Nông Phu Gia Tiều Kiều Thê

Chương 14



Lư Quảng Trí đắc ý cười với tỷ tỷ mình: “Người như vậy phải đối phó như vậy! Đại tỷ, tỷ đừng để ý tới nàng ta, cả ngày âm dương quái khí, cứ như ai cũng thiếu nợ nàng ta. Có bản lĩnh tìm Tam thẩm đi, tính toán lên người khác thì giỏi giang gì chứ!”

Hắn nói lời ấy không hề nhỏ, Lư Kiều Nguyệt nhìn hướng Tam phòng, vội vàng giơ tay kéo hắn đi.

“Nói chuyện không cố kị gì hết, nếu bị Tam thẩm nghe thấy được, lại gây phiền toái cho mẹ!”

Lư gia hôm nay còn chưa ở riêng, nhị phòng và tam phòng mặc dù không hòa thuận, nhưng cũng chỉ là giữa mấy đứa trẻ với nhau thôi, huynh đệ Lư Minh Hải và Lư Minh Sơn cảm tình không kém. Tam thẩm Kiều thị xưa nay tính tình không nghe không buông, nếu lời này bị bà ta nghe, phỏng chừng lại làm ầm ĩ hồi lâu, Lư Kiều Nguyệt không muốn gây phiền toái cho cha mẹ.

Lư Quảng Trí trừng mắt, cười giảo hoạt: “Yên tâm, Tam thẩm không dậy sớm như vậy.” Kiều thị tính lười, ngày thường không ngủ đến lúc ăn điểm tâm chắc sẽ không dậy. Xem ra Lư Quảng Trí không phải không suy nghĩ trước, cũng không như biểu hiện mặt ngoài không nhẹ không nặng vậy.

Lư Kiều Nguyệt bật cười lắc đầu, nhìn đệ đệ cao hơn mình: “Đệ dậy sớm thế, sao không ngủ thêm một lát?”

Nói xong, tay còn giúp hắn sửa lại vạt áo xốc xếch.

“Đại ca nhiều ngày không có ở nhà, đệ đi nấu nước giúp mẹ, ăn điểm tâm xong, đệ và bọn Cẩu Đản hẹn nhau lên núi đốn củi.” Lư Quảng Trí không để ý nói, mà Lư Kiều Nguyệt hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa ướt mắt.

Nữ nhân Lư gia mặc dù không phải ra đồng, nhưng việc nhà thật nhiều. Trừ công việc gia vụ của các phòng, công việc chung đều bình quân gánh vác. Nấu cơm theo phiên, hôm nay là Nhị phòng, ngày mai sẽ là tam phòng. Phiên nấu cơm thì không chỉ nấu cơm thôi, còn phải chuẩn bị cám heo, nuôi heo, dọn rửa chuồng lợn.

Lư gia nuôi ba con heo mập, mỗi ngày chỉ hầu hạ ba tổ tông này thôi, đã là việc không nhẹ rồi, càng không cần phải nói còn phải cho gà ăn, nấu nước, đốn củi, phàm là đến ngày làm cơm, có thể nói là không có một khắc nào thanh nhàn.

Lúc này có chỗ dùng tới nữ nhi, có thể giúp mẹ ruột chia sẻ một chút việc, nhưng Lư Kiều Nguyệt không thực hiện ‘Chức trách’ nữ nhi này.



“Đại tỷ, sao tỷ cũng dậy sớm thế, không ngủ thêm một lát à?” Lư Quảng Trí hiếu kỳ hỏi.

Lư Kiều Nguyệt cúi đầu giấu đi ướt át trong mắt, coi như không có gì nói: “Hôm nay dậy sớm, định giúp mẹ làm ít việc.”

Lư Quảng Trí vẻ mặt không đồng ý nói: “Có việc gì đâu mà làm, nấu nước đốn củi có đệ, những thứ khác mẹ làm rồi. Tỷ, thân thể tỷ không tốt, đừng mệt nhọc, nên về phòng nghỉ ngơi thôi.”

Lư Kiều Nguyệt bất đắc dĩ, nếu nói kỳ thực thân thể mình không kém lắm, nhưng nàng biết Nhị đệ sẽ không tin. Lời như vậy nàng đã từng nói vô số lần, đáng tiếc đều bị cha mẹ huynh đệ ngoảnh mặt làm ngơ.

Vì vậy nàng chỉ có thể ra vẻ tùy ý nói: “Ta không ngủ được, đi trò chuyện với mẹ.”

Lư Quảng Trí không suy nghĩ nhiều, chỉ là không yên lòng nói: “Vậy thì tỷ đi đi, đừng mệt mỏi, đệ đi lấy nước đây.”

Lư Kiều Nguyệt nhìn đệ đệ mang đòn gánh thùng nước ra ngoài cửa viện, mới xoay người vào phòng bếp.

Trong phòng bếp hơi khói lượn lờ.

Việc nấu cơm tưởng chừng như đơn giản, kì thực ở mùa hè, khổ nhất là người nấu cơm.

Phòng bếp không có thông gió, lần lượt đốt củi lửa lòng bếp làm cơm, làm được một bữa cơm mồi hôi ra phải nói là như ngồi trong thùng nước.

Lúc này toàn thân Mai thị đổ đầy mồ hôi.

Bà không có ai giúp đỡ, vừa phải nhóm lửa vừa phải nấu cơm, lăn qua lăn lại hai bên. Nếu không phải nhiều năm qua, bà có kinh nghiệm nấu cơm một mình rồi, nếu một người tay chân không nhanh nhẹn vào đây làm chắc chắn không làm được.



Bữa sáng nay là cháo và bánh bột ngô, thức ăn là tương ra rau muối tự nhà mình làm ra, cùng với một ít rau dưa sáng nay vừa hái về.

Đại tương và rau muối là có sẵn, gạo đã cho vào trong nồi, lần lượt dán từng chiếc bánh bột ngô. Mai thị lúc này đang tranh thủ không bận, vừa nhặt rau vừa cho thêm củi vào bếp.

Thấy Lư Kiều Nguyệt đi đến, bà hơi kinh ngạc, đứng lên lau mồ hôi một cái: “Nguyệt nhi, sao con dậy sớm vậy, đói bụng hả?”

Miệng nói, tay đã lau vào tạo dề, đi xem bánh bột ngô trong nồi đã chín chưa, cho nữ nhi ăn trước một cái đỡ đói bụng.

Bánh bột ngô còn chưa chín kĩ, Mai thị không khỏi sốt ruột nói: “Con đợi một lát, mẹ mở bếp nhỏ nấu canh trứng gà riêng cho con ăn.”

Bếp nấu ở nông thôn đều là ba lỗ, hai bên trái phải là bếp lớn, ở giữa là một bếp nhỏ. Bếp nhỏ không nhóm lửa, chỉ dựa vào nhiệt lượng hai bếp hai bên dùng để nấu nước, bình thường người ta đều nấu ăn ba bữa, nước nóng để ở bếp nhỏ một năm bốn quý không ngừng.

Nấu những món đơn giản như canh trứng gà thế này thì dùng bếp nhỏ là được, Mai thị mới vừa rồi nhìn, cái hũ nước trên bếp nhỏ đã sôi lâu rồi.

“Trí nhi, Trí nhi, đi vào phòng cầm mấy quả trứng gà tới đây, chị con đói bụng, ta chưng trứng gà cho các con ăn.”

Bình thường lúc này Lư Quảng Trí đã dậy rồi, Mai thị căn bản không có ý nghĩ sai bảo nữ nhi đi lấy, cho nên mới gọi nhi tử.

Lư Kiều Nguyệt vừa cảm động vừa sốt ruột, vội hỏi: “Mẹ, mẹ đừng gọi, Nhị đệ đi lấy nước rồi, con không đói, không ăn canh trứng gà.”

“Vậy sao con dậy sớm như thế?” Mai thị nghĩ hay là nữ nhi bị ốm, lại duỗi tay đi sờ trán nữ nhi.