Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 76: Há có thể để ái nữ nhà mình chịu thiệt!



Hôm sau, Vương Nhị Trụ theo hẹn đến Lý gia nhận một ít bạc. Tuy lương thực Vương gia dư dả, nhưng dùng để nấu rượu lại có phần phí phạm, vậy nên có thể dùng loại ngũ cốc thô. Hắn dùng số bạc này mua thêm lương thực, lại thỏa thuận với chưởng quầy để người ta chuyển tới nhà. Vì đặt mua số lượng lớn, chưởng quầy vui vẻ đồng ý ngay.

Sau đó, Vương Nhị Trụ đến chỗ người buôn bán nô lệ mua một ít nô bộc có khế ước bán thân. Dù rằng việc nấu rượu chủ yếu dựa vào men, nhưng đây cũng là một nghề đòi hỏi kỹ thuật. Sao hắn có thể yên tâm giao bí quyết nấu rượu cho người ngoài? Chỉ có người nhà mình mua về mới đáng tin cậy.

Vương Nhị Trụ bảo bọn nô bộc chờ ở cổng trấn, rồi đi đặt chế tạo thêm vài hũ rượu cùng các dụng cụ cần thiết. Xong xuôi, hắn mới thong thả đánh xe bò tới cổng trấn, đón nhóm nô bộc vừa mua về rồi cùng trở về nhà.

Khi mang những người này về tới nhà, Vương lão thái thấy nhi tử lại mua thêm nhiều người như vậy, lòng đau như cắt. Bà lo cho số lương thực trong nhà! Nhiều người thế này, thêm bao nhiêu cái miệng ăn, lương thực tiêu hao phải bao nhiêu cho đủ đây?

Nhưng bà cũng hiểu, nhi tử đang chuẩn bị làm ăn lớn, chẳng phải gần đây phụ tử bọn hắn cứ chui rúc trong phòng bàn bạc, không cho ai nghe lén đó sao?

Vương lão thái thở dài một hơi nhận mệnh, quay người bước vào phòng, tự nhủ: Thôi thôi, không thấy thì không phiền lòng! Để bọn trẻ tự mình làm đi. Ta già rồi, không theo kịp suy nghĩ của chúng nữa.

Lúc này, Vương Noãn Noãn đang đi quanh xem xét sự thay đổi trong trang viên. Nàng phát hiện, trang viên của nàng dường như đã hoàn toàn mở ra. Những thứ vốn có trong kiếp trước, giờ đều có thể sử dụng được.

Chắc hẳn điều này liên quan đến tinh thần lực của nàng. Khi mới đến thế giới này, nàng chỉ là một hài nhi, tất nhiên tinh thần lực không đủ. Nay nàng đã trưởng thành hơn, tinh thần lực của nàng đã đủ mạnh để duy trì mọi hoạt động trong trang viên.

Nghĩ đến đây, Vương Noãn Noãn vui vẻ cười rộ, nụ cười rạng rỡ như đoá hoa nở, vừa hay bị Vương lão thái bắt gặp.

“Ô, Noãn nha đầu nhà ta đang nghĩ gì mà vui thế kia?”

Vương Noãn Noãn quay đầu lại, thấy tổ mẫu càng thêm vui mừng, liền chạy tới ôm lấy chân bà, hớn hở nói: “Noãn Noãn lại nghĩ ra một vụ làm ăn mới rồi! Nhà ta sắp có rất nhiều rất nhiều bạc, dùng hoài không hết!”

Nghe tôn nữ nói vậy, Vương lão thái lập tức quên đi nỗi lo lương thực, bà bế tiểu tôn nữ lên, cười ha hả: “Trời ơi, Noãn nha đầu nhà ta giỏi quá đi! Quả là lợi hại mà!”

Vương Noãn Noãn vui vẻ cười “ha ha,” đúng lúc Vương lão đầu bước vào nhà nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng tràn đầy phấn khởi.

Thời gian cứ thế trôi qua trong những ngày bận rộn của Vương gia. Đợi đến khi mẻ rượu đầu tiên được ủ xong, đã gần tới mùa thu hoạch. Vương Noãn Noãn đề nghị đợi tới lúc tuyết rơi hẵng gửi rượu cho Lý gia, như vậy thời gian ủ sẽ lâu hơn, rượu cũng thêm phần đậm đà.

Mẻ rượu đầu tiên cần phải chú trọng hương vị, như thế mới đảm bảo mở rộng được đầu ra về sau.

Vì vậy, Vương gia tất bật hoàn thành việc nấu rượu, lại vội vã thu hoạch vụ mùa, rồi cùng dân làng thu gom dược liệu.

Đến khi mọi người Vương gia thực sự rảnh rỗi, tuyết đã rơi. Vương Nhị Trụ đợi tới trận tuyết thứ hai, hắn được tiểu chất nữ bảo đã có thể liền nhanh chóng tới Lý gia tìm người và xe để chuyển rượu.

Rượu là thứ dễ vỡ, nhà hắn chỉ có một chiếc xe ngựa. Xe bò thì có, nhưng mùa đông đường trơn khó đi, chi bằng nhờ Lý gia điều thêm nhiều xe, chuyển đi một lần cho xong.

Để rượu ở nhà, đêm đêm hắn đều nơm nớp lo lắng, thường phải dậy giữa đêm kiểm tra. Hắn mới có thể an tâm được khi rượu đã được chuyển đi rồi.

Lý gia vừa nghe tin, Lý nhị gia và Liễu Cẩm Nhu liền đích thân mang người tới Vương gia.

Nói tới Lý nhị gia, hắn vốn rời đi Lý gia đã lâu. Lúc trước nói sẽ lên kinh thành lo việc Vương Noãn Noãn vào gia phả xong sẽ trở về. Ai ngờ gặp phải thích khách, hắn suýt mất mạng phải tĩnh dưỡng gần một năm trời, nhưng thân thể vẫn yếu nên ở lại kinh thành điều dưỡng hơn một năm nữa mới trở về.

Vừa về không lâu, bận rộn xử lý công việc làm ăn, giờ mới có thời gian đến Vương gia.

Khi Lý nhị gia xuống xe nhìn thấy nhà mới của Vương gia, hắn không khỏi kinh ngạc. Bước vào trong viện, lại càng thêm sửng sốt.

Tòa nhà này được xây dựng không hề rẻ!

Ở nơi vật giá không cao như đây, xây dựng một cơ ngơi thế này, tốn ít nhất cũng phải nghìn lượng bạc, nếu ở kinh thành, sợ rằng vài nghìn lượng còn khó nói tới!

Vương gia quả thực đã phát đạt rồi. Nhìn ba huynh đệ Vương gia, Lý nhị gia càng khẳng định, một gia tộc có những đứa con như vậy, hưng thịnh là chuyện sớm muộn mà thôi!

Lý nhị gia và Liễu Cẩm Nhu dùng xong bữa trưa tại Vương gia là mang người và rượu vội vàng rời đi. Trời đã có tuyết rơi, đường xá không dễ đi, nhưng gần tết đúng lúc rượu được giá. Bọn họ còn phải nhanh chóng sắp xếp, tranh thủ tiêu thụ hết số rượu này trước năm mới.

Phải nói, Vương gia không khác nào đưa gối khi Lý gia đang cần ngủ!

Thế cục trong kinh thành lúc này không yên, việc làm ăn của Lý gia bị ảnh hưởng không ít, nhưng nhu cầu của kinh thành ngày càng lớn. Nếu không có khoản thu khác, gia cảnh sẽ khó lòng duy trì như trước.

Lý nhị gia nghĩ vậy, mà Liễu Cẩm Nhu lại suy tính nhiều hơn.

Vương gia hoàn toàn có thể tự mình kinh doanh, sớm muộn cũng có thể làm lớn. Nhưng họ không làm vậy, mà vẫn tìm đến Lý gia.

Dẫu nói lùi một bước, nếu Vương gia cần người bảo hộ bí quyết nấu rượu, không chỉ có Lý gia mới làm được. Vậy mà lần này Vương gia lại nhường ra lợi nhuận lớn như vậy, tình nghĩa này quả thật nặng sâu!

Ban đầu, Lý gia đầu tư dược liệu, nghe có vẻ như hao tổn nhiều hơn. Nhưng phải biết, người khác cũng từng trồng qua những dược liệu ấy, song hiệu quả không thể nào sánh bằng Vương gia. Về bản chất vẫn là đôi bên cùng có lợi.

Dù thế nào đi nữa, lần này Lý gia cũng nợ Vương gia một ân tình. Liễu Cẩm Nhu nghĩ, nàng phải bàn bạc kỹ với phu quân, tuyệt đối không thể để ái nữ nhà mình chịu thiệt thòi!