Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 37: Bắt Gà



Trong khái niệm trước kia của Bạch Đường, yến mạch có thể loại bỏ chất béo và tạp chất trong dạ dày.

Hiện giờ, bữa ăn hàng ngày của năm người Bạch gia đều cực kỳ thanh đạm, trong bụng làm sao còn có chất béo chứ.

Sợi yến mạch thô còn không phải vì lý do này mà xảy ra tác dụng phụ, không đau mới là lạ.

Bạch Đường nhanh chóng nói cho cha mẹ nguyên nhân này, thiếu chút nữa còn phải tốn tiền mời đại phu trên trấn.

Từ thị nhìn một sọt yến mạch, thở dài một hơi, rõ ràng có thể ăn, lại để yên ở đó không làm được gì, thật đúng là lãng phí lương thực.

Bạch Đường nghĩ ra một cách, từ trên trấn trên trở về, nàng mua mười văn tiền mỡ lợn ở hàng thịt.

Đầu năm nay, thịt mỡ còn đắt hơn thịt nạc.

Mười văn tiền còn chưa đủ một nắm thịt, lúc đầu đồ tể cũng không chịu bán, nàng ôn tồn nói một hồi, hắn mới đáp ứng.

Nàng đem mỡ lợn về, cho vào nồi, đun nhỏ lửa từ từ, mỡ lợn cũng không chảy được bao nhiêu, Bạch Đường vừa quay đầu lại, thấy A Duyệt với Thạch Oa đang đứng bên cửa sổ, nuốt nước bọt ừng ực.

Bạch Đường dùng dầu mỡ lợn để nhào bột yến mạch, nàng biết là càng ăn đồ thô thì càng chống đói, sau khi có mỡ lợn thì sẽ không bị đau dạ dày nữa, rất thích hợp làm lương khô.

Nàng mang theo túi nước đã được cải tiến, bên ngoài dùng vải cũ cùng sợi bông bao lại, giúp nước ấm bên trong vẫn giữ được nhiệt độ tới giờ.

Nàng bẻ bánh yến mạch, giờ việc quan trọng là phải nhét đầy bao tử.

Nàng chậm rãi cắn từng miếng nhỏ, đôi mắt cũng không nghỉ ngơi, liên tục nhìn ra bốn phía.

Khi đứng lên, nàng phủi sạch vụn bánh rồi bước sâu vào rừng.

Ở những khu vực này, ngoài thảo dược còn có một số thứ tốt, chính là các loại nấm.

Ngay từ đầu Bạch Đường không dám ăn bậy, sợ là có độc, nàng chỉ nhớ là, nấm màu vàng hay nâu thì bình thường, còn màu sắc càng diễm lệ thì càng nguy hiểm.

Sau mấy lần nếm thử, nàng cũng phân biệt được các loại nấm.

Nấm thông[1] lần trước rất ngon, thích hợp nấu canh.

[1] Nấm thông (松树菌): là loại nấm mọc tự nhiên dưới cây thông, có màu vàng nâu, to như nấm hương, có hương vị thơm ngon, chủ yếu dùng để hầm và xào.

[1] Nấm thông (松树菌): là loại nấm mọc tự nhiên dưới cây thông, có màu vàng nâu, to như nấm hương, có hương vị thơm ngon, chủ yếu dùng để hầm và xào

Nàng vừa đi vừa đào được hơn nửa sọt nấm, song vẫn chưa gặp được loại thảo dược nào.

Bạch Đường cảm thấy kỳ quái, hoàn cảnh ở đây rất thích hợp cho thảo dược sinh trưởng, chẳng lẽ ở đây có thiên địch của thảo dược sao?

Vừa nghĩ đến hai từ "thiên địch", lòng bàn tay của Bạch Đường liền đổ mồ hôi.

Trước kia nàng chỉ nghĩ đến cung đường lên núi sao cho an toàn, lên xuống có thể nhanh chóng, mà lại quên một chuyện vô cùng quan trọng.

Trong núi có dã thú, mà nàng lại không có năng lực tự vệ.

Nàng nghĩ ngợi một lát, phía sau truyền đến tiếng động.

Bạch Đường dừng bước, đứng yên tại chỗ, tạm thời cũng không dám trực tiếp quay đầu nhìn.

Có trời mới biết, rốt cuộc là thứ gì!

Nếu nó có móng vuốt, có răng nanh, thì một thiếu nữ trói gà không chặt như nàng chẳng phải sẽ thành con mồi cho dã thú tuỳ ý cắn xé sao?

Nàng không động đậy, sau lưng lại còn hành động phách lối hơn.

Còn có tiếng gió nữa chứ.

Khoé miệng Bạch Đường giật giật, vừa lúc đó liền có tiếng gà gáy bên tai.

Phụt... Nàng xém chút đã phun ra bánh yến mạch vừa mới ăn.

Hoá ra là hai con gà cảnh toàn thân trắng như tuyết, ắt hẳn là vừa bay từ ngọn cây xuống, đang mổ mấy vụn bánh mà nàng làm rơi trên đất.

Bạch Đường ngây người một lát, hai con gà cảnh nhặt nhạnh sạch vụn bánh, đôi mắt nhỏ nhìn nàng chằm chằm.

Hai con gà này cũng rất béo mập, khó trách khi vỗ cánh có thể tạo ra luồng gió. Đúng là không thể xem thường!

Nàng sờ sờ trong túi, còn dư hai cái bánh yến mạch, nàng dùng ngón tay âm thầm bóp vụn.

Sau đó, nàng ngồi xổm xuống, rải từng chút từng chút vụn bánh lên mặt đất, vừa vung tay vừa dần lùi về sau.

Trong đầu Bạch Đường lúc này không phải là nỗi sợ, mà nàng thích đến mức muốn mở miệng cười ha hả.

Hai con gà cảnh thuần trắng thế này, nếu có thể bắt về thì sẽ đổi được không ít tiền.

Đôi gà cảnh này xem ra là một trống một mái, đến lúc đó, một con giết thịt làm đồ ăn, cho người nhà bồi bổ thân thể, một con khác mang ra chợ bán.

Có điều, một mình nàng muốn bắt hai con gà cảnh dáng vẻ không nhỏ này, có vẻ có chút khó khăn.

Gà cảnh có cánh, lại còn biết bay.

Đến lúc đó, nếu một con bay mất, chắc nàng cũng đau lòng nửa ngày trời.

Cho nên, nhất định phải nghĩ ra biện pháp chu toàn, Bạch Đường rắc các vụn bánh càng xa nhau, đến khi đứng dậy, nàng đã cách bọn chúng khoảng trăm bước.

Đầu óc gà cảnh đần độn, cứ thế vừa đi vừa mổ theo từng vụn bánh.

Bạch Đường nghĩ ra một kế, ngược lại không hề vội vàng, bắt đầu rải vụn bánh theo hai hướng.

Nàng dọn dẹp sọt trúc, dùng dây mây buộc chặt, tiện tay nhặt một nhánh cây, làm thành một cái bẫy bắt gà đơn giản.

Còn con còn lại, chỉ chờ đúng thời cơ, nàng sẽ tự tay bắt nó.

Bạch Đường rất kiên nhẫn, lại thiết kế bẫy rập thông minh, khi một con tiến vào sọt trúc trước, nàng rút nhánh cây ra, toàn bộ sọt tre liền hạ xuống kín kẽ, vây kín con gà cảnh.

Không đợi bên trong giãy dụa, Bạch Đường nhanh nhẹn lấy tảng đá đè lên sọt tre, còn sợ không đủ, nàng còn đè thêm mấy tảng nữa.

Sức lực gà cảnh có hạn, cho dù giãy giụa đến mức lông gà rơi rụng đầy đất thì vẫn không thoát được.

Bạch Đường còn lo lắng con gà kia không mắc mưu, quay đầu nhìn lại, lòng đầy vui sướng.

Con gà trống kia thậm chí còn không ngẩng cổ lên, tiếp tục mổ vụn bánh trên đất.

Để đề phòng, nàng cởi áo ngoài, quấn tay áo quanh lòng bàn tay, rón rén bước từng bước đến.

Còn sót lại một vụn bánh yến mạch rất ngon, gà trống phải mổ hai lần mới ăn hết.

Bạch Đường nhanh tay lẹ mắt, vội lấy áo ngoài trùm lên nó.

Đến lần này, Bạch Đường cũng nếm được mùi vị gà bay chó chạy là thế nào, mỏ gà sắc nhọn suýt mổ vào tay nàng mấy bận, cũng may nàng đã sớm chuẩn bị mới không bị thương.

Sau khi nàng dùng dây mây buộc ba lần vòng trong vòng ngoài rồi ném xuống gốc cây, con gà kia hoàn toàn ỉu xìu, đem đầu giấu dưới lớp cánh.

Tâm trạng Bạch Đường rất tốt, ngâm nga mấy câu, bắt lấy đôi cánh của gà mái trong sọt trúc, buộc chặt lại.

Trước đây nàng từng thấy người khác giết gà, chỉ cần buộc hai chân trụ rồi túm lấy cánh, tương đương với tóm lấy yếu điểm của chúng.

Còn chưa nói tới, dáng dấp hai con gà này rất tốt, lông vũ trắng như tuyết, lại mượt mà như được bôi một lớp dầu, Bạch Đường cắn răng cười nói: "Cũng không biết các ngươi trốn ở đây đã nếm bao nhiêu thứ tốt, một vùng rừng lớn thế mà để các ngươi mổ sạch sẽ".

Chả trách cánh rừng này đều sạch sẽ, phía dưới rễ cây cũng chẳng còn gì, ngoài trừ một vùng rừng nhỏ ngoài cùng thì tất cả đều rơi vào bụng hai con gà này.

"Tiện thể các ngươi cũng đã ăn đống thảo dược này, ta thì phí công tốn sức bò lên đây, các ngươi phải bồi thường cho ta rồi."

Bạch Đường lấy ra bao bố dự phòng, cho hai con gà vào trong, buộc bên hông sọt trúc rồi vác lên lưng.

Còn sót lại lông gà, nàng cũng không mặc kệ mà thu hết lại, cho vào sọt mang đi.

Trải qua một hồi giằng co, tải trọng tăng lên, tốc độ xuống núi cũng chậm hơn, càng về sau nàng phải nghiến răng nghiến lợi bước đi, Bạch Đường vỗ nhẹ bao bố, thấy bên trong giật giật mấy cái, nàng mới yên tâm, tiếp tục cất bước về nhà.