Hoài Tân rời đi không sai biệt lắm một tháng, nhưng thật ra sinh hoạt Lý Toàn cực kỳ quy luật, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, không giống như trước đây, sẽ cùng Hoài Tân lăn lộn đến đêm khuya.
Hôm nay sáng sớm, Lý Toàn rời khỏi giường, đơn giản ăn qua cơm sáng, liền đến sân cho gà ăn, lại ngoài ý muốn phát hiện có gà đẻ trứng. Lý Toàn đầu tiên là có chút kinh ngạc mà nhướng mày, sau đó khóe miệng nhịn không được cong lên hướng lên trời giơ ngón cái. Đây là chuyện tốt duy nhất gần đây đi?
Cho gà ăn xong, Lý Toàn đem trứng về nhà.
Thời tiết dần dần nóng, đồ Hoài Tân mua đã không còn thích hợp để mặc, Lý Toàn thay cho mình một bộ đồ cũ.
Chỉ là áo bên ngoài không biết vì sao lại rách, Lý Toàn đành phải cởi ra, ở bên cửa sổ nương theo ánh nắng mà may lại áo.
Bởi vì quá chuyên tâm, có người tới cũng không phát hiện.
Cho đến khi người nọ đứng cạnh cửa, hài hước mà kêu một tiếng "Đại Tráng".
Lý Toàn kinh ngạc mà ngẩng đầu, phát hiện người nọ là Hoài Tân mất tích gần một tháng.
"Ngươi......" Lý Toàn ngốc lăng mà nhìn hắn, ngực kịch liệt phập phồng, không nghĩ tới Hoài Tân thế nhưng đã trở lại. Cậu kích động, kim đâm vào ngón tay, đau đến cậu kêu rên một tiếng.
Hoài Tân vội vàng bước lại, nâng ngón tay Lý Toàn lên, muốn liếm hết máu trên đầu ngón tay hắn. Lý Toàn giật mình, bỗng nhiên dùng sức thoát ra, không nói một lời mà nhìn Hoài Tân, cũng mặc kệ ngón tay mình đổ máu.
Hoài Tân thở dài, đem hắn ôm vào trong ngực nói: "Ta về trễ."
Chỉ nói câu này?
Lý Toàn nhấp khóe miệng, oán hận mà nhìn hắn, thấp giọng nói: "Ngươi còn trở về làm gì?"
Hoài Tân đang muốn giải thích, bỗng nhiên thấy từ trong hốc mắt Lý Toàn từng giọt từng giọt rơi xuống. Hắn tức khắc luống cuống tay chân mà lau nước mắt cho Lý Toàn, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc."
Nào biết càng nói Lý Toàn càng khóc đến mức thương tâm, cậu đem khổ sở cùng uỷ khuất mấy ngày này toàn bộ phát tiết, từ tiếng khóc nho nhỏ biến thành bắt lấy vạt áo Hoài Tân gào khóc lớn.
Tuy rằng lúc trước cũng đã thấy Lý Toàn khóc, nhưng hắn nào gặp qua Lý Toàn yếu đuối như thế? Khóc đến tâm hắn đều mềm.
"Ngươi...... Ngươi rõ ràng nói rất nhanh sẽ về..." Lý Toàn vừa khóc vừa nói, "Ta cho rằng ngươi không cần ta......"
"Sao mà được?" Hoài Tân đau lòng mà vỗ lưng Lý Toàn, "Sao ta lại không cần ngươi."
"Ngươi sẽ." Lý Toàn không chút do dự phân rõ trái phải, con mắt hồng hồng chỉ trích Hoài Tân, thân thể co quắp lại.
"Ta thề sẽ không," Hoài Tân lau sạch nước mắt Lý Toàn, hôn hôn trán hắn, nghiêm túc nói: "Ta sẽ không để ngươi một mình, ta yêu ngươi, tiểu ngốc tử."
"Ngươi lừa đảo...... Mới sẽ không có người thích ta......" Lý Toàn cúi đầu, co quắp bất an nhìn mũi chân.
Hoài Tân bỗng nhiên cười cười, xoa xoa đầu Lý Toàn, nói: "Không có người thích ngươi, ta lại không phải là người."
Lý Toàn nhìn hắn, trầm mặc trong chốc lát bỗng nhiên bật cười.
Rốt cuộc cười.
Hoài Tân thở phào nhẹ nhõm, hắn thật đúng là không hiểu cách đối phó túi khóc nhỏ này.
"Cho nên ngươi đi làm gì?" Lý Toàn làm nghiêm túc hỏi.
Hoài Tân đem hắn ôm đến trên giường ngồi xuống, nói: "Ta phát hiện ra một chuyện."
"Cái, cái gì......?" Giọng điệu Hoài Tân thần bí làm Lý Toàn không nhịn được có chút khẩn trương.
"Thì ra chúng ta đã gặp mặt nhau từ kiếp trước." Hoài Tân cười nói, "Kiếp trước ngươi là hòa thượng, gọi là Tuệ Vô, từng cứu ta."
"Thật vậy chăng? Sao ngươi biết......" Lý Toàn khó tin mà nhìn hắn.
"Hôm đó ta rời đi, là vì phát hiện có người động tay động chân với thi cốt của Tuệ Vô mà ta phong ấn, cho nên ta mới muốn đi nhìn một chút." Hoài Tân chậm rãi nói, "Bên trong di vật của hắn có viên Xá Lợi Tử, ăn xong người chết cũng thành sống, tái sinh da thịt. Thuộc hạ phản bội ta năm đó không biết từ chỗ nào nghe được tin tức này, phái người tới cướp, ta đành phải theo chân bọn họ đánh một trận, đoạt lấy đồ vật về."
"Viên Xá Lợi kia có mùi giống với trên người ngươi như đúc, ta phải mất rất lâu mới nghĩ ra được," Hoài Tân vừa nói vừa tiến đến trên cổ Lý Toàn ngửi ngửi, "Người đầu thai, trên người sẽ mang theo ấn ký của kiếp trước. Ngươi đời trước không bệnh tật, tự nhiên không có vết sẹo, cho nên sẽ giữ lại mùi hương."
Lý Toàn nâng lên tay, tò mò mà nhìn bàn tay mình, xác định trên người mình không có cái bớt nào. Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang', những nơi khác đều là ĂN CẮP
"Tuy hai kiếp của ngươi tính cách không giống nhau, nhưng đều là lương thiện lại nhát gan." Hoài Tân nắm lấy tay hắn, "Ngươi kiếp trước là cao tăng, theo lý thuyết hẳn là thành Phật, sẽ không có chuyện đầu thai, cho nên ta suy nghĩ thật lâu, sau lại mới hiểu được trần duyên của ngươi chưa xong, nên mới đầu thai."
Hoài Tân nhìn chằm đôi mắt hắn, cười nói: "Ngươi cùng ta, trần duyên chưa xong. Hai lần ngươi cứu ta đều là dưới tàng cây, ngươi nói xem có trùng hợp quá không? Kỳ thật vốn là do chú định. Cho nên ngươi đối với ta, luôn có lực hấp dẫn không nói nên lời."
Đôi mắt Hoài Tân quá thâm tình, Lý Toàn nhịn không được đỏ mặt, chỉ là nghĩ đến chuyện mình đợi hắn lâu như vậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vậy...... Vậy vì sao ngươi về trễ như vậy?"
Hoài Tân cười khổ một chút, bỗng nhiên kéo quần áo mình ra. Ngực hắn bị băng bó, hiển nhiên là bị thương.
Lý Toàn hoảng sợ, lập tức ngồi ngay ngắn lại, nói: "Ngươi thế nào, vì sao lại bị thương?"
"Người phản bội ta, gọi là Đại Lan, người khác tên là Nguỵ Mân. Sau khi ta đi, Ngụy Mân canh giữ Đại Lan bên người, sau đó hắn lên làm vua, lại lo rằng Đại Lan sẽ gây thêm chuyện nên liền nhốt hắn lại. Ngày đó ta cướp viên Xá Lợi cũng không lập tức rời đi, muốn nhìn xem Ngụy Mân phái người tới tìm Xá Lợi là có mục đích gì, âm thầm nghe lén mới biết được, Đại Lan tự sát trong mật thất, Ngụy Mân muốn cướp Xá Lợi là để đi cứu hắn." Hoài Tân có chút bất đắc dĩ, "Phụ thân của Đại Lan đã hy sinh cứu ta một mạng, từ nhỏ ta đã xem Đại Lan như em trai ruột, cho dù hắn có phản bội ta, ta cũng không thể nhìn hắn chết, cho nên ta trở lại địa bàn Xà tộc, cướp hắn về."
"Vậy...... Hắn đâu?" Từ lúc Hoài Tân về tới bây giờ, đều thấy một mình hắn, Lý Toàn nhịn không được hỏi.
Hoài Tân từ trong lòng ngực lấy ra một thanh xà nhỏ, nói: "Cho hắn ăn Xá Lợi xong thì ngất đi rồi. Không nói với ngươi biết mà tự tiện dùng Xá Lợi, hy vọng ngươi đừng trách ta."
"Ta, ta mới sẽ không......" Lý Toàn lắp bắp nói. Cậu nhìn thanh xà, có chút lo lắng nói: "Hắn...... Không có việc gì đi?"
Hoài Tân xuống giường tìm một cái rổ, lót chút quần áo cũ bên trong, liền bỏ Đại Lan vào, nói: "Yên tâm đi, mấy ngày nữa hắn sẽ tỉnh lại."
"Thương thế của ngươi thế nào rồi?" Lý Toàn truy hỏi.
"Ta...... Đau quá, miệng vết thương đau quá...... Kỳ thật ta phải cố lắm mới về được đó, ta đã sớm......" Hoài Tân đem câu 'ta không có việc gì' nuốt đi xuống.
Lý Toàn hít hà một hơi, vội đẩy Hoài Tân nằm xuống giường, sốt ruột nói: "Làm sao bây giờ, sứt thuốc không? Hay ta tìm đại phu cho ngươi nha?"
Hoài Tân bắt lấy hắn cậu để dưới háng mình, thấp giọng nói: "Nơi này đau...... Lý đại phu giúp ta xoa bóp với?"
"Cút cho ta!" Lý Toàn trên trán nổi gân xanh, đánh vào chân Hoài Tân một cái. Có ngốc cũng biết Hoài Tân là đang trêu đùa cậu. Rời đi lâu như vậy vừa về liền muốn làm chuyện này, đừng có mơ nhá. Cho rằng mấy ngày nay cậu không bị dày vò sao?!
Hoài Tân cười ha hả, ngồi dậy, nói: "Kỳ thật ta đói bụng."
"A, ta đi nấu cơm cho ngươi." Lý Toàn vội đứng lên, "Sáng nay gà chúng ta nuôi vừa đẻ một trứng, để ta chiên cho ngươi ăn."
"Chắc là nghênh đón ta nên mới chừa đúng không." Hoài Tân nói.
Lý Toàn quay đầu lại khinh bỉ nói: "Mơ đi cưng."
Hoài Tân lại nằm xuống, cười cười.
Miệng vết thương rất đau, hắn không lừa Lý Toàn.
Ngụy Mân thằng nhóc kia ra tay cũng ác thật, lật lọng, rõ ràng nói để hắn (HT) mang Đại Lan đi, sau đó cho hắn ăn Xá Lợi Tử, kết quả vừa lấy người, Ngụy Mân liền công kích hắn.
May mà hắn đề phòng Ngụy Mân, bằng không bị thương còn nặng hơn.