Đến giờ dùng bữa sáng, mọi người trong nhà đều đã hay tin Mộc Bạch quay trở về. Ai nấy vội vàng ăn xong liền kéo nhau đến phòng bên cạnh nơi Vương Noãn Noãn ở.
Trước khi ra ngoài dùng bữa, Vương Noãn Noãn đã bảo Hứa Quyền dọn Mộ Tử Hạo sang phòng khác. Nếu để tổ phụ mẫu phát hiện đêm qua Mộc Bạch ca ca ngủ trên giường nhỏ ngoài phòng nàng, chắc chắn nàng sẽ bị trách mắng không ngừng.
Bữa sáng cũng được nàng dặn Hứa Quyền mang đến cho Mộ Tử Hạo từ trước, nên lúc mọi người kéo đến, hắn đã ăn xong và đang nằm nghỉ trên giường.
Vương lão đầu là người chạy tới trước tiên. Trông thấy hài tử sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, lão không khỏi kích động.
Lão ngồi xuống ghế cạnh giường, đưa tay thô ráp xoa xoa đầu Mộ Tử Hạo, cất giọng đầy lo lắng: “Khổ thân ngươi, lần nào gặp cũng thấy thương tích đầy mình, sao mà không biết tự bảo vệ bản thân chứ?!”
Mộ Tử Hạo để mặc bàn tay lão xoa đầu mình, nghe những lời trách móc mà ngập tràn quan tâm ấy, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
“Vương gia gia, không sao đâu, qua vài ngày sẽ ổn thôi.”
Ngay sau đó, Vương lão thái chen vào từ một bên, nhìn đôi môi khô nứt của hắn mà bật thốt:
“Ôi trời ơi, tên đáng hận nào đã khiến ngươi thành ra thế này? Nhìn xem, môi trắng bệch cả rồi!”
Mộ Tử Hạo ngước nhìn lão thái thái quen thuộc trước mắt, khẽ nở một nụ cười yếu ớt: “Vương nãi nãi, Mộc Bạch rất nhớ người.”
Vương lão thái nắm lấy tay hắn, giọng đầy thương cảm: “Nhớ nãi nãi thì lần này ở lại lâu một chút, từ lần ngươi đi, cũng đã bao nhiêu năm rồi. Nhìn xem, ngươi lớn thêm chừng này, cao thêm ngần ấy. Nếu ngươi không về, lần sau chưa chắc ta còn gặp được ngươi nữa.”
Vừa nói, mắt Vương lão thái đã đỏ hoe. Bà thật lòng thương yêu hài tử này. Khi lão đầu cứu hắn về, hắn còn nhỏ xíu. Chớp mắt đã gần mười năm, từ một hài tử bé tẹo, nay cao lớn thế này, mà lần gặp lại hắn lại mang đầy thương tích.
Bà nghĩ đến ngày trước khi hắn ở nhà mình, được chăm sóc tốt đến thế nào, da dẻ trắng trẻo, người cũng mũm mĩm. Còn bây giờ, hắn gầy guộc, mặt mày chẳng còn chút thịt nào, lòng bà càng thêm xót xa.
Nhìn dáng vẻ rưng rưng của Vương lão thái, Mộ Tử Hạo bất lực nhìn sang Vương Noãn Noãn cầu cứu.
Vương Noãn Noãn cũng không muốn thấy tổ mẫu đau lòng, liền lườm hắn một cái rồi nhẹ nhàng vỗ lưng bà an ủi: “Nãi nãi, chẳng phải Mộc Bạch ca ca đã về rồi sao? Hiện giờ hắn còn đang bị thương, không nên để xúc động quá. Vả lại, nãi nãi xem, Mộc Bạch ca ca gầy thế này, mà hắn lại thích nhất là bánh bao lớn do người làm. Nếu người không đi chuẩn bị, e rằng sẽ không kịp ăn trưa đâu.”
Lời này vừa dứt, Vương lão thái lập tức đứng bật dậy: “Phải rồi, phải rồi, Mộc Bạch thích nhất bánh bao của ta, ta phải đi ủ bột ngay, các ngươi cứ ở đây trò chuyện với hắn.”
Nói xong bà vội vàng rời đi, dáng điệu tất bật.
Vương lão đầu nhìn theo bóng Vương lão thái rời đi cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng nhìn tiểu tôn nữ. Trong nhà này, người lão sợ nhất chính là người bạn già này. Lão sợ bà giận, càng sợ thấy bà buồn rơi nước mắt. Càng lớn tuổi, lão lại càng không đành lòng thấy bà đau lòng.
“Mộc Bạch à, lần này ở nhà được mấy ngày vậy?”
Vương lão đầu hỏi, trong lòng lão cũng mong hắn ở lại lâu hơn một chút.
“Vương gia gia, ít nhất nửa tháng sau mới đi được, còn phải xem tình hình hồi phục vết thương. Vả lại, ta cũng muốn ở lại lâu thêm, đã nhiều năm rồi chưa gặp các người.”
“Hay, hay lắm! Vậy thì ở lại thêm đi, bọn nhỏ ở nhà đều nhớ ngươi lắm đấy.”
Vương lão đầu nghe vậy thì rõ ràng rất vui, sau đó chỉ tay về phía dãy tôn tử, tôn nữ đứng sau lưng mình: “Thôi, các ngươi ở lại trò chuyện với hắn, ta đi giúp nãi nãi các ngươi nhào bột, để buổi trưa ăn bánh bao lớn.”
Dứt lời, lão liền rời đi. Trong mắt Mộ Tử Hạo thấp thoáng một tầng hơi ẩm: Về nhà, thật tốt biết bao.
…
Vừa khi Vương lão đầu ra khỏi phòng, ba huynh đệ Vương Thắng Lợi, Vương Thắng Mãn và Vương Thắng Ý đã tụ lại bên giường.
“Mộc Bạch, ngươi thật là kém cỏi! Lần trước gặp mặt đã bị thương, lần này lại bị thương nữa,” Vương Thắng Ý cợt nhả nói, vừa nói vừa nhướng mày làm bộ dạng trêu chọc.
Mộ Tử Hạo khẽ cười: “Thắng Lợi thì ta chưa dám nói, nhưng với ngươi, dù ta có bị thương cũng đủ sức quật ngã ngươi.”
Vương Thắng Lợi và Vương Thắng Mãn nghe vậy liền bật cười ha hả, trong khi nụ cười của Vương Thắng Ý lập tức đông cứng trên mặt.
“Hừ, vừa mở miệng đã biết ngươi trở lại!”
Vương Thắng Ý giả vờ không vui, quay đầu ngồi sang một bên, trong lòng thầm nghĩ vẫn nên nhường thời gian cho đại ca và tam đệ nói chuyện.
Hắn quả là biết điều quá mà!
“Mộc Bạch, lần này ngươi trở về, chúng ta tỷ thí một trận xem sao. Nhiều năm qua, ta muốn thử xem võ công của ta so với ngươi thế nào rồi.”
Vương Thắng Lợi cười lớn nhìn Mộ Tử Hạo, trong mắt ánh lên vẻ chiến ý.
“Được thôi, ta cũng luôn mong được so tài với ngươi. Ta nghe Quyền thúc nói ngươi đã học hết các chiêu thức trân quý của họ.”
Mộ Tử Hạo không khỏi tán thưởng, hắn thật không ngờ Vương Thắng Lợi lại có thể học hết toàn bộ võ công chiêu thức trong thời gian ngắn như vậy, thậm chí còn thuộc lòng cả binh thư mà Quyền thúc dày công sưu tầm.
Không nói đến việc thông thạo cả mười tám ban võ nghệ, nhưng e rằng cũng không kém là bao.
Vương Thắng Lợi nghe đối phương không quên lời ước hẹn khi xưa liền cười sảng khoái.
Sau đó, đến lượt Vương Thắng Mãn, người nhỏ tuổi nhất trong ba huynh đệ. Kỳ thực, Vương Thắng Mãn và Mộ Tử Hạo không thân thiết lắm, bởi lúc đó Vương Thắng Mãn tập trung đọc sách, rất ít khi giao lưu với Mộ Tử Hạo.
Thế nhưng, Vương Thắng Mãn lại có ý nghĩ của riêng mình.
“Mộc Bạch ca, lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Mộ Tử Hạo gật đầu: “Vẫn khỏe. Còn ngươi thì sao?”
Sau đó, giọng điệu hắn bỗng chuyển: “Tiểu tử, nhỏ như vậy đã thành tú tài lão gia rồi, thật là không tệ.”
Vương Thắng Mãn bẽn lẽn cười: “Chuyện này không đáng kể, so với Mộc Bạch ca vẫn còn kém xa.”
Ánh mắt Mộ Tử Hạo thoáng lóe sáng: “Không kém đâu, năm ta bằng tuổi ngươi, đọc sách chẳng giỏi bằng ngươi.”
Vương Thắng Mãn nghe vậy liền cảm thấy tự hào, nhưng ngay sau đó lại khiêm tốn nói: “Nhưng Mộc Bạch ca văn võ song toàn, còn ta chỉ biết đọc sách mà thôi.”
Mộ Tử Hạo cười nhạt: “Những người đọc sách đến mức thấu triệt, không ai không trở thành đại gia. Ngươi, sau này ắt có triển vọng thành người như vậy.”
Vương Thắng Mãn mỉm cười: “Ừm, tâm nguyện của ta là đọc hết sách hay, đi từng bước thật vững, vì bách tính mà tạo phúc.”
Khi Mộ Tử Hạo định mở lời, Vương Thắng Ý đã hớt hải chạy tới: “Thôi đủ rồi, hai người các ngươi lại tâng bốc nhau mãi không dứt!”
“Ngươi nghỉ ngơi đi, chúng ta còn hẹn người, trưa mai gặp lại.”
Nói xong, Vương Thắng Ý đẩy Vương Thắng Lợi và Vương Thắng Mãn ra ngoài.
Vương Thắng Lợi vẫn còn ngơ ngác: “Chúng ta hẹn ai khi nào?”
Vương Thắng Ý bĩu môi: “Đại ca, ngươi nên ra ngoài gặp các cô nương nhiều hơn.”
Tuy Vương Thắng Mãn hiểu rõ ý nhị ca, nhưng cũng không tiện giải thích, chỉ nói: “Đi thôi, xem nhị ca làm gì.”
Vương Thắng Lợi vẫn mơ mơ hồ hồ mà đi theo sau, cho đến cuối ngày vẫn chẳng hiểu ra chuyện gì.
Trong phòng, chỉ còn lại Mộ Tử Hạo và Vương Noãn Noãn.
Vương Noãn Noãn ngồi bên giường, cầm lấy chén trà bên cạnh, chậm rãi uống.
Mộ Tử Hạo nhìn người trước mặt, động môi khẽ nói, giọng điệu đáng thương: “Noãn Noãn, ta cũng khát rồi.”
Động tác nâng chén trà của Vương Noãn Noãn khựng lại, sau đó nàng cầm một chén khác rót trà, đưa đến trước mặt hắn.
Mộ Tử Hạo tỏ vẻ đáng thương hơn: “Ta không có sức, cầm không nổi.”
Vương Noãn Noãn trong lòng thấy buồn cười, hắn lại giở trò này. Nhưng nàng không vạch trần mà ầm chén trà đút cho hắn.
Mộ Tử Hạo nghĩ ngợi một chút, hắn mở lời: “Noãn Noãn, nàng không nhớ ta sao?”
Vương Noãn Noãn thoáng sững sờ, không ngờ Mộ Tử Hạo nói thẳng như vậy.
Thấy thế, Mộ Tử Hạo liền tiến tới: “Noãn Noãn, ta rất nhớ nàng, nhớ rất nhiều. Lần này vốn định lén nhìn nàng một chút rồi đi, nào ngờ lại suýt bị nàng phát hiện.”
Trong đầu Vương Noãn Noãn bỗng lóe lên, nhớ lại hôm nàng theo tổ phụ mẫu dạo hoa viên, dường như cảm thấy có người nhìn lén. Chẳng lẽ chính là hôm đó?
Tuy nhiên, nàng vẫn không lên tiếng, muốn xem hắn còn nói gì.
“Ta định nhanh chóng giải quyết công việc trong tay để sớm quay lại nhìn nàng. Không ngờ trên đường bị tập kích.”
“Nếu không phải mang nhiều người theo, bản thân lại giỏi võ, e rằng đã không còn cơ hội gặp nàng nữa.”