Gần đây có hai việc làm Mạnh Phù Sinh rất đau đầu, đó là em gái mình và một con mèo.
Mấy ngày nay Thiển Niệm ngày nào cũng chạy đến nhà kéo Diêu Đinh đi làm cái này cái kia, một khi hai người ở trong phòng nói chuyện phiếm là có thể nói tới cả một buổi sáng không thèm ra ngoài, hoặc là Mạnh Phù Sinh thỉnh thoảng tan sở về nhà sớm phát hiện không có bóng dáng người nào ở nhà là không cần hỏi cũng biết Thiển Niệm lại kéo Diêu Đinh đi ra ngoài chơi rồi.
Mà điều càng làm anh đau đầu hơn đó là một ngày nọ Diêu Đinh về nhà còn mang theo một con mèo, bộ lông nhung trắng xen lẫn vài sọc vàng nhỏ suốt ngày đi theo Diêu Đinh, đến cả lúc ăn cơm cũng nép vào lòng cô.
Sáng sớm ngày hôm đó, Thiển Niệm đã tới tìm Diêu Đinh, bởi vì sắp tới lễ Giáng Sinh rồi nên bọn cô định đi đặt mua vài thứ, ai ngờ mới vừa tới cửa đã bị Mạnh Phù Sinh gọi lại.
"Thiển Niệm, gần đây có phải em hơi nhàn nhã quá mức không?" Mạnh Phù Sinh vừa pha cà phê vừa cau mày hỏi.
"Không hề nha." Thiển Niệm thuận tay cầm lấy một tách cà phê mới vừa pha xong uống một miếng rồi cười nói: "Em vẫn luôn rất nhàn nhã mà."
Mạnh Phù Sinh bỏ bã cà phê đi rồi lại bỏ bột vào nghiền một lần nữa: "Trường học không có việc gì làm sao? Chạy tới chạy lui."
"Ai nha, anh yên tâm đi, với lại hôm nay cuối tuần mà, mà anh nữa, đừng nói đến dấm của em gái mình mà anh cũng ăn nha?"
Diêu Đinh vừa xuống lầu vừa cột tóc, đi đến nhà ăn, Mạnh Phù Sinh đưa tách cà phê vừa mới pha xong cho cô, nói với Thiển Niệm: "Ăn, sao không ăn được?"
"Ha ha, ăn dấm đó chị, anh hai của em là dấm vương đấy."
"Dấm vương là gì?" Diêu Đinh hỏi giống như người tối cổ.
"Chính là người rất thích ăn dấm đó ạ." Thiển niệm oai oai đầu, ngồi ở trên sô pha.
Mạnh Phù Sinh dọn xong bữa sáng rồi với Diêu Đinh: "Ăn sáng đi em, ăn xong rồi hãy đi."
"Thiển Niệm ăn sáng chưa?" Diêu Đinh tìm điện thoại của mình: "Mấy giờ rồi, nếu không chúng ta trực tiếp đi đi".
"Lúc em tới đã ăn rồi, chúng ta không vội đâu chị."
"Em mặc kệ con bé đi, con bé giảm cân không cần ăn đâu." Mạnh Phù Sinh nói rồi đưa cô đến bàn ăn ngồi xuống.
"Vẫn là anh hai hiểu em." Thiển Niệm dựa vào tay vịn bên ghế sô pha, nhìn hai người bọn họ.
Ánh sáng của mùa đông lạnh giá chiếu vào, cùng với sự mát lạnh của buổi sáng đầy sức sống, Mạnh Phù Sinh và Diêu Đinh thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu, hoa sơn trà trên bàn ăn nở rộ toả hương thơm thoang thoảng, mọi thứ đều đẹp như một bức tranh màu nước.
Thiển Niệm lấy điện thoại ra, tích tích chụp một bức ảnh.
Nghe được tiếng vang, Mạnh Phù Sinh quay đầu hỏi cô nàng: "Chụp cái gì đó?"
Thiển Niệm cúi đầu bấm cái gì đó trên điện thoại: "Chờ đã, để em đăng lên vòng bạn bè."
Cô nàng nhanh chóng bấm nhanh vài chữ rồi đăng lên: "Được rồi, anh chị mau vào xem vòng bạn bè của em đi, nhanh nhanh cho em một like nhá!" . Truyện Mỹ Thực
Diêu Đinh buông dao nĩa xuống, mở điện thoại ra: "Hình như chị không mở vòng bạn bè."
Mạnh Phù Sinh mở điện thoại ra, liền thấy được bức ảnh mà Thiển Niệm vừa mới đăng, còn kèm theo một câu: "Buổi sáng ngọt ngào của anh hai và chị dâu".
Phía dưới Sở Thành đã like, còn để lại comment: Bắt đầu rồi, buổi sáng lại bắt đầu rồi.
Trong bức ảnh, Diêu Đinh đang rũ mi mỉm cười cắt bánh mì nướng, Mạnh Phù Sinh ngồi đối diện cầm tách cà phê trong tây, trong mắt tràn đầy ý cười nhìn về phía cô, không biết hai người mới vừa nói về cái gì.
Thiển Niệm siêu hư, cố tình không xoá Chu Yên Nhiên trên Wechat, dự định cứ lâu lâu sẽ khoe tình yêu ngọt ngào của họ lên, cô nàng còn đưa điện thoại cho Diêu Đinh xem, đắc ý nói: "Em chụp có đẹp không chị?"
Diêu Đinh gật đầu nhưng Mạnh Phù Sinh lại nhàn nhạt nói: "Là người đẹp, liên quan gì đến em chụp?"
Thiển Niệm tức tới mắt trợn trắng, kéo kéo Diêu Đinh phàn nàn: "Chị Đinh Đinh chị nhìn kia! Anh em luôn luôn bắt nạt em không!"
Diêu Đinh đứng dậy: "Đi, đừng để ý đến anh ấy, chúng ta đi ra ngoài."
Sau khi cùng Thiển Niệm đi mua thuốc màu xong, hai người lại đi vào tiệm hoa chọn cây thông Noel, Thiển Niệm nhìn quanh rồi hỏi: "Mua cây 1m được không chị?"
Tiệm hoa bây giờ mang đậm không khí lễ hội, nhìn đến mức muốn hoa mắt: "Chị thấy chừng 80cm là được rồi, 1m hơi cao quá."
"Dạ cũng được, cao quá trông cũng không ổn, dù sao cũng để có vài ngày, chị thấy màu nào đẹp?"
Diêu Đinh nhìn một vòng các mẫu xung quanh được bài ra, chỉ chỉ một cây trong góc: "Em thấy màu trắng bạc này như thế nào?"
"Thẩm mỹ của chúng ta quả nhiên giống nhau!" Thiển Niệm cười cười: "Màu trắng bạc nhìn có vẻ hơi hoang vắng chút, nhưng lại có cảm giác như có tuyết đang rơi trên cây."
Đơn hàng sẽ mất từ hai đến ba ngày, Diêu Đinh và Thiển Niệm để lại địa chỉ cùng số liên lạc rồi rời khỏi cửa hàng, hai người vừa đi dạo vừa trò chuyện cả buổi sáng cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Các cô nói rất nhiều chuyện nhưng không hề có một câu nào nhắc tới quá khứ, có lẽ là vì tương lai còn rất dài nên quá khứ đã không còn quan trọng nữa, cũng có lẽ là vì những chuyện quá khứ đó quá quan trọng trong lòng nhau nên ai ai cũng im lặng không đề cập tới.
Hai chữ "Đã từng" giống như một quả bom hẹn giờ chôn sâu dưới đáy lòng, còn từ "Hiện giờ" lại quá mức tốt đẹp nên ai ai cũng đều không muốn làm người kích nổ trái bom đó.
Đang đi qua quảng trường trung tâm, thì nghe thấy tiếng meo meo phía sau, quay đầu nhìn lại là một con mèo con.
"Wow? Là mèo hoang sao?" Thiển Niệm quay người lại cong lưng nhìn con mèo nhỏ.
"Trong không giống lắm, chị cảm giác trên người nó rất sạch sẽ, không phải là đi lạc chứ?" Diêu Đinh nhìn xung quanh quảng trường.
"Trên người nó cũng không có bảng tên, nhỏ như vậy đi lại trong mùa đông lạnh lẽ trên quảng trường sẽ cóng mất." Mới vừa nói xong Thiển Niệm click vào tin nhắn trên Wechat, ừm ừm à à một hồi rồi mới nói với Diêu Đinh: "Cuối tuần rồi trường học cũng không buông tha cho bọn em, giáo sức yêu cầu bọn em phải nhanh chóng chạy về một chuyến để chuẩn bị tài liệu của cuộc họp buổi chiều rồi."
"Vậy em mau về chuẩn bị đi, cũng không còn sớm nữa, đã 12 giờ trưa rồi, em nhớ ăn cơm trước nhé."
Dứt lời xong hai người tạm biệt nhau, Diêu Đinh cũng chuẩn bị về nhà, đi được hai bước thì nghe thấy con mèo nhỏ lại kêu meo meo hai tiếng rồi đi bên cạnh cô.
Diêu Đinh đi nhanh nó cũng đi nhanh, Diêu Đinh dừng lại, nó cũng dừng lại, lại còn làm ra vẻ đáng yêu mà kêu meo meo nữa, Diêu Đinh cứ như vậy mắt to mắt nhỏ đối mắt với mèo con trên quảng trường.
"Mèo con, em không có nhà sao?" Diêu Đinh ngồi xổm xuống, cánh tay đặt ở đầu gối hỏi nó.
Mèo con cũng nép sát vào, móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng cọ cọ giày cao gót của cô, thật sự đáng yêu.
Diêu Đinh cười cười: "Em muốn đi theo chị sao? Nhưng mà ở trong nhà chị có một anh trai rất hung dữ đó nha."
Mọi người trên quảng trường thi thoảng ghé mắt nhìn cô nói chuyện với mèo con, mèo con nhìn trái nhìn phải rồi ngẫu nhiên meo meo đáp lại cô.
Diêu Đinh nhìn cơ thể bị gió lạnh thổi run lên của nó, rối rắm hồi lâu mới đưa ra quyết định: "Mặc kệ đi, chị tin rằng em nhất định có thể làm anh trai đó khuất phục trước sự đáng yêu của em."
Nói xong rồi Diêu Đinh cởi khăn quàng cổ xuống, ôm lấy nó đi đến phòng khám thú cưng gần đó.
Mới vừa vào cửa đã cảm thấy hình như mình tới không đúng lúc, phòng khám rất to cũng rất sạch sẽ, chỉ là có những thùng hàng to nhỏ đã được đóng xong xếp bày ra như là đang sắp chuyển đi, lung lay liếc mắt một cái cũng không thấy ai cả, vì thế cô định đi ra kiếm một phòng khám khác, lúc đang muốn đi ra lại đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đứng lên từ sau tủ thuốc, theo động tác đứng dậy mà mái tóc xoã ra tạo nên một đường cong xinh đẹp.
"Tôi có thể giúp được gì cho ngài?" Người phụ nữ đang nói mặc một cái áo blouse trắng, mái tóc quăn xoã tung trên vai, trong tay cầm cái hộp mới vừa dọn xong, mỉm cười nhìn về phía cô.
"Tôi.. tôi nghĩ rằng không có ai." Phút chốc, Diêu Đinh bị người phụ nữa
trước mặt mê hoặc, vô thức ôm mèo con đi tới trước mặt cô ấy: "Còn có thể khám bệnh được không?"
Bác sĩ nhìn mèo con trong lòng cô, trả lời rồi hỏi cô: "Mấy ngày nữa sẽ dọn đi, nhưng hiện tại còn có thể, em nhặt được mèo hoang sao?"
"Vâng, em mới vừa đụng phải nó ở trên quảng trường." Diêu Đinh đặt nó xuống.
"Vậy cho nó làm kiểm tra sức khoẻ đi, vệ sinh sạch sẽ rồi đưa về nhà cách ly vài ngày." Bác sĩ nói rồi đo nhiệt độ cho nó: "Em muốn làm không?"
"Làm đi ạ." Diêu Đinh gật đầu nói, nhìn cô ấy lưu loát kiểm tra lông trên người mèo con.
"Vậy em ngồi trước đi, chị sẽ đưa em một tờ đơn để điền." Bác sĩ nói xong rồi tháo bao tay trên tay ném đi, làm sạch khử trùng rồi mới rót một cốc nước cho cô.
Toàn bộ phòng khám chỉ có hai người bọn cô, vừa kiểm tra vừa trò chuyện vài câu.
"Toàn bộ phòng khám chỉ có một mình chị sao?" Diêu Đinh hỏi.
"Bây giờ chị không định mở phòng khám ở đây nữa nên cho mọi người nghỉ việc hết rồi."
"Chị muốn chuyển đi đâu sao?"
"Trở về Nam thành."
Dùng từ " về" vậy chắc là người Nam thành, nhưng phòng khám này vừa nhìn đã thấy sẽ có rất nhiều khách hàng, tại sao lại từ bỏ mọi thứ ở đây? Cô vẫn khó hiểu nhưng có thể về nhà tóm lại là tốt rồi nên trả lời cô ấy: "Khá tốt."
"Sao?"
"Về nhà khá tốt."
Bác sĩ ngừng động tác trong tay, ngẩng đầu lên: "Đúng vậy." Giọng nói có vẻ nặng nề: "Vì một người không đáng mà không trở về nhà, thật là quá ngốc."
Diêu Đinh nghe nói thế thì sững sốt, bác sĩ nhìn ra vẻ mặt có chút thay đổi của cô thì lại nói thêm: "Chị nói chị."
"Em cảm thấy chị nói rất đúng." Diêu Đinh uống một ngụm nước rồi lại suy nghĩ về những lời này.
"Vừa nghe đã biết là người có tâm sự." Bác sĩ mỉm cười nhún vai.
Sau một loạt kiểm tra và vệ sinh sạch sẽ thì cũng đã muộn, bác sĩ đeo cho mèo con một chiếc vòng cổ rồi để mèo con vào túi, sau đó lại lấy thêm mấy hộp đồ hộp và thức ăn cho mèo bỏ vào túi: "Trở về cách ly trước, đợi nó thích nghi rồi sẽ làm việc tẩy giun trong cơ thể an toàn hơn."
Diêu Đinh giả vở hỏi: "Vậy nếu tháng này em đến tìm chị, chị còn ở đây không?"
"Còn, tháng sau chị mới có thể thu dọn xong xuôi, em có thể liên lạc với chị bất kì lúc nào." Bác sĩ vừa nói vừa rút một tờ danh thiếp trong hộp danh thiếp ra đưa cho Diêu Đinh.
"Vâng." Tay bác sĩ luôn luôn rất đẹp nhỉ, Diêu Đinh nhận lấy: "Vậy bác sĩ Lâm Mạn, chúng ta lần sau gặp lại."
Sau khi Diêu Đinh về đến nhà, Mạnh Phù Sinh đang lắp ráp một cái tủ bằng gỗ, làm trong nhà đâu đâu cũng có mùi hương của gỗ.
"Sao lại về rồi?" Mạnh Phù Sinh bỏ dụng cụ xuống đi tới.
"Để cho anh một sự ngạc nhiên đó."
"Cái gì ngạc nhiên?"
"Ta daa --" Diêu Đinh vừa mới mở túi mèo ra, một cái đầu nhỏ mềm mụp nhanh chóng chui ra, khẩn trương nhìn môi trường xung quanh, còn kêu "Meo-meo" nữa.
Mạnh Phù Sinh nhìn nó rồi lại nhanh chóng nhìn Diêu Đinh, anh còn tưởng rằng mình nhìn lầm nên hỏi: "Đây là con mèo à?"
Diêu Đinh bật cười trước bộ dáng kinh ngạc của anh, cho ai đó ăn mềm trước: "Em sai rồi, chưa được sự cho phép của anh đã đưa nó về nhà. Nhưng mà anh nhìn xem, nó đáng yêu như vậy, lúc quảng trường vẫn luôn đi theo em, em không có cách nào hết chỉ đành mang nó về nhà thôi."
Mạnh Phù Sinh không có bài xích với thú cưng, chỉ là hơi đột ngột, anh nhận lấy túi mèo trên tay cô rồi nhìn chằm chằm tên nhóc đó vài lần: "Lần này may là đi theo em chỉ là một con mèo, nếu là một người đàn ông anh còn không bị em làm tức chết à."
"Ha ha, đến lúc đó là hơi nguy hiểm đấy." Diêu Đinh sờ sờ đầu mèo con: "Thật đáng yêu nhỉ."
"Nó không có nhà sao?" Mèo con nhảy lên sàn nhà, hình như nó đang bắt đầu thám hiểm thế giới mới, Mạnh Phù Sinh nhìn nó, trong lòng rõ ràng biết đáp án là gì nhưng vẫn hỏi.
Nó hay là anh hoặc cô, có nhà sao?
Diêu Đinh thở một hơi, dịu dàng nói: "Bây giờ có rồi."
"Đặt tên cho nó đi anh." Mèo con dừng lại ngửi ngửi tủ gỗ.
Mạnh Phù Sinh khẽ gật đầu, làm bộ suy nghĩ rất nghiêm túc nói: "Nó là con gái, vậy gọi là Chó đi."
Diêu Đinh nghe được câu trả lời của anh mà trên mặt đầu dấu chấm hỏi: "Mạnh Phù Sinh anh đặt tên khó nghe muốn chết! Hơn nữa nó là một con mèo mà!"
"Nghe cũng khá hay mà, tên đơn giản rất dễ nuôi đó." Ai kia dõng dạc tiếp tục nói.
Diêu Đinh tưởng tượng ra cảnh tượng, sau này có người đến nhà hỏi: "Mèo con nhà chị đáng yêu quá, bé tên là gì vậy?" Chẳng lẽ phải trả lời một con mèo con xinh đẹp như vậy tên là Chó sao? Chỉ nghĩ đến đây thôi cô lập tức lắc đầu, trừng mắt với Mạnh Phù Sinh nói; "Không được không được, không thể đặt tuỳ tiện được!"
"Vậy em nói xem đặt là gì?" Mạnh Phù Sinh cảm thấy cô đáng yêu hơn mèo con nhiều, cúi đầu hôn cô một cái.
Diêu Đinh suy nghĩ một lúc: "Tên là Mộng Mộng được không?"
"Mạnh Mộng?"[1]
[1]: Mạnh(孟) Mộng (梦) đều có phiên âm là mèng.
"Ừm, cùng họ với anh." Diêu Đinh ngồi xổm xuống bế nó lên chuẩn bị đưa nó đi cách ly.
"Tên hay đấy, nhưng không phải mèo trên toàn thế giới đề tên là Mimi gì sao?"
"Cũng đúng." Diêu Đinh cười cười, "Nhưng mà nó phải tên là Mộng Mộng." Nói rồi cô mang nó đi lên lầu hai.
Sau khi thu dọn xong xuôi xong, Mạnh Phù Sinh lại tiếp tục lắp ráp tủ gỗ: "Em định dùng tủ này để làm gì?"
"Giá sách không đủ nên em muốn lắp thêm một cái nữa."
"Anh khéo tay thật đấy, công nhân đưa tới đây mà không lắp ráp hả anh?"
"Bọn họ lắp còn không nhanh bằng anh, nên anh để bọn họ về trước."
Diêu Đinh đặt tay lên giá sách sờ dọc theo những hoa văn, đột nhiên điện thoại trên bàn trà của Mạnh Phù Sinh vang lên, cô không hiểu tại sao lại có một dự cảm mãnh liệt, từ lúc điện thoại đổ chuông cũng là lúc máy hẹn giờ cuối cùng cũng bắt đầu đếm ngược, con số đếm ngược màu đỏ ngay lập tức thay đổi liên tục.
Mạnh Phù Sinh đi tới cầm lấy điện thoại, là một số lạ, anh nhấn rồi nhấc máy: "Alo."
Giọng nói phát ra từ điện thoại, Diêu Đinh mơ hồ nghe được hai chữ: "Âm Tình."
"Tôi là Âm Tình." Bước chân của Mạnh Phù Sinh dừng lại, tầm mắt dừng trên giữa mày của Diêu Đinh.
Đầu gỗ đã bị mài giũa đến bóng loáng bằng phẳng nhưng Diêu Đinh lại bổng nhiên cảm giác được hình như có một cái gai gỗ rất mỏng đang đâm vào ngón tay.
Đầu năm học ngày đó, một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp toả nắng như ánh mặt trời đang đứng trên bục giảng tự giới thiệu: "Chào mọi người, mình tên là Âm Tình, Âm trong mây âm u, tình trong trời quang mây tạnh, lần đầu gặp mặt, hy vọng mọi người chiếu cố mình nhiều hơn trong những ngày sắp tới."
Chủ nhiệm lớp vừa nói câu hoan nghênh học sinh chuyển trường, cả lớp học liền bắt đầu vỗ tay, đôi mắt cô gái khi cười cong như trăng non, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ ngồi đằng trước người nào đó ở bên trái lớp rồi hỏi giáo viên: "Em có thể ngồi đó được không ạ?"
Chủ nhiệm lớp gật đầu, cả lớp đều nhìn về phía vị trí đó, cô gái ngồi bàn sau chọc chọc Diêu Đinh đang ngồi phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Cậu biết cậu ấy sao?"
Mặt Diêu Đinh không cảm xúc nhìn Âm Tình đang ngồi trước mặt mình, nói: "Mình không biết."
Cô gái đó đặt cặp sách xuống rồi mỉm cười quay đầu lại nói: "Chào cậu, Diêu Đinh."
Mạnh Phù Sinh ngừng bút trong tay, nghiêng người nhìn về phía Diêu Đinh.
Âm Tình nhìn lướt qua cái nhãn tên trên sách bài tập trên bàn của anh, ngọt ngào nói: "Thế gian mạn tùy nước chảy, tính ra một mộng kiếp phù du[2]. Tên của cậu thật là dễ nghe nha."
[2] Vạn vật trên đời chẳng là gì, trôi theo dòng nước chảy. Đời như một giấc mơ, ngắn ngủi lắm.
Có vẻ như lúc đó, cái gai nhọn đó đã chui vào đầu ngón tay của Diêu Đinh, chiếc gai gỗ nhỏ tới mức không thể nhìn thấy bất kì vết thương nào từ bên ngoài, chỉ loáng thoáng truyền đến cảm giác đau nhói, nhưng chiếc gai nhọn này lại ghim vào trong máu thịt, cho dù có muốn nắm chặt lấy cái gì đi nữa, nó cũng sẽ không lúc nào mà không nhắc nhở rằng, cái gì gọi là "Vạn tiễn xuyên tâm".[3]