Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 39: Đây là ai vậy? Ông lão bà lão nhà ai mà đáng yêu thế này!



Sau khi huyện lệnh nhận được câu trả lời chắc chắn liền vội vã quay về phủ, hắn vội vì phải nhanh chóng chuẩn bị lương thực mới để đổi lấy giống lúa của Vương gia. Nếu có thể phổ biến giống lúa tốt này, không dám nói là ai cũng ăn ngon, nhưng chí ít mọi người đều có cái ăn.

Ngay sau khi huyện lệnh rời đi, Vương Noãn Noãn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Tuy không cần phải lên tiếng, nhưng chỉ nhìn thôi cũng khiến nàng mệt lả.

Ai ngờ, vừa tiễn huyện lệnh xong, trưởng thôn đã dẫn theo một nhóm người rong thôn tới, Vương Noãn Noãn trao cho tổ phụ ánh mắt cầu mong gia gia tự lo liệu, rồi rón rén trốn vào trong phòng, nằm dài trên giường.

“Vương lão ca, ta lại mặt dày tới tìm ông đây!” Trần Đại Thụ gãi gãi mái tóc thưa thớt của mình, trong mắt Vương lão đầu trông chẳng khác gì kẻ tinh ranh.

“Biết là mặt dày mà còn đến tìm ta?” Vương lão đầu hơi nheo mắt, lạnh nhạt đáp, lão thực sự cảm thấy hơi mệt mỏi.

Trần Đại Thụ nghẹn họng, rồi cười xòa: “Haha lão ca đừng đùa ta nữa, ai chẳng biết ngươi lúc nào cũng nghĩ tới mọi người. Năm ngoái, nếu không có nhà ngươi, thôn ta không biết bao nhiêu người phải chịu đói khổ rồi.”

“Đúng vậy, thật sự nhờ có Vương bá bá.”

“Thôn mình đúng là có phúc lớn, có cả Trần thúc và Vương bá, thật sự là bảo vật của thôn.”

“Không sai, nếu năm ngoái không có Vương gia gia, ta cũng định dời thôn đi xin ăn rồi!”

“….”

Nghe tới đây, Vương lão đầu mở mắt, cười mà như không cười nói: “Sao? Không có nhà ta, các người định đi xin ăn?”

Người nọ nghe vậy thì sợ hãi, liền cầm ngay đế giày đập vào kẻ nói linh tinh, mắt trợn ngược, râu mép vểnh lên mắng: “Cái gì mà đi xin ăn? Tay chân lành lặn, chẳng lẽ không có Vương gia gia là đi xin ăn hả? Nếu vậy thì cứ đi xin đi, từ giờ trong thôn cũng không ai giúp ngươi nữa.”

Người bị mắng không tức giận, chỉ gãi đầu cười ngốc: “Tại ta nói sai, ý ta là mọi người đều nhờ Vương gia gia mà sống tốt, thật sự rất biết ơn ngài.”

Lúc này Trần Đại Thụ mới nguôi giận, hừ một tiếng: “Vậy mới phải.”

Vương lão đầu cũng chẳng muốn tiếp tục xem náo nhiệt, nghĩ chi bằng sớm về ôm tôn nữ. Nghĩ tới đây, lão đứng lên, phủi bụi trên quần.

“Thôi được rồi, ai về nhà nấy đi. Giống lúa nhà ta đã được huyện lệnh đổi rồi, nhưng ta có để lại ít giống cho thôn ta. Năm nay trồng thêm một vụ nữa, qua hai năm tới, mọi người đều có thể trồng loại lúa này.”

Trần Đại Thụ nghe vậy liền quay lại hô lớn: “Còn không mau cảm ơn Vương gia gia của các người đi!”

“Cảm ơn Vương gia gia!” Mọi người nở nụ cười, cùng nhau đồng thanh hô, rồi lần lượt quay đầu rời đi.

Vương lão đầu nhìn thoáng qua người vẫn còn đứng đó, mỉm cười: “Còn chuyện gì muốn bàn bạc sao?”

Trần Đại Thụ cười: “Không có gì, chỉ là cảm khái thôi.”

Vương lão đầu chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”

Trần Đại Thụ không khách sáo ngồi xuống: “Già rồi già rồi, lại làm nên chuyện lớn, thật tốt quá! Tất cả đều nhờ lão ca đấy.”

“Ngươi đừng nói vậy, nhà ta có giống tốt mới làm được việc này. Nhưng ngươi cũng vậy, bao năm qua nếu không có ngươi, thôn ta giờ không biết ra sao.” Vương lão đầu giọng có chút hoài niệm, ánh mắt thoáng xa xăm.

Trong lúc hai người hồi tưởng quá khứ, Vương Noãn Noãn lại phát hiện thêm một thứ quý giá trong không gian!

Nàng nằm trên giường, há miệng cười nhưng không dám phát ra tiếng. Nếu không sợ người nhà nghĩ mình bị làm sao, chắc chắn nàng sẽ ngửa mặt lên trời cười lớn!

Bởi vì, nàng đã phát hiện ra dưa hấu! Những quả dưa hấu chín mọng, và vô số cây dưa non mọc san sát. Hỏi rằng mùa hè còn có gì vui hơn là ăn dưa hấu không?

Thế nhưng, chợt nhớ ra điều gì đó, nàng liền ngậm miệng lại. Củ nhân sâm và giống lúa mà nàng lấy ra đã khiến mọi người ngạc nhiên, giờ mà lại xuất hiện dưa hấu thì biết giải thích ra sao?

Ôi…

Khi hai người Vương lão đầu và Vương lão thái bước vào phòng, cảnh tượng đầu tiên họ nhìn thấy chính là một nha đầu nhỏ nhắn, nằm dài trên giường, thở dài buồn bã, ai không biết chắc còn tưởng gặp chuyện gì ghê gớm lắm.

Vương lão thái không nỡ nhìn cảnh đó, lật đật bước tới, vuốt đầu tôn nữ: “Sao thế Noãn nha đầu, sao lại không vui?”

Vương Noãn Noãn bĩu môi, nhìn tổ mẫu với ánh mắt đáng thương.

Vương lão thái thực sự không chịu nổi ánh mắt đó, liền cười hiền hậu: “Nha đầu, bất kể là chuyện gì, đã có gia gia với nãi nãi đây, con cứ nói đi!”

Vương lão đầu đứng bên không hề lên tiếng. Lão biết rõ, chỉ khi nào tôn nữ thèm ăn mà không biết phải làm sao thì mới như vậy. Mọi chuyện trên đời cũng chẳng quan trọng bằng cái miệng thèm ăn của tiểu nha đầu này!

“Nãi nãi, con muốn ăn dưa hấu.” Vương Noãn Noãn nói xong, phẩy tay, một quả dưa hấu lớn xuất hiện trên giường.

Câu nói “cứ nói đi” của Vương lão thái vẫn còn vang lên trong không trung, nụ cười trên mặt cứng lại, bàn tay vuốt ve Noãn Noãn cũng dừng giữa không trung.

“Khụ khụ, Noãn à, lưng của ta hơi đau, cần phải ra ngoài vận động một chút.” Vương lão thái rút tay về, xoay người định bước đi, nhưng Vương Noãn Noãn nhanh hơn, nhảy từ trên giường xuống bám lấy bà.

“Nãi nãi, Noãn nha đầu muốn ăn, thật là ngon lắm! Nãi nãi cầm dao cắt ra cho con ăn đi, được không?” Vương Noãn Noãn vừa nũng nịu vừa chu miệng, hôn lên mặt bà.

Vương lão đầu đứng một bên cười mỉa mai: Hừm, ta đã nói rồi, chỉ khi nha đầu này thèm ăn mới ra bộ dáng như vậy, thật nghịch ngợm!

Tiếc thay, niềm vui của lão chưa kịp kéo dài, đã nghe thấy Vương lão thái nói: “Noãn à, con xem, quả dưa lớn như vậy ta cắt không nổi đâu, để gia gia con cắt cho, gia gia mạnh tay lắm, ngoan nhé.”

Nói là làm, bà lập tức chuyển cháu gái sang tay lão, rón rén bước ra ngoài.

Đùa sao, ăn xong quả dưa này chắc chắn sẽ phải đem giống ra trồng. Đến lúc đó tròn trịa như thế này, giải thích làm sao đây?

Vương lão đầu nhìn cháu gái nhỏ đang treo trên người mình, ánh mắt hai tổ tôn gặp nhau. Nhìn đôi mắt long lanh như biết nói của nàng, lão đành thở dài nhận mệnh nói: “Được rồi, ta đi lấy dao.”

Vương lão đầu đặt Noãn Noãn xuống giường, xoay người định ra ngoài, chưa kịp bước chân đã thấy bà quay lại với con dao trong tay.

“Này, lão…”

Vương lão thái nghe vậy liền giơ dao lên: “Ngươi bảo ai là già?”

“Ha ha, là ta, là ta chứ còn ai!” Vương lão đầu cười xòa, nhanh chóng đưa tay đón lấy con dao.

Vương Noãn Noãn nhìn cảnh tổ phụ mẫu đùa giỡn, nàng mỉm cười thích thú. Thật tuyệt, đây là ai vậy? Ông lão bà lão nhà ai mà đáng yêu thế!