Nông Phu Cùng Xà - Dạ Vũ Thu Đăng

Chương 46: Trứng màu 5



Trứng màu (5)
Editor: bevitlangthang
Nguỵ Mân đã tìm được Đại Lan.
Chính là sau khi hắn giết Lý Toàn.
Thời điểm hắn chứng kiến lửa hận ngập trời của Đại Lan, lòng hắn lộp bộp mấy phát.
Trực giác nói cho hắn biết, người này không thể giết.
Vì sao không thể giết?
Nguỵ Mân không biết. Lúc Đại Lan làm hại Hoài Tân, ngay cả một chớp mắt cũng không có.
Nhưng trong nội tâm Nguỵ Mân lờ lờ có một loại cảm giác, sau khi người này chết, khả năng Đại Lan quay lại với hắn cũng bằng không.
Nói sao người này cũng chỉ là người yêu của Hoài Tân, vì sao không thể giết chứ?
Quả nhiên, Đại Lan bắt đầu đối địch với hắn, vào lúc Hoài Tân đút người đó ăn nội đan, Đại Lan thậm chí muốn tự huỷ cơ thể mình để ngăn hắn cướp lấy nội đan.
Nguỵ Mân không nhúc nhích. Hắn nhìn thấy khoảnh khắc Hoài Tân thống khổ tự mình lấy nội đan, người sống sờ sờ giống như đang mở ra huyết nhục thống khổ của riêng mình.
Tu vi của hắn là dựa vào việc ăn nội đan của người khác mà sống dậy, nhưng lúc đó hắn đang chết, nên bây giờ là lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh đút nội đan. Nên hắn không biết, việc này thống khổ như thế nào.
Nguỵ Mân nhìn Đại Lan.
Đại Lan cầm kiếm, tay cậu run lẩy bẩy. Cậu hận Nguỵ Mân, nhưng cũng sợ Nguỵ Mân.
Người này rõ ràng bị hắn lấy roi đánh cũng sẽ sợ hãi run rẩy, cậu lấy dũng khí từ đâu mà đút hắn ăn nội đan vào lúc đó thế? Đút người khác ăn nội đan là việc đau đớn gấp mấy trăm lần bình thường.
Hắn muốn hỏi Đại Lan, khi ấy có phải cậu đau đớn lắm không, thế nhưng lời nói đến miệng lại biến thành tiếng cười chế nhạo, cười nhạo Đại Lan yêu hắn nhiều như vậy, ai mượn chịu đau cứu hắn làm chi.
Nào biết Đại Lan nghiêm túc nói với hắn rằng, là cậu sai, sai khi cứu hắn.
Nguỵ Mân nên ra tay. Nhưng cuối cùng hắn chỉ tức giận rời đi. Trong đầu hắn bỗng nhiên tuôn ra hiệu ứng những hình ảnh tua chậm, những hình ảnh trong quá khứ hắn chưa từng muốn nhớ lại, Đại Lan đối với hắn ôn nhu, đối tốt với hắn, cậu chưa từng sợ hãi quá khứ của hắn.
Hắn bỗng nhiên có chút hoài niệm về khoảng thời gian hắn chưa có quyết định soái vị, đầu hắn chưa từng có ý niệm muốn lợi dụng Đại Lan, lúc ấy, đối phương sẽ ngây ngô cười với hắn.
Vậy vì sao, sau này, Đại Lan không còn cười nữa?
Nguỵ Mân không nhớ nổi.
Chắc là vì sau khi Hoài Tân rời đi không lâu chăng? Hắn không biết. Khi ấy, trong đầu hắn chỉ biết làm sao để đạt được quyền lợi, không để tâm đến suy nghĩ trong lòng Đại Lan.
Nguỵ Mân phát hiện, hắn một chút cũng không hiểu Đại Lan. Hắn chẳng qua chỉ muốn đổ hết những nỗi khổ cùng đau buồn của mình trong quá khứ trên đầu Đại Lan, hoàn toàn quên mất Đại Lan chính là ân nhân cứu mạng của hắn. Hắn nghĩ rằng Đại Lan vừa nhát gan vừa nhu nhược, buông bỏ tất cả để yêu hắn, sau này Đại Lan nói cho hắn biết được sự thật, không phải là như vậy.
Cậu nhu nhược dám phá nội đan để cứu hắn, rồi cậu lại tự sát, yêu hắn lại không chút do dự chĩa kiếm vào người hắn.
Rốt cuộc Đại Lan là người như thế nào?
Nguỵ Mân không có dũng khí để xác định.
Nghĩ đến dáng vẻ khoái lạc của cậu trước đây, hắn mới biết rằng, cậu từng là một thiếu niên sáng sủa, gặp ai cũng cười.
Nhưng bây giờ, không còn gì nữa rồi.
Hắn biết mình đã mất đi Đại Lan, mọi thứ về cậu hắn đã đánh mất.
Nguỵ Mân nhắm mắt lại, hắn quyết định buông tay, để Đại Lan tự do.
Chẳng qua không có Đại Lan bên cạnh, trong lòng hắn chưa bao giờ được liền lại thành một khối.
Mới bắt đầu thì là bình thường không để ý, rồi dần dần giống như bị người khác cầm trong tay. Nhưng mãi đến sau này, hắn phát hiện trái tim mình đã bị cậu dùng dao rạch từng chút.
Thật khó chịu.