Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 18: Tiểu Muội Muội Rất Đáng Yêu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Chương 18: Tiểu Muội Muội Rất Đáng Yêu

Lý phủ.

Lý lão phu nhân ngồi ở vị trí chính giữa, phía dưới là nhị nhi tử Lý Lập Lâm cùng gia quyến, tam nhi tử Lý Lập Sâm, và hai hài tử của đại nhi tử Lý Lập Mộc.

"Thưa nương, chuyện lần này có tin tức gì chưa?" Lý Lập Lâm chỉnh lại vạt áo, hỏi Lý lão phu nhân

Lý lão phu nhân nhìn nhị nhi tử, khuôn mặt lão phu phân vốn hiền từ nhưng khi nghe câu hỏi, bà không khỏi tức giận: "Phụ thân ngươi, lão vô dụng ấy nói có lẽ không phải do chuyện kinh thành. Nếu là thế thì đâu dễ thất thủ như vậy. Hắn bảo ta thử tìm hiểu từ phía ngươi xem."

Lý Lập Lâm xoa mũi, coi như không nghe thấy lời mẫu thân mắng. Hắn nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Cũng có khả năng này lắm, việc làm ăn của nhà ta càng lúc càng lớn, đã vậy còn nhúng tay vào nhiều lĩnh vực, không biết đắc tội với người nào rồi. Mọi người không cần lo, ta sẽ lo liệu."

Liễu Cẩm Nhu cũng gật đầu: "Cũng có thể liên quan đến nương gia của thiếp, hướng này không thể bỏ qua."

Lý Lập Lâm vỗ nhè nhẹ lên tay Liễu Cẩm Nhu: "Lần này đã khiến nàng sợ hãi rồi."

Khuôn mặt trắng nõn của Liễu Cẩm Nhu thoáng ửng hồng, giọng nói lúc nào cũng lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng hơn: "Còn phải cảm tạ Vương gia. Chính bọn họ đã tìm thấy chúng ta trước, còn giúp giấu chuyện thiếp cũng bị bắt cóc."

Lý lão phu nhân gật đầu: "Quả thật, Vương gia là người hiểu chuyện, cứu nhà ta nhưng không hề đòi hỏi gì."

Tiếng non nớt của Lý Chính Phong vang lên: "Muội muội ngoan hơn Phong Phong, không hề khóc nhè."

Lý Chính An cũng gật đầu: "Tiểu muội rất đáng yêu, còn rất thông minh."

Lý Lập Lâm có chút ngạc nhiên. Ngốc tử của mình thì không nói làm gì, nhưng Chính An, đại nhi tử của đại ca vốn ít nói lại không hay chơi với tiểu hài tử, phần lớn thời gian đều là đọc thư tịch và luyện võ. Đây là lần đầu hắn nghe Chính An khen một nữ hài.

Hắn quay sang nhìn thê tử, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Liễu Cẩm Nhu khẽ mỉm cười: “Đấy là một tiểu nha đầu chưa đầy một tuổi, nàng rất thông minh, bọn buôn người thuận tay bắt đi thôi. Tiểu hài tử rất đáng thương, khi đó con đã ôm vào lòng. Sau khi tỉnh lại, nàng không khóc cũng không nháo, đã vậy còn cố gắng nói cho con biết tên của mình."

Dường như nhớ lại chuyện thú vị gì đó, nàng cười nói tiếp: "Thiếp chưa từng thấy tiểu hài tử nào biết nói sớm như vậy, còn đáng yêu nữa chứ. Nếu có thể, thiếp thật sự muốn có một nữ nhi như vậy."

"Muội muội, muốn muội muội! Muội muội đáng yêu!" Lý Chính Phong tuột xuống khỏi ghế, chạy đến bên Liễu Cẩm Nhu kéo tay áo nàng.

Lý lão phu nhân ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy đi, mời họ đến nhà ta làm khách. Chúng ta phải cảm ơn họ đàng hoàng, mấy thứ ta gửi tặng trước đây chưa đủ để tỏ lòng thành."

Lúc này, Lý Mộc Tử vẫn luôn im lặng cũng lên tiếng: "Nãi nãi, khi muội muội đến người nhất định sẽ thích, muội muội thật sự rất đáng yêu."

Lý lão phu nhân nhìn Lý Mộc Tử, bà vẫy tay gọi.

Lý Mộc Tử lon ton chạy đến bên cạnh, dúi đầu vào lòng bàn tay của tổ mẫu, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay già nua ấy.

"Mộc Tử của ta cũng khen ngợi thì chắc hẳn tiểu cô nương này là một đứa trẻ đáng yêu. Đợi muội muội đến, con hãy chơi với muội muội thật vui, được không nào?"

Lý Mộc Tử ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn tổ mẫu rồi gật đầu: "Dạ. Nãi nãi, con sẽ dạy muội cách thỉnh an khi muội muội đến."

Lý lão phu nhân mỉm cười, vuốt ve gương mặt của tiểu tôn nữ, rồi nhìn sang Liễu Cẩm Nhu: "Cẩm Nhu à, chuyện này con lo liệu đi."

Liễu Cẩm Nhu đáp lời: "Dạ, nương."

"Giải tán thôi. Lập Lâm, ngươi về nhà nhớ an ủi Cẩm Nhu thật tốt. Lần này không có ai bên cạnh, mọi việc trong nhà đều nhờ một tay Cẩm Nhu lo toan." Lý lão phu nhân ân cần nói.

-

Kể từ sau lần đi bán trái cây và rau ở trấn, Vương Nhị Trụ luôn suy nghĩ xem còn có thể làm được việc gì khác. Thu hoạch mùa thu đang đến gần, sau khi thu hoạch xong sẽ chẳng còn việc gì để làm nữa.

Vương lão đầu cũng nhận ra sự thay đổi của nhi tử, lão cũng không biết nên vui hay buồn, bởi gia đình chẳng thể giúp gì cho hắn.

Vương Noãn Noãn thấy sự thay đổi của nhị bá và gia gia, nàng cũng đang nghĩ cách làm thế nào. Dù nhà có chút vàng nhưng không dễ gì lấy ra, làm vậy dễ bị người ta dòm ngó.

Vả lại, không thể ngồi ăn núi lở, phải làm sao để tiền sinh ra tiền mới tốt. Trong không gian của nành có sẵn chút đồ, dùng để qua loa thì được, nhưng nếu thật sự muốn làm ăn thì phải tìm cách hợp thức hóa những thứ này mới ổn. Nên làm gì bây giờ?

Vương Noãn Noãn nghĩ ngợi mãi, bất giác thở dài.

"Ô, Noãn Noãn, sao lại thở dài thế này?" Vương lão thái nhìn tiểu tôn nữ nhỏ tinh ranh của mình, ánh mắt bà đầy sự yêu thương.

Vương Noãn Noãn chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn tổ mẫu rồi lại nhìn tổ phụ.

Ôi, việc nói chuyện của mình thật là khó khăn, nhất định phải cố gắng luyện nói mới được!

“Nãi, tốt, gia, tốt.” Vương Noãn Noãn ngồi ngay ngắn trên giường, vui vẻ ngọt ngào làm vui lòng hai lão nhân.

Vương lão đầu vươn bàn tay thô ráp xoa đầu Vương Noãn Noãn: "Tiểu tôn nữ của ta ngoan nhất, chúng ta cũng thương Noãn Noãn nhất."

“Vương đại thúc, Nhị Trụ huynh, hai người có nhà không?”

Lúc này mới vừa qua giờ trưa, mọi người đều đang nghỉ ngơi trong phòng. Vương lão đầu vì lo chuyện của Nhị Trụ mà không thể ngủ được, khi nghe thấy tiếng người gọi ngoài cửa liền vội vã đi ra.

Vương Nhị Trụ trong nhà cũng nghe thấy, hắn bật dậy định chạy ra ngoài, nhưng Triệu Thụ Cầm kéo lại: “Khoác thêm áo vào!”

Vương Nhị Trụ ngượng ngùng gãi đầu. Lúc trưa cởi áo ngoài đi ngủ, đến giờ hắn quên mất.

Vương lão đầu bước ra đến cổng, lão nhìn thấy Lý Đức Phúc thì nhanh chóng mời vào sân. Cả hai người cùng chầm chậm bước vào chính sảnh, vừa lúc Vương Nhị Trụ cũng đi ra.

Ba người ngồi trong phòng chính, nhưng Lý Đức Phúc không ngồi xuống mà rút từ trong áo ra một tấm thiếp, cúi người, hai tay dâng lên cho Vương lão đầu.

“Vương đại thúc, lão phu nhân nhà chúng ta muốn mời Vương gia đến làm khách. Nhị thiếu gia nhà ta cũng vừa về, muốn gặp ngài để cảm tạ trực tiếp.”

Vương lão đầu chau mày, không nhận ngay tấm thiếp: “Việc này không cần thiết đâu, lần trước ta giúp là điều nên làm. Nếu nói cảm ơn, chúng ta còn phải cảm ơn quý phủ đã chăm sóc cho Noãn Noãn nhà ta.”

Lý Đức Phúc thầm nghĩ trong lòng, quả là Vương gia thật tốt bụng.

“Vương đại thúc, ngài đừng làm khó ta. Chủ nhân đã dặn dò, ta không thể không làm. Vả lại, ngài là ân nhân của Lý gia, mời ngài đến là điều đương nhiên.”

Vương lão đầu đành nhận thiếp mời, đáp một tiếng, định mời Lý Đức Phúc ngồi lại uống chén trà nhưng Lý Đức Phúc lắc đầu: “Ta không ngồi nữa, Vương đại thúc. Ta còn phải về báo cáo. À, nhớ dẫn theo tiểu cô nương, lão phu nhân cũng muốn gặp tiểu cô nương.”

Vương lão gia gật đầu: “Nhị Trụ, tiễn Lý quản sự ra ngoài, lấy một rổ rau phơi trong sân đưa cho hắn.”

Vương Nhị Trụ gật đầu, theo Lý Đức Phúc ra cổng. Lý Đức Phúc nhìn khu sân vườn gọn gàng, thầm nghĩ quả thật là gia phong nề nếp.

“Nhị Trụ huynh đệ, quả kia ngươi còn bán không? Ta đã hỏi giúp mấy nhà rồi, ai cũng muốn mua.”

Vương Nhị Trụ vừa thu xếp rổ rau vừa cười khổ: “Không biết còn hay không, để ta đi xem lại. Nếu còn, ta sẽ lên trấn tìm huynh.”

Lý Đức Phúc gật đầu, nhìn vào rổ rau rồi nói ngay: “Được rồi, Nhị Trụ huynh đệ, thế là đủ rồi, không cần thêm nữa.”

Chỉ trong chốc lát, Vương Nhị Trụ đã chất đầy một rổ lớn, không còn chỗ để nhét thêm. Hắn bèn dẫn Lý Đức Phúc ra cổng.

“Nhị Trụ huynh đệ, hẹn mấy ngày nữa gặp lại.” Lý Đức Phúc cười nói.

Vương Nhị Trụ gật đầu: “Vậy Lý đại ca đi thong thả.”

Vương Nhị Trụ đứng trước cổng, nhìn theo xe ngựa của Lý Đức Phúc khuất dần, mày nhíu chặt, không biết đang nghĩ điều gì. Hắn đứng đó một hồi lâu, rồi mới xoay người quay vào nhà.

Trong lòng hắn lúc này đã quyết định, và quyết định này sẽ thay đổi cả cuộc đời của hắn.