Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 16: Nhà họ Vương sắp phát tài rồi!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Chương 16: Nhà họ Vương sắp phát tài rồi!

Chuyện cuối cùng cũng kết thúc, trên đường về nhà, Vương Noãn Noãn hết được mẫu thân bế trong lòng rồi lại được phụ thân ôm vào lòng mà cưng nựng. Chẳng bao lâu sau, Noãn Noãn lại bị nhị bá ôm lấy, nhưng chưa kịp ấm chỗ đã bị gia gia thân yêu của mình ôm đi mất, để lại nhị bá với vẻ mặt đầy u oán.

Vương lão đầu ôm chặt Vương Noãn Noãn trong lòng, trong lòng cảm thấy sợ hãi vô cùng. Đúng là nhờ may mắn mới tìm lại được tiểu tôn nữ, nếu không tìm thấy thì nửa cuộc đời còn lại của lão biết phải làm sao đây!

Vương Noãn Noãn cũng hiểu tổ phụ đang rất đau lòng, nhưng nàng vẫn khỏe mạnh trở về, không muốn ông phải cảm thấy áy náy, nàng đưa tay nhỏ vỗ nhẹ lên ngực ông: “Gia gia, không, không, sợ. Noãn, khỏe.”

Nghe thấy lời an ủi của tiểu tôn nữ, lòng Vương lão đầu càng thêm chua xót. Tiểu tôn nữ nhỏ của lão, thật là ngoan quá, đến lúc này còn biết an ủi lão nữa!

Khi Vương Noãn Noãn về đến nhà thì trời đã tối. Vừa về đến nhà, nàng lại được tổ mẫu, đại bá mẫu và nhị bá mẫu ôm hôn rồi tung lên cao, ba huynh trưởng cũng tới hỏi thăm. Vương Noãn Noãn cười khúc khích, hết sức phối hợp với mọi người.

Nàng biết rằng, những người thân này đều yêu thương nàng rất nhiều! Nếu việc này có thể khiến mọi người an tâm, thì nàng sẽ cố gắng làm họ vui vẻ hơn.

Buổi tối, Tiền Cẩm Bình muốn đưa Vương Noãn Noãn về ngủ cùng mình, lòng vẫn chưa yên, rất sợ rằng khi tỉnh dậy nữ nhi sẽ không còn ở bên.

Vương Thiết Trụ dỗ dành thê tử: “Nương tử à, nàng xem phụ mẫu cũng lo lắng lắm. Đặc biệt là phụ thân, hôm nay khi ta lên trấn, mắt phụ thân đỏ hoe, ta chưa từng thấy ông như vậy bao giờ. Hãy để Noãn Noãn ở lại với hai phụ mẫu cho họ yên tâm nhé!”

Tiền Cẩm Bình hiểu rõ lý lẽ này, nhưng hôm nay nàng thật sự lo lắng, nghĩ một hồi rồi cũng quay người cùng Vương Thiết Trụ về phòng.

Sáng hôm sau, khi cả nhà Vương lão đầu vừa ăn xong bữa sáng thì có ba chiếc xe ngựa đỗ trước cửa. Người trong thôn cũng kéo đến xem náo nhiệt.

“Nhà Vương lão đầu có quý nhân đến thăm kìa!”

“Phải đó, hôm qua nữ hài trong nhà bị bắt cóc mới tìm về, hôm nay đã có người tới rồi.”

“Ta nghe nói hình như hôm qua Vương thúc không chỉ cứu được Noãn Noãn mà còn cứu cả một quý nhân nữa.”

“Thật may mắn quá!”

Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, bởi ở một nơi nhỏ bé như thế này, việc có một hài tử bị bắt cóc rồi được cứu về là chuyện lớn, gây chấn động cả thôn.

Huống chi, có xe ngựa sang trọng tới, chắc chắn phải là người giàu có quyền quý!

Người Vương gia cũng cảm thấy kỳ lạ, Vương lão đầu dẫn cả gia đình ra cửa xem ai tới.

Khi xe ngựa dừng lại, Lý Đức Phúc từ chiếc xe đi đầu bước xuống, mặt mày tươi cười nói: “Ôi chao, Vương lão gia, ngài đúng là gừng càng già càng cay! Thật sự cảm ơn ngài. Nếu không có ngài, ba hài tử Lý gia của chúng ta chắc đã gặp chuyện chẳng lành rồi.”

Vương lão đầu nghe đối phương không nhắc đến nữ nhân kia, trong lòng đã hiểu ra. Lão biết rằng nếu chuyện này đồn ra ngoài, dù nữ nhân kia không bị gì nhưng thiên hạ sẽ đồn đoán đủ thứ, huống hồ nữ nhân đó lại là quý nhân.

Hơn nữa, khi Liễu Cẩm Nhu và Noãn Noãn ra khỏi nhà thì người trong thôn đã được ông sắp xếp rời đi. Trên đường đến phủ nha cũng ngồi trên xe ngựa của nhà họ Lý, cho nên chỉ cần bọn họ và quan phủ không nói gì, người ngoài sẽ không biết đã có ai ở đó.

Vương lão đầu cũng tươi cười đáp lại: “Đó là việc nên làm, hơn nữa còn có tiểu tôn nữ Noãn Noãn của chúng ta mà.”

Lúc này, Vương Nhị Trụ cũng bước lên. Trong số họ, hắn là người quen thuộc với Lý Đức Phúc nhất.

“Lý đại ca, huynh nói vậy là khách sáo rồi. Thôi, đừng đứng ở cửa nữa, vào nhà nói chuyện đi.”

Lý Đức Phúc gật đầu, quay lại ra hiệu cho người phía sau mang đồ vào sân.

Vương Nhị Trụ vội ngăn lại: “Lý đại ca, huynh tới chúng ta rất hoan nghênh, nhưng những thứ này thì không cần đâu...”

Lý Đức Phúc liền lắc đầu, vẻ mặt không đồng tình: “Như vậy không được đâu. Đây là lễ tạ ơn, không thể không nhận. Nếu huynh không nhận, ta biết ăn nói thế nào với chủ tử nhà ta đây?”

Vương Nhị Trụ quay lại nhìn phụ thân, thấy lão gật đầu mới nói: "Thôi được, huynh thật sự quá khách sáo rồi."

Cả đoàn người ngồi trong phòng chính của Vương lão đầu và Vương lão thái, đám gia nhân Lý gia đã rời đi, chỉ còn lại Lý Đức Phúc ở lại nói chuyện.

"Vương lão gia, các vị huynh đệ, đại ân đại đức của mọi người, nhà chúng ta không biết lấy gì để báo đáp. Lão phu nhân nhà ta đã chuẩn bị lễ tạ ân, mong mọi người đừng chê mà nhận lấy."

Lý Đức Phúc ngừng lại một chút rồi tiếp tục: "Lão phu nhân vốn định tự mình đến, nhưng vừa xảy ra chuyện như vậy, trong phủ cần phải lo liệu, ba vị công tử nhỏ cũng bị kinh sợ. Đợi thêm một thời gian nữa, chúng ta sẽ mời mọi người đến phủ cùng tụ họp."

Vương lão đầu cười xua tay: "Không cần khách sáo vậy đâu, đó là việc chúng ta nên làm. Lão phu nhân thật quá lịch sự rồi, hơn nữa trước đây ta nghe Nhị Trụ nói, ngươi cũng giúp đỡ chúng ta rất nhiều, tất cả là cái duyên mà thôi."

Lý Đức Phúc mỉm cười: "Nếu nói đến giúp đỡ, thì cũng là huynh đệ Nhị Trụ đã giúp ta nhiều. Thôi, lão gia, ta xin cáo từ trước, mấy ngày này trong phủ bận rộn, đợi khi nào rảnh rỗi ta sẽ lại ghé."

Vương lão đầu gật đầu: "Được, vậy khi nào rảnh nhất định ghé chơi nhé." Vương Nhị Trụ tiễn Lý Đức Phúc ra ngoài, đợi đến khi thấy người rời đi mới quay trở lại.

“Ơ kìa, Nhị Trụ, người kia là ai thế?” Vương Nhị Trụ quay lại, thấy Triệu đại tẩu trong thôn. Người này tính tình không xấu nhưng lại hay tọc mạch.

Vương Nhị Trụ nghĩ ngợi một chút rồi đáp: "Đó là quản sự của Lý gia, hôm qua phụ thân ta cứu tiểu công tử nhà họ nên đến tặng lễ tạ."

Triệu đại tẩu thỏa mãn trí tò mò của mình, quay đi tìm người để lan truyền tin tức mới.

Vương Nhị Trụ cũng quay trở lại sân, đóng cổng lại rồi bước vào nhà với nụ cười trên môi.

-

"Ôi chao, Vương gia sắp phát tài rồi! Vừa nãy ta thấy mấy xấp vải mà họ mang xuống từ xe, mỗi xấp chắc cũng phải vài lượng bạc đấy chứ!"

"Phải đó, ta còn thấy mấy bao tải to nữa, phải hai người mới khiêng nổi, chắc bên trong toàn là đồ tốt!"

"Đúng đúng, ta còn thấy nửa con lợn nữa, không biết họ còn mang bao nhiêu thứ ngon nữa đây! Này, Triệu gia đại muội tử, ngươi vừa nói gì với Vương Nhị Trụ đấy?"

Triệu Tú Chi với thân hình tròn trịa như thùng nước, bước đến dưới gốc cây, liếc nhìn mấy người đang tán chuyện rồi hất cằm: "Muốn biết à?"

"Tất nhiên rồi! Đại muội tử, ngươi đừng úp mở nữa, ai mà chẳng biết ngươi là người có tiếng tăm nhất thôn này!" Mấy bà tám dưới gốc cây vội vàng tâng bốc.

Triệu Tú Chi được vuốt ve tâm trạng liền thoải mái ngồi xuống tảng đá và nói: "Đó là người của Lý phủ ở trấn Vĩnh An đấy, Lý phủ là một đại gia tộc, còn có người làm quan ở kinh thành nữa. Hôm qua Vương lão gia tử một mình cứu được ba vị tiểu công tử nhà họ, họ đến đây tặng lễ tạ ơn."

Một bà tỏ vẻ nghi ngờ nói: "Không phải nói đi cứu tiểu tôn nữ của ông ta sao? Sao lại dính đến Lý phủ nữa rồi?"

Triệu Tú Chi bĩu môi: "Người bị bắt cóc mà chỉ bắt có một đứa sao? Đặc biệt là Lý gia vốn giàu có, việc bị bắt cũng không có gì lạ. Vương lão gia tử cứu được ba vị tiểu công tử nhà họ, lẽ nào họ lại không cảm ơn?"

Mọi người nghe vậy như vừa biết được tin tức quan trọng, rồi lần lượt kiếm cớ rời đi, thực chất là tìm người thân thiết để tiếp tục lan truyền câu chuyện.

Trong phòng chính Vương gia, Vương lão thái cùng ba tức phụ mở những món lễ vật do Lý Đức Phúc mang tới.

Có năm, sáu xấp lụa là gấm vóc, một bộ khóa vàng và vòng tay bằng vàng, cùng một vài món trang sức nhỏ dành cho nữ hài, chắc chắn là chuẩn bị cho Noãn Noãn. Ngoài ra còn có ba bộ bút mực giấy nghiên, có lẽ để cho ba nam hài.

Ngoài ra còn có vài xấp vải thô, tuy gọi là vải thô nhưng thực ra là loại tốt nhất trong các loại vải thô, so với những bộ đồ họ đang mặc thì đắt hơn nhiều lần, xa xỉ hơn hẳn.

Có hai chiếc hộp nữa, Lý Đức Phúc đã tận tay đặt vào lòng Vương Noãn Noãn, nhưng thực ra là Vương lão đầu đang ôm lấy bé. Vì Lý Đức Phúc đã đặt chúng vào lòng Noãn Noãn, chắc chắn đây là quà cho nàng, nên mọi người không mở ra xem.

Phần còn lại là những thứ dùng hàng ngày, có nửa con lợn, một con dê, hơn chục hũ dầu, cùng ít gạo và bột. Cả nhà đều cảm thán về sự hào phóng của Lý gia, riêng Vương lão đầu thì thầm gật đầu, cho rằng Lý quản sự đúng là người giỏi, biết tặng những thứ gia đình có thể sử dụng hàng ngày.

Rốt cuộc, lễ vật là do phía trên ra lệnh chuẩn bị, nhưng chắc chắn họ không tự tay lo liệu, tất cả là do người dưới chuẩn bị. Qua điều này, có thể thấy Lý Đức Phúc quả thực là một nhân vật xuất sắc trong Lý phủ.