Lý Toàn lao ra khỏi phòng, la to: "Hoài Tân! Không thấy bảo bảo đâu hết!"
Hoài Tân vừa nghe xong sợ hãi, đang ngồi trên ghế đá nhảy cẫng lên, "Ta cùng Đại Lan đi tìm."
"Vừa rồi còn thấy bọn nhỏ trên giường, sau khi ta ra ngoài lấy đồ quay lại thì không thấy nữa." Lý Toàn cuống cuồng đến phát khóc, bọn nhóc đó vẫn còn là xà, lỡ như tụi nhỏ không để ý mà bò ra ngoài thì phải làm sao đây.
"Đừng khóc, đừng khóc, chắc bò chưa được xa đâu, chắc còn vòng vòng trong nhà thôi." Hoài Tân sờ đầu cậu an ủi. Bọn họ chia nhau đi tìm, cuối cùng tìm thấy ba đứa nhỏ trần truồng đang bò trong một căn phòng khác.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Lý Toàn ngẩn người, nói: "Đại... Đại bảo?"
Trong đó có một đứa nhóc nghe thấy tiếng nói lập tức phát ra tiếng cười haha, bò đến bên Lý Toàn muốn được ôm. Hoài Tân cùng Đại Lan chia nhau bế nhị bảo cùng tam bảo lên, không nhịn được mà bật cười. Thì ra ba đứa nhóc này tự động biến hoá.
Nhìn đứa nhóc trong lòng trắng nõn mềm mại, ngoài trừ đôi mắt cùng lớp vảy đen trên người, thì không khác gì mấy đứa trẻ sơ sinh của con người.
Lý Toàn vừa tức vừa vội, nhưng nhìn hai má phúng phính của đại bảo đang cười, Lý Toàn cũng không giận nổi. Cậu hôn một cái lên hai má non mịn của đại bảo, hỏi: "Sao ba nhóc có thể biến thành hình người?"
"Chắc bởi vì trên người nó có dòng chảy huyết thống ta." Hoài Tân nhéo hai má nhị bảo, "Khi còn nhỏ ta cũng không khống chế được, đến lúc sẽ tự biến hoá."
"Nếu biến thành hình người rồi, thì trước tiên mặc đồ cho bọn nhóc đi, trần truộng như vậy cũng không biết bao lâu rồi." Đại Lan phì cười.
"Hừ...Hừ..." Hoài Tân thò tay nắm lấy con ciu của nhị bảo, nói: "Nhìn không ra côn th*t cũng rất lớn, xem ra là được di truyền từ ta."
Lý Toàn quẫn bách mà đá chân Hoài Tân một cái, nói: "Nói bậy bạ gì đó... Nhị bảo mới có mấy tuổi đầu."
"Oa...." Nhị bảo bỗng nhiên bị cha nắm lấy con ciu mở miệng khóc lớn đứng dậy, cậu vừa khóc, đại bảo cùng tam bảo cũng khóc theo, thành một ban nhạc âm hưởng.
"A... Đều tại ngươi!" Lý Toàn căng da đầu, xà sẽ không khóc, nhưng đứa trẻ sơ sinh thì sẽ khóc. Tay cậu bận rộn ôm đứa này xong, lại ôm đứa kia, nhẹ giọng an ủi con mình.
Đại Lan trừng mắt.
Trong lòng thầm nói, đại ca gặp được một người như tẩu tử, thật sự rất tuyệt vời.