sát bấm dãy số, tít -- tít -- chờ đợi.

Tiếng chuông của chiếc điện thoại đã lâu đột nhiên vang lên, Mạnh Phù Sinh vẫn còn giật mình, anh nhanh chóng mở ngăn kéo ra lấy chiếc điện thoại đã để rất lâu trong đó nhấc máy.

"Alo."

Khi mà điện thoại được tiếp, vào thời khắc đó, Diêu Dinh biết cuối cùng cô đã đánh cược thắng trong trò chơi tình ái này.

"Alo, chào ngài, đây là đồn cảnh sát ngoại ô. Có một vị tiểu thư tên là Diêu Đinh nói ngài là chồng của cô ấy, phải không?"

Thời gian dường như đang trôi đi, mọi thứ đều yên lặng bất động.

"Alo, ngài có nghe thấy không?"

Cuối cùng đầu điện thoại bên kia cũng truyền đến một câu trả lời chắc chắn.

"Đúng vậy."

Cảnh sát nhìn phía Diêu Đinh, khóe miệng cô chậm rãi cong lên, như là lộ ra nụ cười của người chiến thắng, hốc mắt rốt cuộc cũng bịt kín bởi một tầng hơi nước.

Đó là nụ cười mà anh ta chưa bao giờ thấy qua, đôi mắt như là một vực sâu, làm người ta bất giác rơi vào trong đó.

Cô xinh đẹp đến kinh tâm động phách như vậy.

_____

[4255 từ]

_____

Editor: Xin lỗi mọi người nhé nếu chương này có quá nhiều câu nói tục, nhưng bởi vì tác giả viết thế và mình chỉ edit đúng những gì tác giả viết, và hoàn cảnh như thế không thể không nói tục.