Đảo mắt một cái đã đến ngày tổ chức tiệc rượu hoàng cung.
Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông đi ô tô đến hoàng cung để tham gia tiệc rượu. Mặc dù máy bay trực thăng an toàn nhưng phía trên hoàng cung cấm bay, bởi vậy bọn họ vẫn lựa chọn ô tô thiết giáp chống đạn. Nghiêm Duệ Phong lái xe, những đội viên còn lại thì đi một chiếc xe khác, để lại ba người Lý Lực, Khang Túc và La Yến ở lại vừa phòng vệ canh chừng trang viên vừa giữ liên lạc.
Trên đường đi, Huyên Hiểu Đông vẫn cứ say sưa vào quyển “Trang viên An Tô”. Y đã đọc hơn 300 chương, nhân vật chính đã thành công mở rộng lãnh thổ trang viên của mình thành một vương quốc phiên thuộc, huấn luyện vô số binh sĩ, phát minh ra hỏa thương(*) và pháo đất. Y đọc đến là say mê, Thịnh Vô Ngung giúp y thắt cà vạt y cũng không để ý, còn hơi nghếch cổ lên để tiện cho anh làm giúp.
(*)
Thịnh Vô Ngung thấy y như vậy thì thấy rất tốt, nếu như trước đây, chỉ sợ lúc này Huyên Hiểu Đông đã lo lắng cho sự kiện long trọng cần phải xã giao lát nữa rồi. Nhưng mấy hôm nay cả tâm trí y cứ bị bộ tiểu thuyết tên là “xây dựng nền tảng nông nghiệp” này quấn lấy, thậm chí y còn làm theo một số món ăn trong tiểu thuyết, chẳng hạn như chỉ huy người làm lò nướng theo kiểu lò sưởi âm tường, sau đó hùng tâm tráng chí nói muốn ăn heo sữa quay.
Tốt quá, xem ra từ trước đây quan hệ giữa y và bác sĩ Tiểu Yến đã khá tốt, có người bạn rất thân…
Thịnh Vô Ngung chua xót suy nghĩ.
Đến hoàng cung Garan, Huyên Hiểu Đông chưa đã ghiền đặt màn hình điện tử xuống, đẩy Thịnh Vô Ngung xuống xe, sau đó hai mắt tỏa sáng, một quảng trường rộng rãi và một loạt kiến trúc xa hoa tráng lệ hiện ra trước mắt y.
Tường bao bên ngoài cổ điển tao nhã, từng nhóm tượng đá ngập tràn cảm giác nghệ thuật phô bày vẻ đẹp văn hóa, sư tử vĩ đại, thiên thần đáng yêu, nữ thần xinh đẹp tuyệt trần cùng với mỹ nam tử tràn trề sức mạnh, tạo cho người nhìn cảm nhận hùng vĩ đồ sộ vô cùng trực quan.
Cuối cùng Huyên Hiểu Đông mới nhớ ra bản thân đang mặc trang phục lộng lẫy, chuẩn bị tham gia tiệc rượu hoàng cung của một quốc gia có bề dày lịch sử, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi. Bỗng nhiên y rất hâm mộ Nghiêm Duệ Phong phía sau, hắn có kính râm để đeo, còn đâu mặc kệ tất cả, chỉ cần tập trung chức trách bảo vệ của mình.
Còn y lại lấy thân phận chồng của Thịnh Vô Ngung, cùng anh đi gặp quốc vương có quyền lực cao nhất của quốc gia này——Chồng của Thịnh Vô Ngung, người bạn đời cùng giới, tự dưng y phát hiện ra cái tên này hình như cũng hay hay. Thịnh Vô Ngung quay đầu chìa tay ra vô cùng tự nhiên, nắm chặt lấy bàn tay y, “Đi thôi.” Trái tim y bất giác thả lỏng, cảm giác căng thẳng hồi hộp rút đi một lần nữa.
Xe lăn từ từ đi qua thảm đỏ, tiến vào cửa hoàng cung, sau khi kiểm tra thư mời, có người hầu cung kính mời bọn họ đi vào.
Những cột trụ trang trí to lớn, nội thất bên trong khảm hoa văn kim diệp hoa lệ rườm rà, mái vòm tráng lệ, cửa sổ dài đắm mình trong ánh sáng rực rỡ chói lọi.
Đi qua một hàng dài thị vệ đứng trên hành lang hoa lệ, Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung đi tới trước ngai vàng, nhìn thấy quốc vương Garan——Phi Lợi Tháp X. Ông ngồi trên vương tọa, có ba người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh, Na Phong đứng ở hàng thứ hai, có lẽ đây là ba vị hoàng tử.
Phi Lợi Tháp X có mái tóc bạc phơ, thân mặc quân phục, gương mặt trông sáng láng quắc thước, so với người bị bệnh nặng trong truyền thuyết hoàn toàn là hai người khác nhau. Ông cười giơ tay với Thịnh Vô Ngung, nói: “Anh bạn tới đây làm khách, ta nghe họ nói bèn gửi thư mời ngay lập tức, sức khỏe hiện tại của cậu có ổn không? Cuộc phẫu thuật có thành công không? Cậu chữa ở bệnh viện nào của Garan? Ta bảo Tiểu Phong đi đánh tiếng với họ thay cậu, để bọn họ tận tâm tận lực trị liệu cho cậu.”
Thịnh Vô Ngung ngồi xe lăn hơi khom người xuống làm nghi lễ hôn tay(*), Phi Lợi Tháp X lại đưa tay về phía Huyên Hiểu Đông, nói: “Huyên tiên sinh đúng không? Lần đầu cậu đến Garan phải không? Hi vọng cậu có những ngày nghỉ vui vẻ tại đây.”
(*)
Huyên Hiểu Đông cũng đã học qua nghi lễ hôn tay trước đó, sau đó nghiêm chỉnh lùi về bên cạnh Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung cười nói: “Sức khỏe tôi vẫn tốt, cuộc phẫu thuật rất thành công, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn phục hồi, bệ hạ thì sao? Nghe nói cơ thể ngài không khỏe nên tôi đã rất lo lắng, hiện tại ngài đã bình phục rồi ư?” Anh cũng không hề che giấu, dù sao bên ngoài tin đồn cũng bay khắp trời rồi.
Phi Lợi Tháp X cười ha hả, “Gan xảy ra vài vấn đề nhỏ, theo cách mấy người hay nói thì gọi là vui với số trời cho, ta cũng chỉ đành thuận theo tự nhiên thôi.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Thế nhưng nước tôi không chỉ có câu chuyện “hiểu số mệnh” mà còn có “bỏ mạng” và “định mệnh”. Bệ hạ thân là sinh mệnh của một quốc gia, ngài vẫn nên tích cực trị liệu và sắp xếp thích đáng đi ạ.”
Lần đầu tiên Phi Lợi Tháp X thấy có người lớn mật nói thẳng thừng không kiêng dè như thế, lại còn là một sứ thần nước ngoài, lần này ông bị khơi lên sự hứng thú, “Xem ra anh bạn rất xúc động?”
Thịnh Vô Ngung ung dung nói: “Dĩ nhiên là vậy, trước đó hai chân tôi tàn tật không thể đi lại, trải qua mười mấy lần phẫu thuật, cuối cùng mạo hiểm dùng thần kinh mô phỏng sinh học, bây giờ đã phục hồi rất tốt, đã có thể đi lại. Mọi gian khổ và buồn bã trước đây khó mà nói nên lời với người ngoài, nhưng chồng tôi vẫn luôn kề cận săn sóc, cho tôi sự ủng hộ rất lớn.”
Anh nhìn về phía Huyên Hiểu Đông, nở nụ cười rạng rỡ, Phi Lợi Tháp X rất kinh ngạc, “Bây giờ cậu đã có thể khôi phục khả năng đi lại rồi sao?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Không tệ, đã phục hồi tri giác và khả năng cất bước, chỉ là vẫn không thể đứng vững lâu được. Bệ hạ có hứng thú thì tôi có thể đi vài bước cho ngài xem.”
Đã xác định trước thời gian tiếp kiến mỗi vị khách quý chỉ có mười phút ngắn ngủi, nhưng Phi Lợi Tháp X đang hào hứng nên quan lễ nghi không dám nhắc nhở. Phi Lợi Tháp X rất phấn khởi, “Vất vả cho cậu đi vài bước để ta xem.”
Huyên Hiểu Đông tiến lên giơ cánh tay, Thịnh Vô Ngung vịn lên y đứng thẳng dậy, sau đó thu tay về, đứng yên tại chỗ. Trong tình huống không có ai nâng đỡ, vậy mà anh thật sự đi tới đi lui một vòng vững vàng được rồi lại quay về xe lăn.
Phi Lợi Tháp X hết sức thán phục, “Đúng là kỳ tích được trời ban!” Ông lại hỏi han tỉ mỉ phương án trị liệu của Thịnh Vô Ngung, hỏi thăm cả bác sĩ chính, sau khi hiểu rõ sự mạo hiểm thì tán thưởng nói: “Cậu cũng dũng cảm lắm, rủi ro quá lớn.”
Thịnh Vô Ngung nhìn Huyên Hiểu Đông, mỉm cười, “Mạo hiểm vì tình yêu, tình ngọt như mật.”
Phi Lợi Tháp X cũng nhìn sang Huyên Hiểu Đông, vô cùng trầm trồ nói: “Huyên tiên sinh tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch sự, theo cách nói của quý quốc thì hai người thật sự là trời sinh một cặp, thần tiên quyến lữ.”
Thịnh Vô Ngung nắm lấy tay Huyên Hiểu Đông, Huyên Hiểu Đông vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, cảm giác như cơ mặt sắp cứng ngắc lại rồi. Lúc này Phi Lợi Tháp X mới tiếc nuối nói: “Vốn dĩ còn muốn trò chuyện thêm với cậu một lát, chỉ là tiệc rượu cũng sắp bắt đầu rồi. Lát nữa tiệc rượu do Na Phong chủ trì, mong rằng cậu và bạn đời của cậu sẽ chơi vui vẻ ở nước Garan, có nhu cầu gì cứ nói với Na Phong.”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Tôi cũng chúc bệ hạ khỏe mạnh sống lâu, may mắn luôn theo.”
Vốn dĩ chỉ là một câu chúc phúc bình thường, nhưng Phi Lợi Tháp X lại cảm khái: “Hi vọng có thể nắm giữ được may mắn của cậu.”
Thịnh Vô Ngung dẫn Huyên Hiểu Đông làm nghi lễ tạm biệt, lui ra dưới sự dẫn đường của quan lễ nghi, sau đó đi xuyên qua hành lang dài trưng bày tranh hoa mỹ, đến sảnh yến hội xa hoa.
Hàng loạt những dây đèn treo thủy tinh sáng lấp la lấp lánh rủ xuống trên bàn ăn, đã có rất nhiều khách mời nhảy múa uyển chuyển trên sàn nhảy.
Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông đi vào, lập tức thu hút được không ít người chú ý đến. Sứ thần ngoại giao của Garan là người đầu tiên đi tới bắt chuyện với Thịnh Vô Ngung.
Huyên Hiểu Đông cảm thấy gương mặt mình sắp cứng ngắc cả rồi, may mà y chỉ là một nhân vật làm nền, chỉ cần bắt tay vào những thời khắc mấu chốt, hôn tay các quý cô khi họ tới, sau đó cười gật đầu là được.
Rất nhanh ba hoàng tử đã tới, hoàng tử Na Phong nâng ly chủ trì, hai vị hoàng tử còn lại thì đứng bên cạnh mỉm cười, tác phong nhẹ nhàng, cũng không biết nội tâm nghĩ thế nào.
Huyên Hiểu Đông nhớ lại tư liệu về ba hoàng tử mà mình đã đọc qua trước đó. Hoàng tử Na Tiêu đam mê quyền anh và lướt sóng thể thao, đã từng đích thân tham gia vào giải đấu quyền anh và giành được thắng lợi, hiện tại đang giữ chức vụ trong quân đội.
Hoàng tử Na Phong thì lại thích hí kịch và âm nhạc hơn, con người gần gũi hòa đồng, cơ trí hài hước, nhiệt tình hiền lành, lấy việc giúp người làm niềm vui, nhiều lần chủ trì tổ chức dạ tiệc từ thiện, là người thừa kế đầu tiên, thường xuyên đại diện cho hoàng tộc chủ trì rất nhiều sự vụ, đặc biệt là sau khi quốc vương Garan sinh bệnh, rất nhiều sự kiện trọng đại đều do hoàng tử Na Phong đứng ra.
Hoàng tử Na Nham còn trẻ, mới mười lăm tuổi, nhìn qua là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, hiện tại còn đang học trung học. Do được di truyền gương mặt xinh đẹp của mẹ, lại là hoàng tử nhỏ của hoàng thất nên mức độ được công chúng quan tâm rất cao, thường xuyên được lên tin tức, là chàng trai quốc dân được các thiếu nữ cực kỳ yêu thích. Mẹ cậu là phu nhân Quất Sa hừng hực dã tâm, đương nhiên không cam lòng bỏ qua như vậy.
Huyên Hiểu Đông nhìn sang một bên tiệc rượu, một phu nhân xinh đẹp ngồi ở đó, bà sở hữu mái tóc xoăn dài đỏ au cực kỳ lóa mắt, diện rất nhiều trang sức ngọc trai trên người, đôi mắt long lanh ánh nước, nhìn qua như chỉ mới ngoài ba mươi. Rất nhiều người đang vây quanh bà, bà giơ ly rượu, ánh mắt như có như không nhìn sang bên này, thấy Huyên Hiểu Đông đang nhìn mình, bà hơi nâng ly lên chào hỏi, lễ nghi hết sức trọn vẹn, cứ như mình và mấy người Thịnh Vô Ngung là bạn lâu năm.
Hoàng tử Na Phong nâng ly chúc mừng phát biểu xong thì cười tủm tỉm xuống dưới, quả nhiên đi về phía Thịnh Vô Ngung đầu tiên. Lại sau một đợt lễ tiết rườm rà nữa, Na Phong mới thấp giọng cười khẽ, “Không ngờ bệ hạ lại đích thân triệu kiến cậu, nửa năm qua đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp cha, nhờ phúc của cậu đấy.”
Hoàng tử Na Phong lắc đầu, “Tiếp kiến xong khách quý, ông ấy sẽ về cung nghỉ ngơi ngay, bác sĩ cung đình vẫn luôn theo sát, tình trạng chưa hẳn là tốt lắm đâu.”
Lời hắn nói còn chưa dứt, hoàng tử Na Tiêu đã đi tới từ phía sau, cười nói với Thịnh Vô Ngung, “Ngài Thịnh, hiếm khi nào thấy ngài tới tĩnh dưỡng, muộn hơn chút tôi sẽ tới kính thăm Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, lĩnh giáo ngài một số việc.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Hoàng tử điện hạ khiêm tốn rồi, là sức khỏe tôi không tốt, lần này tới Garan chủ yếu để nghỉ ngơi, bởi vậy sự vụ công ty cũng không đoái hoài tới mấy. Ngài có thắc mắc gì không cần đích thân tới đâu, nhờ cấp dưới đến liên lạc với chủ quản công ty chúng tôi là được, chúng tôi chắc chắn sẽ nói hết không giấu giếm.”
Hoàng tử Na Tiêu vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cụng ly với Thịnh Vô Ngung, lại nói thêm vài câu khách khí. Huyên Hiểu Đông nhìn thấy Na Nham và phu nhân Quất Sa tới giơ ly, phu nhân Quất Sa tư thái uyển chuyển, nụ cười tươi tắn.
…
Mệt mỏi quá, Huyên Hiểu Đông thật lòng thấy thương Thịnh Vô Ngung, y không biết trước đây khi Thịnh Vô Ngung vẫn còn là nhà ngoại giao thì như thế nào, nhưng chuyện này thật sự quá mệt mỏi.
Tất cả mọi người đều nói những câu khách sáo giống hệt nhau, nhưng mục đích của bọn họ đều rất rõ ràng, ủng hộ tôi, chúng tôi cũng sẽ ủng hộ dự án của bạn.
Chỉ sau một buổi tối, y cảm giác cơ mặt mình như đã cứng ngắc chết lặng, y biết thêm rất nhiều người, thế nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, có lẽ cả đời này họ cũng không thể chạm mặt lần thứ hai.
Đáng nhắc tới là y gặp được công chúa Na Trân, không ngờ gương mặt cô ấy rất thanh thuần vui tươi, nhìn qua đúng là một mỹ nhân khiến người khác động lòng, hơn nữa cô gái này toát ra vẻ thánh thiện, có cảm giác đây là một người đơn thuần.
Một cô gái như vậy mà lại có tin đồn cặp kè với nhiều tình nhân, nghe có vẻ hơi mâu thuẫn, nhưng… có một người yêu như cô công chúa này hình như cũng là chuyện rất hãnh diện. Huyên Hiểu Đông hơi hiểu ra vì sao nhiều chính khách trẻ tuổi sẵn lòng cung phụng cô.