Trước nay chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống lại trôi qua nhanh như vậy, khi mà cây cối tươi tốt che đi cái nắng chói chang, khi mà kỳ thi cử liên tiếp nối gót tới, khi mà ngày đếm ngược kỳ thi đại học trên bảng đen đã trở thành hai chữ số, tất cả mọi thứ đều đang nhắc nhở, thời gian bên nhau của anh và em ngày một ít đi.
Khi mà Diêu Đinh đã không thể nhớ được từ lúc nào cô bắt đầu lên kế hoạch rời đi.
Có thể là lúc người mẹ đó đưa cho cô bản kế hoạc du học Anh và nói: "Tao đã giúp mày nộp đơn rồi, kế hoạch này là do Cung gia và tổ chức nước ngoài của trường mày thực hiện."
"Ai nói con muốn đi Anh đu học?" Diêu Đinh khó hiểu nhanh chóng lật xem bản kế hoạch.
"Cung Quan Dương muốn đi, cho nên mày cũng phải đi." Mẹ Diêu ngồi trên sô pha, gần đây hình như bà có vẻ đã phờ phạt đi rất nhiều.
"Cái này mà xem như lý do gì chứ, Cung Quan Dương đi có liên quan gì đến con?" Diêu Đinh ngồi trên ghế quay người nhìn về phía bà: "Con tuyệt đối không thể đi."
Mẹ Diêu không nhìn cô, chỉ là đôi tay vờn quanh, nhìn về phía sân ngoài cửa sổ: "Có một số việc không phải vì mày, Cung Quan Dương thích mày, hơn nữa ba mày với Cung gia có giao tình sâu đậm nhiều năm như vậy, mày đi theo nó sẽ không có hại."
"Bà có ý gì?"
"Đã tới lúc phải nghĩ tới con đường sau này đi như thế nào rồi, tao cũng chỉ nghĩ cho mày thôi." Mẹ Diêu cảm thấy hoa trong sân hình như đã lâu không nở rồi, tiếng thở dài vô hình cũng xuất hiện.
"Ba mày mất vội, chỉ để lại căn nhà này, tao cũng không có khả năng duy trì kinh tế trong nhà, tao đã bàn bạc với Cung gia rồi, mày đi theo Cung Quan Dương tới Anh không cần phải nghĩ tới bất kỳ chi phí cho việc học tập hay sinh hoạt nào, sau đó học xong rồi lại có kinh tế bảo đảm, rồi kết hôn sinh con, mày sẽ một cuộc sống tốt đẹp."
Âm Tình đi xuống lầu, đứng ở một bên nhìn mẹ Diêu và cô.
Diêu Đinh quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười lạnh một tiếng, rồi nhìn chằm chằm vào mẹ mình rồi nói: "Bà có thể đừng nực cười nữa không?"
Cô đứng lên nhìn xuống mẹ của mình: "Bà cho rằng tôi không biết cái gì sao? Ngày đó bà gọi điện tôi đều nghe rõ, ba của cậu ta..." Diêu Đinh chỉ về phía Âm Tình đang đứng sau lưng mình: "Cờ bạc thiếu một đống nợ cần phải trả, giờ trả không nổi đến bà tính lấy tôi đi giao dịch à?"
"Diêu Đinh, cậu không thể nói như vậy." Âm Tình cầm bản kế hoạch đặt trên bàn lên: "Đây vốn dĩ là một cơ hội tốt, mình muốn đi còn không được."
"Con câm miệng." Mẹ Diêu đỡ trán nói với Âm Tình, bà vốn đang buồn bực vì chuyện nợ nần mà con bé còn như vậy.
"Diêu Đinh, ngay cả khi như mày nói là giao dịch, cuộc sống này còn không phải là một cuộc kinh doanh sao?" Mẹ Diêu đứng đậy: "Cái nhà này đã như thế này rồi, dù sao cũng phải sống không phải sao?"
"Sống? Sống như thế nào?" Diêu Đinh đi đến gần bà vài bước "Dựa vào tiền bán tôi mà sống sao? Bà thật sự có thể tự xưng là một người mẹ sao?"
"Đúng! Tao không thể!" Mẹ Diêu dường như đã bị chọc vào chỗ đau nào đó: "Tao không thể, tao không phải! Mày vừa lòng chưa?"
"Tôi không vừa lòng! Đến tột cùng ba tôi có chỗ nào không tốt, làm sai cái gì, mà bà lại muốn nhìn trúng một tên xấu xa nghiện cờ bạc thiếu một đống nợ?"
"Này, Diêu Đinh cậu không thể nói như vậy?" Âm Tình kéo tay Diêu Đinh.
"Con tránh đi cho mẹ!" Mẹ Diêu bước tới đẩy mạnh Âm Tình vào phòng sách, sau đó bà bình tĩnh lại vài giây rồi nói với Diêu Đinh: "Ba mày không sai, nhưng mà tao có làm gì sai sao?"
"Tao không yêu ông ta." Mẹ Diêu hít sâu một hơi: "Mày có thể hiểu không Diêu Đinh, tao không yêu ba mày."
"Tao cũng muốn cùng chồng mình yêu nhau đến già, tao cũng đã từng cố gắng chứ, nhưng mà ngay từ đầu cuộc hôn nhân này không phải vì tình yêu, đó chỉ là môn đăng hộ đối, là bị bắt buộc là bất đắt dĩ mày hiểu không?"
Mẹ Diêu và cha Âm Tình đã yêu nhau khi họ còn đi học, chỉ là vì gia cảnh chêch lệch nên bị chia rẽ, sau khi trở thành người có gia đình thì rất nhiều năm sau họ gặp lại nhau, vì thế một bước sai, từng bước sai.
"Đúng vậy, ông ấy là một kẻ xấu xa, ông ấy nghèo lại cờ bạc, nhưng tao cũng không có cách nào, tao chỉ yêu ông ấy, mà cuộc hôn nhân này với tao mà nói chỉ là một cái nhà tù."
"Vậy tại sao hai người vẫn muốn ở bên nhau? Tại sao không ly hôn?"
"Bởi vì có mày đó! Sau này tao và ba mày cũng từng..."
"Bà thật sự không cần nói nữa." Diêu Đinh ngắt lời bà, nỗi đau giờ đây đang ngập tràn trong lòng cô, vì ba, vì bản thân và có lẽ cũng có một chút vì mẹ mình.
"Bà hiểu rõ cái cảm giác lấy người mình không yêu đau khổ như thế nào, vậy mà bây giờ bà còn muốn đẩy tôi cho Cung Quan Dương, rõ ràng tất cả những gì bà muốn chỉ là tiền." Diêu Đinh đi lên thang lầu: "Tôi thực sự không muốn ở lại cái nhà này một giây nào, ngay cả một giây cũng không muốn sống với bà."
Mẹ Diêu nói với phía bóng lưng của cô: "Vậy mày có thể sống như thế nào?"
Diêu Đinh đi lên lầu, lật giấy chứng nhận bất động sản ra, cái tên mà ba viết trên đó là tên của cô.
Cô ngồi bệt trên sàn nhà, dựa vào tủ đầu giường, nhìn những đám mây đang thong thả di chuyển ngoài cửa sổ, sự mệt mỏi và tuyệt vọng trong lòng làm cô đến sức lực giơ tay lên cũng không có, ý nghĩ rời đi bỏ mặc tất cả mọi thứ xung quanh chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này, trong lòng cô hiện tại đang nghĩ kỹ xem lý do cô muốn rời đi là gì.
Có lẽ là do chủ nhiệm lớp đã gọi cô đến văn phòng và nói với cô rằng: "Chuyện yêu đương của em và Mạnh Phù Sinh cô vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, nhưng mà em xem đi bây giờ em ấy rút ra khỏi danh sách học sinh đủ tiêu chuẩn rồi, em cảm thấy đây là vì cái gì?"
Chủ nhiệm lớp dùng bút nước gõ từng cái từng cái lên tờ danh sách trên bàn: "Với điểm số hiện tại của em chắc chắn không thể thi vào trường này, thậm chí đây còn không cùng một thành phố, em nói xem có phải em ấy vì em mới rút khỏi không?"
"Đến lúc ghi nguyện vọng thì làm sao bây giờ? Yêu đương chỉ là nhất thời, học trường tốt mới có tương lai, đây mới là điều quan trọng nhất của một đời người, đúng không?"
Diêu Đinh nhìn vào danh sách học sinh đủ tiêu chuẩn, tên của Mạnh Phù Sinh đã có một gạch đen ở trên đó, cô biết rõ đằng sau cái gạch này có ý nghĩ như thế nào.
Đáng sao? Đó là trường đại học mà bao nhiêu người học muốn bể đầu cũng muốn đến, vì mình đáng sao?
Diêu Đinh môi khô khốc, bả vai dựa vào tủ đầu giường có chút tê dại, nhưng lại không đổi bất kỳ tư thế nào, tiếp tục suy nghĩ lý do rời đi.
Hoặc có lẽ là do người đàn ông cả người đầy mùi rượu ngồi trước mặt mình, nói với cô: "Tên nhóc thật đúng là có tiền đồ, đã mở cửa hàng còn cùng với tiểu thư con nhà giàu như mày yêu đương."
"Ông muốn làm gì?" Ngón tay Diêu Đinh siết chặt quần áo của mình.
Người đàn ông kia xoa mũi rồi nói: "Vậy tao không quanh co lòng vòng với mày nữa, nó nghĩ rằng cánh mình cứng rồi có thể gạt tao đi à, sao có thể? Tao con mẹ nó phí công nuôi dưỡng hai bọn nó nhiều năm như vậy mà?"
"Tao cũng không muốn nói nhiều, muốn gạt tao qua một bên cũng không phải không được, cho tao 300000 tệ ( ~1tỷ) tao sẽ lập tức chạy lấy người, ít tiền này đối với nhà các người không phải là việc gì khó, mày cũng không muốn nó bị tao quấy rầy đúng không?"
Người đàn ông kia nốc một ngụm rượu rồi tiếp tục nói: "Tên nhóc đó có thể trốn được tao, Tiểu Niệm có thể sao? Nếu không có tiền, mỗi ngày tao sẽ đến chặn trước trường con nhóc đó, nó còn có thể trốn cả đời sao?"
Diêu Đinh khó nhọc mở khoé miệng đang khép chặt, hỏi người đàn ông trước mặt: "Ông có nghĩ tới bọn họ là con của ông không?"
"Con? Tao đủ tận tình tận nghĩa rồi, con điếm kia bỏ chạy, ai biết hai đứa này có phải của tao không?"
....
Bạn thấy đấy, không bao giờ có chuyện nào có thể áp đảo được chúng ta, chúng ta có thể gục ngã trong tích tắc, nhưng không có nghĩa là khoảng khắc đó sẽ làm chúng ta tuyệt vọng.
Sau khi thi xong bốn môn, Diêu Đinh và Mạnh Phù Sinh đã cùng nhau đi đến cầu Tỉnh Hoà, mặt trời lặn phản chiếu trên mặt sông, bao trùm trời mây bằng sắc màu của mình.
Trong thời tiết nóng bức, khuôn mặt của Diêu Đinh hơi có chút ửng hồng nhưng cả người Mạnh Phù Sinh vẫn vô cùng lạnh lẽo.
"Ngày mai là đầu hạ rồi đấy." Mạnh Phù Sinh đặt tay lên lan can trên cầu, làn gió nhẹ thổi bay tà áo sơ mi trắng của anh.
Diêu Đinh liếm que kem trên tay, mang theo một chút mát lạnh nhìn về mặt sông xa xăm: "Vậy sao?"
"Đúng vậy, chờ sau khi thi đại học xong, chúng ta chọn một nơi đi du lịch ăn mừng tốt nghiệp đi."
Cô nhìn bóng râm của Mạnh Phù Sinh trải dài dưới ánh hoàng hôn, không có hứa hẹn mà chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: "Phù Sinh, anh có muốn có kể em nghe chuyện của mẹ anh không?"
Mạnh Phù Sinh cúi đầu nhìn về phía cô, hơi thở hơi dừng lại một lát sau đó xoay người lại dựa vào lan can: "Mẹ của anh..."
"Mẹ của anh là một nhà thơ, em tin không?" Mạnh Phù Sinh cười khẽ một tiếng.
Diêu Đinh hơi ngạc nhiên, tiếp tục nghe anh nói.
"Chỉ là viết thơ không ai xem mà thôi, anh không có ấn tượng sâu sắc với bà ấy, chỉ nghe người khác nói bà ấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất thị trấn, chắc là bà ấy nhìn lầm người, gả cho ba anh, vừa rượu chè lại còn bạo lực."
Mạnh Phù Sinh ngả người về phía sau: "Ấn tượng cuối cùng của anh về bà ấy là lúc bà ấy sinh xong Thiển Niệm vào Tết Đoan Ngọ năm ấy, đưa cho anh và em gái hai chiếc vòng đan màu đỏ, sau đó rời đi."
"Em gái anh tên là Thiển Niệm, có lẽ là vì bà ấy đã buông bỏ phần thương nhớ về bọn anh."
[1] Thiển có nghĩ là cạn, Niệm là mong nhớ.
Giọt nước mắt chảy xuống que kem đang tan chảy, Diêu Đinh nhìn anh nhưng lại không thể thốt lên được lời nào.
"Không sao." Mạnh Phù Sinh thản nhiên cười: "Anh không oán bà ấy, đi rồi cũng tốt, không phải khổ nữa."
Diêu Đinh nhắm hai mắt lại, lắng nghe tiếng gió hoà cùng tiếng xe cộ, ở trong lòng lặng lẽ hỏi một câu, nếu em rời đi, anh có oán em không?
Lúc 04:23 ngày 06 tháng 5 năm 2011, nhiệt độ lên tới 35 độ, mùa hè nắng nóng đang đến gần, vạn vật sinh sôi, mùa hạ bắt đầu.
Nhưng Diêu Đinh lại cảm thấy, hạ tàn rồi.
Hoá ra tuyệt vọng và mệt mỏi đã tiến đến chỗ sâu nhất, đó là tự tay giết chết đi bản thân đã từng tràn đầy sức sống và tươi sáng, nhưng mà trước khi điều này xảy ra, em vẫn sẽ dốc hết sức lực cuối cùng của mình để bảo vệ anh.