Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 12



"Đại tỷ, tỷ nghỉ một lát, ta đi chặt chút trúc đến." 

 

Mộc Tử Xuyên thấy trưởng tỷ nhà mình sắc mặt mệt mỏi, liền để cho nàng nghỉ ngơi một chút.

 

"Phụ thân dạy ta dùng trúc bện một chút giỏ trúc lớn đơn giản, thừa dịp tối đen chúng ta đem Hoài Sơn dại này bỏ vào giỏ trúc kéo về nhà đi!”

 

Mộc Cẩm lại cười lắc đầu, "Không cần, trưởng tỷ không mệt, trưởng tỷ cùng đệ đi chặt trúc.”

 

Trời hơi tối, nàng lo lắng tam đệ một mình đi chặt trúc.

 

Mà tam đệ nói chủ ý dùng trúc bện thành giỏ trúc đơn giản đem những củ Hoài Sơn dại đã đào xong này kéo về nhà vô cùng tốt tốt.

 

Trúc rừng lớn lên không thô, nhưng tính dẻo dai rất tốt, thân trúc còn vô cùng bóng loáng, sau khi bện thành giỏ trúc, một phần chạm đất đủ bóng loáng, kéo trên mặt đất cũng tiết kiệm sức lực.

 

Nếu không phải tam đệ nói, nàng nhất thời thật đúng là không nghĩ ra biện pháp tốt này.

 

Tỷ đệ hai người cùng nhau động thủ, làm việc cũng nhanh hơn nhiều.

 

Chờ sau khi chặt liên tiếp hai mươi mấy cây trúc vừa nhỏ vừa dài, hai tỷ đệ bắt đầu đan giỏ trúc ngay tại chỗ.

 

Mộc Tử Xuyên bện, Mộc Cẩm làm bật hết tre.

 

Nhìn tam đệ nhà mình hai tay tung bay, lập tức đan được một cái giỏ trúc lớn, Mộc Cẩm cũng thán phục.

 

Trong nhà dùng, cái rổ tre, cái sàng hắn đều biết đan.

 

Kiếp trước, nàng dĩ nhiên không có chú ý tới tay nghề đan dệt của tam đệ lợi hại như vậy.

 

Lời khen của nàng khiến Mộc Tử Xuyên có chút ngượng ngùng.

 

Trong lòng lại vô cùng vui vẻ.

 

Hắn sẽ không chỉ có thế.

 

Chỉ là lúc trước phụ thân đan đều còn có thể dùng, hắn mới không có đan mới.

 

Nhưng mà , trưởng tỷ khen tay nghề của hắn như vậy, vậy sau này hắn cần phải đan cho cả nhà nhiều thứ mới.

 

Đặc biệt là mẹt.

 

Phơi nắng Hoài Sơn nhất định phải được.

 

Cũng chỉ mất một khắc, giỏ trúc đơn giản đã đan xong.

 

Mộc Tử Xuyên còn thông minh làm cái dây.

 

Đặt lên vai một bộ là có thể kéo giỏ trúc đi về phía trước.

 

Dù sao gần ba trăm cân nặng đồ vật, đối với hai tỷ đệ tuổi không lớn, sức lực cũng không nhiều, vẫn là rất nặng.

 

Sau khi bỏ Hoài Sơn dại vào giỏ trúc, Mộc Cẩm thử kéo một cái.

 

Không mượn ngoại lực rất khó một lần mang về nhà.

 

Được lợi từ đáy giỏ bằng tre dại trơn bóng, một mình nàng lại kéo được!

 

Nhưng, vẫn rất vất vả.

 

Mộc Tử Xuyên đau lòng trưởng tỷ, muốn đổi lại hắn kéo, bị Mộc Cẩm từ chối.

 

Nàng là trưởng tỷ, tuổi tác cũng lớn hơn tam đệ vài tuổi, sao có thể để tam đệ đi kéo chứ.

 

"Trưởng tỷ, đừng thấy ta nhỏ hơn tỷ, nhưng khí lực của ta lớn hơn tỷ, để ta kéo, trưởng tỷ, tỷ đẩy ở phía sau đi!"

 

Mộc Cẩm kiên quyết không để Mộc Tử Xuyên kéo.

 

Tiểu hài tử gia, cũng không thể làm quá sức tổn thương thân thể.

 

Thấy trưởng tỷ hạ quyết tâm không cho hắn đi phía trước kéo, Mộc Tử Xuyên đỏ mắt dùng sức nắm chặt hai tay.

 

Hắn nhất định phải nhanh chóng lớn lên, giúp đỡ trưởng tỷ chăm sóc tốt tỷ tỷ đệ đệ cùng muội muội.

 

Ước gì hắn lớn hơn! Sẽ không để cho trưởng tỷ chịu khổ vất vả......

 

Mộc Cẩm không biết mắt thiếu niên nho nhỏ lộ ra ánh sáng kiên nghị, nàng đã kéo giỏ trúc lớn lên.

 

Mộc Tử Xuyên nhanh chóng tiến lên, dùng sức đẩy lên.

 

Lúc đất bằng thật ra cũng không mệt mỏi.

 

Lúc xuống dốc càng tiết kiệm sức, lên dốc cũng rất lao lực.

 

Cũng may đây là xuống núi, cho nên lúc xuống núi càng nhiều.

 

Chỉ là bởi vì đào nhiều Hoài Sơn dại như vậy trở về, Mộc Cẩm trong lòng vui vẻ, một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi.

 

Những Hoài Sơn dại này, nếu như thời tiết tốt, phơi khô bào chế tốt, có thể bán không ít tiền.

 

Cho dù không bán đi, để lại một ít lương thực, năm tỷ muội các nàng cũng có thể ăn rất nhiều ngày.

 

Những củ Hoài Sơn dại đã đào nát đào gãy kia không dễ bảo quản cũng không sợ.



 

Cũng có thể rửa sạch cắt thành từng miếng nhỏ cho vào cối đá, giống như làm bột khoai lang, chế biến thành bột Hoài Sơn.

 

Kiếp trước nàng đã làm qua, những thứ này đều không làm khó được nàng.

 

Lúc sắp về đến nhà, y 

Tu khi lại là một đoạn đường lên dốc.

 

Lúc này trời đã tối lắm rôi, người nông thôn tiếc tiêu tiền đốt nến, đều sớm đi ngủ.

 

Mấy người Mộc Oánh ở nhà chờ sốt ruột, liền mang theo tiểu đệ cùng tiểu muội đi tìm Mộc Cẩm cùng Mộc Tử Xuyên.

 

Đúng lúc gặp nhau ở chỗ sắp lên dốc.

 

Nhìn thấy đại tỷ và đại đệ mang nhiều Hoài Sơn dại như vậy trở về, Mộc Oánh cũng vui mừng không thôi.

 

Năm tỷ muội đều là thông minh, cũng không nói gì, Mộc Oánh liền giúp đỡ đại tỷ cùng nhau kéo.

 

Hai đứa nhỏ đẩy phía sau.

 

Rất nhanh, năm tỷ muội cùng với tiếng chó sủa đem giỏ Hoài Sơn dại lớn này đưa tới trong sân nhà mình.

 

Mộc Cẩm Mệt mỏi lập tức ngồi trên mặt đất trong sân nhà mình, cũng không quan tâm cái gì.

 

Đợi đến khi về đến nhà, Mộc Cẩm mới cảm thấy kiệt sức.

 

Mộc Oánh nhanh chóng kêu tiểu đệ tiểu muội bưng tới Hoài Sơn dại đã nấu xong còn có nước ấm cho trưởng tỷ cùng tam đệ nhà mình ăn uống.

 

Bởi vì trong nhà không có nến, bên ngoài lại có ánh trăng, cho nên ăn uống đều là ở trên bàn đá trong sân.

 

Tuy chỉ là Hoài Sơn dại luộc, nhưng vẫn là câu nói kia, lúc đói bụng, ăn cái gì cũng thơm ngọt.

 

Huống chi Hoài Sơn dại luộc vốn là tươi ngọt ngon miệng.

 

Bởi vì sắc trời quá muộn, mấy tỷ muội sau khi ăn xong, sờ soạng rửa mặt một chút liền đi ngủ.

 

Mèo không ăn cá

Cùng lúc đó, trong một đại viện ở huyện Giang Ninh.

 

Thọ An trưởng công chúa vẫn ở biệt viện Giang Ninh sắc mặt trầm trọng lôi kéo hoàng đệ Triệu Cảnh Dật đồng bào của mình đánh giá từ trên xuống dưới.

 

“A tỷ, ta không sao. "

 

Triệu Cảnh Dật an ủi.

 

“Lão tứ lão lục lão thất phái ba nhóm nhân mã, nửa đường chặn g.i.ế.c đệ, đệ cho là a tỷ đệ không biết sao?"

 

“Ta đây không phải không có việc gì sao? "

 

Triệu Cảnh Dật tiếp tục nói, giọng bình tĩnh.

 

Thọ An trưởng công chúa thấy hắn vẫn là một bộ dáng không có việc gì, ánh mắt đều đỏ.

 

Đưa tay đẩy hắn một cái.

 

 "Ngươi đương nhiên không có việc gì! Nếu có việc, bảo ta làm sao ăn nói với a nương!”

 

"Đã nói rồi, Thanh Dương lễ cập kê đệ không cần tự mình đến cũng không sao, trong kinh mấy người kia không an phận ước gì g.i.ế.c c.h.ế.t đệ, đệ còn dám xuất kinh!"

 

Thọ An trưởng công chúa oán giận thân đệ đệ, trong lòng rất cảm động.

 

Nàng đời này chỉ sinh một khuê nữ là Thanh Dương, thân đệ đệ coi trọng nữ nhi của nàng, nàng hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì.

 

Triệu Cảnh Dật lại nhẹ nhàng nhíu mày nói: 

 

"Vòng ngọc a nương cho ta vốn ta định mang đến cho Thanh Dương làm quà cập kê.”

 

“Thôi! Dừng lại! Người của đệ đến là tốt rồi! "

 

Thọ An trưởng công chúa khoát tay với hắn.

 

"Hơn nữa, vòng tay kia sao, đệ không biết ý của nương , đó cũng không phải cho đệ, là cho thê tử tương lai của đệ!"

 

"Ta còn chưa nói đệ đâu, vốn là cho con dâu, đệ lại cho Thanh Dương. Làm quà cập kê là chuyện gì?”

 

“Cho thê tử tương lai của ta? "

 

Nghe được lời của trưởng tỷ, Triệu Cảnh Dật lông mày tuấn tú thon dài.

 

" A nương cũng không nói với ta như vậy....…”

 

Thọ An trưởng công chúa liếc hắn một cái, 

 

"Ngươi từ trước đến nay không thích a nương cùng ngươi nói cái này, hơn nữa, với tính tình của ngươi, a nương dám ở trước mặt ngươi nói sao?"

 

Hoàng đệ của nàng, nhìn trên mặt đều cảm thấy dễ nói chuyện, kì thực ai cũng nhìn không thấu hắn. 

 

Mặc dù nàng là trưởng tỷ, cũng chưa từng hiểu được hắn.

 

Triệu Cảnh Dật lúc này lại lâm vào trầm tư.

 

Vòng ngọc kia, hắn cho tiểu cô nương cứu hắn......