Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 69: Hay lắm, ý kiến hay!



Người bị thương nặng nhất là một ám vệ tên Tiểu Thập, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm ám vệ. Khi Vương Noãn Noãn đút nước cho hắn, nàng phát hiện đôi môi hắn trắng bệch, cả người gần như mất hết ý thức.

Nàng vội vàng đút nước vào miệng hắn, may mà hắn vẫn còn khả năng nuốt.

Hứa Quyền xử lý vết thương cho Vương lão đầu và Vương Đại Trụ. Thật ra, vết thương của họ là nhẹ nhất, chỉ bị đâm một nhát vào cánh tay.

Những người còn lại thì thê thảm hơn, vì chỉ dựa vào mấy người bọn họ mà đánh bại được kẻ địch có số lượng gần gấp đôi mình. Phía bên mình không ai tử vong, coi như là rất may mắn rồi.

Vương lão thái ra ngoài nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, liền gọi các tức phụ ra xem xét tình hình của những người bị thương. Nhưng ai nấy đều tái mặt, nhà lão Vương vốn là nông dân thật thà, chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này. Vương lão thái quay đầu lại, thấy ba tức phụ đều nôn thốc nôn tháo.

Bà cũng thấy khó chịu, nhưng nghĩ đến việc những người này đã liều mạng để bảo vệ cả nàh, bà không thể bỏ mặc họ được. Hơn nữa, những kẻ xấu nằm trong sân này cũng cần phải xử lý, nếu không đến sáng hôm sau thì to chuyện lắm.

Trong nhóm ám vệ có hai nữ, tám nam, Vương lão thái bảo các tức phụ chăm sóc hai cô nương, còn bà cùng Vương lão đầu và các nhi tử thì lo cho nam tử.

Tuy các tức phụ đều đã làm mẫu thân nhưng cũng có sự phân biệt nam nữ, còn bà thì khác, tuổi bà đáng làm mẫu thân thân của mấy đứa này rồi, nên chẳng cần phải ngại gì cả.

Sau khi mọi người băng bó sơ qua, trừ Tiểu Thập, những người khác trong nhóm ám vệ bắt đầu dọn dẹp hậu quả. Vương Đại Trụ dẫn hai người anh em lên đường.

Họ bàn bạc, quyết định đem xác kẻ địch chôn ở sau núi. Dù sao sau núi cũng là đất nhà mình, chỉ cần tránh những khu vực dự kiến khai hoang sau này là được.

Khi Vương lão đầu và nhóm ám vệ chôn xong người, trời đã bắt đầu hửng sáng. Cả sân nhà và khu vực trước cổng đều phải dọn dẹp, nếu để lại vết máu thế này, ngày mai người ta nhìn thấy thì chẳng phải sẽ bị doạ cho chết khiếp sao?

Nhưng khi Vương lão đầu quay lại thì phát hiện mình lo thừa rồi, Tiểu Thập đã lấy bột thuốc thường dùng của họ để trung hoà hết vết máu, không để lại chút dấu vết nào.

Chỉ là…

Vương lão đầu nhìn đám trẻ trong sân, thực sự không đành lòng để chúng mang thương tích mà phải ở ngoài trời, nhưng nhà cũng không đủ chỗ để ở hết. Ông nghĩ đến nỗi tóc bạc thêm vài sợi, đúng lúc ấy, Vương Noãn Noãn chạy ra ngoài.

“Ông ơi, chúng ta có thể để mọi người ở trong cái hang mà ông phát hiện khi đi săn trên núi mà! Những người bị thương nặng thì ở lại nhà, còn những ai không nặng thì ra hang trú tạm, rồi chúng ta sẽ mang đồ ăn đến cho họ.”

“Bây giờ mùa xuân cày cấy đã xong rồi, chúng ta có thể thuê người dựng thêm nhà được rồi! Đợi nhà xây xong, nhà ta sẽ đủ chỗ ở!” Vương Noãn Noãn cất giọng nhỏ nhẹ nói.

Nghe đến đây, mắt Vương lão đầu sáng bừng lên.

“Hay lắm! Quyết định vậy đi!” Vương lão đầu quay qua nhóm ám vệ trong sân, nói.

Đám ám vệ nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía Ám Nhất. Ám Nhất ngại ngùng đáp: “Vương bá, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ các vị từ trong bóng tối…”

Vương lão đầu chưa để cậu nói hết, đã phẩy tay: “Mộc Bạch bảo các ngươi bảo vệ chúng ta đúng không?”

Mọi người có chút mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu.

Vương lão đầu cười gian xảo: “Hiện tại chúng ta hiện tại cảm thấy cần các ngưoi bảo vệ sát sườn, còn vấn đề gì nữa không?”

Đám ám vệ thoáng ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng hiểu ý ông, khoé mắt ai nấy đều đỏ hoe.

Không nói lời nào, họ đồng loạt gật đầu chấp thuận.

“Tuy nhiên, Vương bá, nếu có chuyện, sao chúng ta đến kịp? Rốt cuộc chúng ta vẫn không thể sống tại đây.”

Vương lão đầu nghĩ một lúc: “Chuyện đó dễ thôi, bình thường nhà ta đã có Tiểu Quyền và Tiểu Vũ, bây giờ có thêm Tiểu Thập nữa. Ngày mai ta sẽ bảo lão đại đi mua ít pháo. Khi nào có chuyện, chúng ta sẽ đốt pháo, các ngươi nghe thấy thì đến ngay.”

Đám ám vệ nghe xong, cảm giác lo lắng hoàn toàn được giải toả. Lần này họ thực sự bị tổn thất nặng nề, dù sao đối thủ cũng là những tay cao thủ, nên có thời gian nghỉ ngơi vẫn tốt hơn.

Mọi người hướng về phía Vương lão đầu và Vương Noãn Noãn, cúi người chào rồi theo Vương Nhị Trụ lên núi.

Khi Vương lão đầu quay vào nhà, lão phát hiện lão bà tử đã sắp xếp đâu vào đấy. Tiểu Thập sẽ ở cùng Tạ Quyền và lão nhị để Vương Nhị Trụ tiện chăm sóc cả hai. Lão đại và lão tam sẽ ở cùng Vương Thắng Lợi, còn Chương Tú Nhi và Triệu Thụ Cầm sẽ lo cho hai hài tử còn lại. Tiền Cẩm Bình thì ở với hai nữ ám vệ.

Mọi người tạm thời chịu khó một chút, đến lúc này, Vương lão đầu cảm thấy ngôi nhà của mình quá nhỏ rồi!



Sáng hôm sau, cả thôn Bảo Phúc đều xì xào, nói rằng đêm qua hình như có tiếng sấm, nghe nổ đùng đoàng bên ngoài, nhưng lại không thấy trời mưa.

Mọi người bàn tán không ngớt, nhưng không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Những ai biết chuyện đều kín miệng không hé răng.

Vương lão đầu muốn lo cho thân phận của những người mới đến, nên vừa chợp mắt một lát đã vội vàng đánh xe ngựa, dẫn theo Tiểu Thập và hai cô nương đi lên trấn, tránh cho dân làng nhìn thấy mà tò mò hỏi han.

Đưa Tiểu Thập đi xem đại phu xong, lão bảo hắn ngồi trong xe ngựa cùng hai cô nương, còn lão thì chạy vội sang cửa hàng vải, mua một đống vải vóc, sau đó lại quay sang mua thêm chén bát nồi niêu cho cả nhà, cuối cùng mới xong.

Ba người ngồi trong xe, thấy Vương lão đầu một mình hì hục khuân đồ lên xe, định bụng xuống giúp. Nào ngờ, một câu nói của lão khiến cả ba người ngồi chôn chân không dám nhúc nhích.

“Sao thế? Các ngươi thấy ta già rồi à? Có tí việc này cũng làm không nổi sao?”

Ba người nào dám nói lão già, ai mà chẳng biết người lớn tuổi không thích nghe người ta bảo mình già. Huống hồ, Vương bá thật sự không già chút nào, tóc còn chưa bạc mấy sợi.

Cả ba người thầm nhủ trong bụng: “Chắc còn trẻ hơn lão chủ tử ấy chứ!”

Lão chủ tử: Ta cảm ơn các ngươi đã nhớ tới!

Khi Vương lão đầu trở về thôn cùng họ khá là nghênh ngang, thoải mái. Dân làng thấy lão lại mua về một xe đầy ắp đồ đạc, ai nấy đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Lão Vương, ngươi lại mua cái gì đấy?” Một ông già trạc tuổi cất tiếng hỏi.

“Hừ, nhà ta năm nay định làm ăn lớn, không phải mua thêm vài người về sao? Sau này còn phải mua thêm nữa, và chuẩn bị xây lại nhà nữa.”

Vương lão đầu vung roi, quất nhẹ bên cạnh con bò già, nhưng không đánh vào nó. Lão ngồi vắt chân, bộ dạng có vẻ rất phấn khởi.

“Ngươi cũng thành địa chủ rồi hả? Mua người làm cơ đấy!”

Vương lão đầu lườm một cái: “Nói thế là sao? Nhà đông người thì là địa chủ à? Hơn nữa, bọn họ đâu phải là hạ nhân, vào nhà rồi thì đều là người một nhà.”

Vừa nói, ông vừa đắc ý thúc xe tiến về phía trước, ba người ngồi sau lưng thì đôi mắt hơi rơm rớm.

Họ nào có phúc phần gì mà có thể trở thành người trong một gia đình tốt như vậy chứ!