*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Huyên Hiểu Đông vào bếp, lấy từ trong tủ lạnh ra con gà đã được mổ sẵn và ướp muối từ trước, chặt thành từng miếng, thái thêm nấm cục đen và vài miếng nấm hương cho vào lồng hấp, sau đó lựa những miếng mỡ ra khỏi chỗ gà vừa mới chặt, bỏ vào chảo chiên để ép ra mỡ gà.
Da gà hơi quăn lại, từ từ ép ra thứ mỡ gà vàng óng, mùi thơm nức của thịt gà ngập tràn trong căn bếp. Y chậm rãi rót phần mỡ gà vào cơm vừa nấu xong, sau đó nhỏ vài giọt xì dầu vào rồi xới ra, thấy nấm cục cũng đã được hấp xong, bèn lấy ra đặt bên cạnh cơm gà. Thái một quả chanh, vắt một chút nước chanh vào, hương chanh chua chua nhanh chóng hòa quyện với mùi thơm nức của thịt gà, càng tăng thêm độ hấp dẫn.
Cuối cùng pha thêm nước tương gừng hành, y cho hành và gừng vào máy xay thực phẩm xay nhuyễn rồi lấy ra, thêm dầu sôi, muối, hạt tiêu khuấy lên, rưới lên cơm mỡ gà, kết hợp với canh nấm đỏ(*), hoàn hảo.
(*)
Chẳng biết Nghiêm Duệ Phong đã tiễn Lê Khải đi từ lúc nào, hắn khoanh tay đứng phía sau quan sát y làm cơm mỡ gà, Huyên Hiểu Đông ngước mắt lên nhìn hắn, cười nói: “Xới cho anh một bát nhé? Tiếc là trâu và chim tùng kê mà bọn Tô Vỹ săn được không thể mang về, theo kế hoạch ban đầu thì số con mồi săn được có thể ăn đến mấy hôm.
Nghiêm Duệ Phong nói: “Không cần, vừa nãy tôi ăn rồi, cậu vẫn nên bưng lên cho ngài Thịnh đi. Anh ấy lo lắng cho cậu, một ngày một đêm rồi vẫn chưa ăn gì cả.”
Huyên Hiểu Đông gật đầu, bưng khay muốn đi lên trên tầng. Nghiêm Duệ Phong nói: “Sắp về nước rồi, sau khi về nước cậu có kế hoạch gì chưa? Bây giờ đôi chân ngài Thịnh về cơ bản đã có thể đi lại, không cần lúc nào cậu cũng phải đi cùng chăm sóc.”
Huyên Hiểu Đông run lên, “Nên làm gì thì làm đó thôi.”
Nghiêm Duệ Phong nói: “Học viện Lục quân Tĩnh Hải, tôi có thể giúp cậu tiến cử với giáo viên hướng dẫn, cuối năm có đề thi chung, với năng lực của cậu, ôn tập một chút thì vượt qua kỳ thi không thành vấn đề. Phỏng vấn và khảo sát thể năng với cậu mà nói thì lại càng đơn giản. Tiếp tục học làm nghiên cứu sinh đi, tôi sẽ giúp cậu khôi phục quân tịch, sau khi học nghiên cứu sinh xong thì có thể được trao tặng đến chức vụ cấp thượng úy, được ở lại trường nhận bổ nhiệm, đồng thời tiếp tục học rộng hơn. Cậu có phong phú kinh nghiệm thực tiễn, lại có công lao hàng đầu, được bổ nhiệm ở Học viện Lục quân rất đơn giản, đợi khi nào học đến tiến sĩ thì có thể được trao tặng quân hàm thiếu tá.” Hắn âm thầm nuốt câu nói kia xuống, đây vốn dĩ là tương lai mà cậu nên có.
Huyên Hiểu Đông ngước mắt nhìn hắn, “Đây là bồi thường à?”
Nghiêm Duệ Phong nói: “Là những gì cậu nên được hưởng. Viên đạn năm đó không phải của tôi, là của lão Cao.”
Huyên Hiểu Đông lặng thinh, “Là ai đều không quan trọng, quan trọng nhất là khi đó thượng tướng Nghiêm mong muốn tôi đi.”
Nghiêm Duệ Phong nhỏ giọng nói: “Xin lỗi cậu, vẫn hi vọng cậu có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Thịnh Vô Ngung có công ty của anh ta, Tĩnh Hải có người nhà của anh ta, mấy người không thể nào không xã giao được, anh ta không thể hi sinh sự nghiệp để ở lại nông trường của cậu. Huyên Hiểu Đông, cậu là con người rất ham học hỏi, học nghiên cứu sinh trước đi, trường học phù hợp với cậu, trước tiên cứ hưởng thụ cuộc sống trường lớp đơn thuần đã, sau đó cậu muốn đi con đường thế nào thì tùy cậu.”
Huyên Hiểu Đông nhìn hắn, khẽ giọng nói: “Tôi sẽ cân nhắc, cảm ơn.”
Huyên Hiểu Đông bưng khay đi qua phòng khách, đến phòng làm việc gõ nhẹ cửa, bên trong không có tiếng trả lời. Y đẩy cửa vào, thấy tất cả rèm cửa sổ trong phòng làm việc đều bị kéo lại, cả căn phòng chìm trong bóng tối. Y đặt khay lên bàn, đi qua kéo rèm cửa sổ ra, nhìn thấy Thịnh Vô Ngung nằm trên ghế sô pha, anh mở to mắt bình tĩnh nhìn y, ánh sáng sâu trong hốc mắt của anh phản chiếu bóng tối u buồn.
Y đi qua ngồi xuống bên cạnh anh, “Ăn chút gì đi, em làm cơm mỡ gà, anh ngửi thấy thơm không? Da gà giòn tan, trước đó em đã dùng muối biển xát qua, thịt mọng nước, không béo không ngán. Tiếc là con mồi săn được không mang về, nếu không có thể để anh nếm thử chim tùng kê hấp nấm cục đen(*).”
(*)
Thịnh Vô Ngung quay đầu nhìn y, “Trước đó tôi thật sự chỉ coi Na Phong là một người bạn tốt, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ hắn lại có ý gì khác với mình.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Em cũng không nhìn ra.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Xin lỗi em.”
Hương gà thơm nức bay khắp thư phòng, Huyên Hiểu Đông bất đắc dĩ nói: “Vô Ngung, những nhiệm vụ em từng chấp hành còn nguy hiểm hơn lần này rất nhiều, chuyện này thật sự không đáng nói.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Tôi hận không thể dừng tất cả mọi dự án để thể hiện mình đang phẫn nộ.”
“Vừa nãy Phi Lợi Tháp X đã đích thân gọi điện cho tôi, thành khẩn xin lỗi tôi, cục diện chính trị về cơ bản đã kiểm soát được. Bọn họ mời tôi đến hoàng cung, ông ấy và Na Phong sẽ tạ lỗi với tôi và em lần nữa, đồng thời bằng lòng nhượng phần ưu đãi tương ứng cho dự án.”
“Vừa nãy đại sứ quán cũng gọi điện tới, đại sứ đương nhiệm đang ở Garan là cấp trên trước đây của tôi, quan hệ khá tốt. Bọn họ đưa ra một số điều kiện, hi vọng tôi có thể coi đây là cơ hội, tranh thủ vài lợi ích.”
Huyên Hiểu Đông vươn tay ra, nắm lấy tay anh, “Vậy chẳng phải rất tốt sao? Dù sao em cũng không mất một sợi tóc nào, hắn lại là thái tử của một quốc gia, lại đúng lúc cục diện chính trị bất ổn, cũng không thể nào truy cứu trách nhiệm của bọn họ, có thể kiếm chút quyền lợi đã là rất tốt rồi. Cùng lắm thì sau này chúng ta không tới đây nữa.”
Thịnh Vô Ngung hít một hơi thật sâu, “Trước đây quả thật tôi đều như thế này, làm một chính khách đi lại giữa các quốc gia khác nhau, tranh thủ tất cả mọi lợi ích lớn nhất, tìm kiếm nhược điểm của người khác. Thế nhưng từ trước tới nay tôi không biết, khi sự an nguy của người mình yêu lại biến thành quả cân để mưu đoạt quyền lợi, hóa ra lại khiến tôi khó chịu như vậy.”
“Tôi hi vọng có được một cuộc sống thuần túy, cho nên tôi theo đuổi em, muốn nên duyên với em. Thế nhưng cho tới bây giờ tôi không ngờ chính việc này lại phá vỡ cuộc sống yên bình ổn định của em, khiến những chuyện này pha tạp vào cuộc sống của em.”
Huyên Hiểu Đông biết bây giờ anh cần dốc bầu tâm sự, nhẫn nại nói: “Không đâu, hành trình ở Garan với em mà nói vẫn rất thú vị, hơn nữa… Nói thật là… bắn giết phản kích tình địch… vẫn có gì đó rất kích thích.”
Thịnh Vô Ngung càng ngày càng uể oải, “Không phải em không bị tổn thương gì thì có thể trung hòa được cảm giác này… Tôi vừa suy nghĩ lại một lúc từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra.”
Anh vẫn cứ theo thói quen nghĩ đi nghĩ lại, “Thái tử mà quốc vương Garan vừa ý nhất vẫn là Na Phong, nhưng Na Phong lại có chấp niệm với tôi. Đây là một điểm nhạy cảm, Phi Lợi Tháp X không thể để mặc nó được.”
“Bởi vậy dù ông ấy thay gan thành công nhưng vẫn quyết tâm đào bãi mìn này lên. Ông ấy dựa theo thời cơ phản loạn của Na Tiêu, mà đợt phản loạn này e cũng là kết quả do ông ấy bày ra, cố ý nhân thời điểm này đến cung săn bắn, tách tôi và em ra, đẩy em vào tay Na Phong.”
“Nếu như Na Phong và em có thể bình an vô sự, chứng tỏ hắn đã thật sự thay đổi. Nếu như không thể, hắn sẽ xích mích với em, trong khoảng thời gian đó tôi cũng đã có tính toán, ít nhất tôi sẽ không ủng hộ hắn. Quốc vương không muốn thái tử biến thành người phát ngôn của nước người ta… Ở phương diện khác, ông ấy quả thật cũng có tư tâm, thân thể ông ấy vừa mới thay gan, tuổi đã cao, thế nhưng ông ấy vẫn còn luyến tiếc uy quyền, bởi vậy không thể để cho thái tử mạnh hơn mình, cũng không thể khiến thái tử quá yếu.”
“Tôi đoán có lẽ Na Phong ít nhiều gì cũng đoán được dụng ý của cha hắn, tôi đến Garan, hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách, lần này thuận nước đẩy thuyền, có lẽ hi vọng triển khai chặt chẽ một chút để tôi không phát hiện được, hoặc là còn có tính toán gì khác…”
“Phu nhân Kiệt Tây là ngoài ý muốn, Phi Lợi Tháp X sợ rồi, bởi vậy mới đặc biệt gọi tôi tới cùng đến chỗ Na Phong… Có lẽ máy bay trực thăng không sao, ban đầu ông ấy đã không có ý định lên, mượn đội ngũ bảo an của tôi chỉ là cái cớ, thật ra ông ấy hoài nghi tôi, lo lắng tôi và Na Phong cấu kết với nhau. Nếu như đúng là vậy, ông ấy cũng không thể quay về hoàng cung, bởi vậy mới nghĩ ra biện pháp đưa tôi cùng đi tìm Na Phong.”
“Phu nhân Kiệt Tây không phải do Na Phong mai phục, đó là do người khác, không phải Na Tiêu thì là Na Trân, hoặc là phu nhân Quất Sa. Na Trân nhìn ra được quốc vương vẫn mong muốn Na Phong là thái tử, bởi vậy không thể chờ được nữa mà kể lại chuyện Na Phong từng muốn giam giữ tôi cho tôi nghe ở trên xe, muốn tranh thủ sự ủng hộ của tôi. Ít nhất sau khi biết rõ việc này, tôi sẽ không ủng hộ Na Phong nữa. Đương nhiên nếu như không phải lúc đó Na Phong cho rằng quốc vương thật sự qua đời rồi khóc lóc đau đớn, e là khi ấy quốc vương đã mất tin nhiệm với Na Phong, Na Trân sẽ bắt bài được hắn.”
Ban đầu Huyên Hiểu Đông chỉ lẳng lặng lắng nghe, nghe đến đó bỗng nhiên kinh ngạc hỏi: “Gì cơ? Na Phong đã từng muốn giam cầm anh sao? Khi nào?”
Sắc mặt Thịnh Vô Ngung hơi cứng ngắc lại, “Là lần tôi tới đàm phán dự án, hắn giới thiệu chuyên gia Garan tới làm kiểm tra và trị liệu cho tôi. Na Trân kể sau khi tôi bị gây mê, hắn đưa tôi về nhà riêng, sửa chữa tầng hầm định giam giữ tôi, nghe nói còn mua cả đảo, định ngụy tạo việc tôi qua đời, giam giữ tôi dài hạn… Sau đó bị quốc vương phát hiện, ông ấy kịp thời ngăn cản đưa tôi về bệnh viện, bởi vậy tôi vẫn không phát giác.”
Huyên Hiểu Đông kinh hãi, “Lúc hắn nói với em, em chỉ tưởng hắn yêu thầm lâu quá nên không cam lòng. Em tưởng hắn ở địa vị cao, chịu không nổi chút trắc trở, vì chuyện nhỏ thôi mà đã có ý định giết người, không ngờ tới còn… biến thái như vậy…”
Y bỗng nhiên nắm chặt tay Thịnh Vô Ngung, “Chúng ta về nước ngay đi, nơi này loạn lạc quá, đàm phán điều kiện gì đó thì để người đại diện bên anh bàn bạc là được rồi. Nơi này là địa bàn của bọn họ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì họ sẽ đổ hết lên đầu phản quân, chúng ta biết tìm ai nói lý lẽ đây? Cho dù có thể bồi thường thì chúng ta vẫn thiệt thòi.”
Trái tim Thịnh Vô Ngung như có dòng nước ấm chảy qua, “Tôi cứ tưởng em hi vọng tôi xả giận cho mình, tới hoàng cung chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ…” Kết quả y vẫn quan tâm tới sự an nguy của anh ngay tức khắc.
Huyên Hiểu Đông nói: “Những người này xin lỗi là vì lợi ích, cũng không phải xin lỗi vì làm tổn thương chúng ta. Nếu muốn nói lợi ích thì không cần phải lãng phí thời gian và tinh lực bàn bạc với họ, anh cử lại người thích hợp là được——Em thấy Lê Khải cũng không tệ, vừa là người nhà lại vừa đáng tín nhiệm, bây giờ anh ấy cũng đang nhậm chức ở Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm nữa. Em thấy anh ấy rất có tài năng ở mảng này, anh để anh ấy đại diện cho anh đứng ra đàm phán mấy vụ này đi.”
Thịnh Vô Ngung thấy vẻ mặt y thật sự rất sốt sắng, không nhịn được cười nói: “Lẽ nào em sợ Na Phong còn dám nhốt tôi thật sao?”
Huyên Hiểu Đông nghiêm mặt nói: “Không phải em buồn lo vô cớ đâu, anh nên biết em đã tham gia vào rất nhiều nhiệm vụ trọng đại, từ trước tới nay thế giới này không phải pháp trị công bằng. Vẫn là kẻ nào mạnh thì kẻ đó làm vua, chúng ta chỉ thấy kết quả, không nhìn quá trình. Hiện tại ở đây là địa bàn của hắn ta, nếu hắn đã từng có ý định đó, ai đảm bảo hắn sẽ không ra tay lần thứ hai chứ? Lỡ như quốc vương không chú ý kịp, hắn bỗng nhiên lên ngôi thì sao? Nơi này vẫn là địa bàn của họ, lỡ như thật sự có quân đội bị phái tới thì làm sao? Bọn họ có thể nói là phản quân, là ngoài ý muốn.”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Không đến mức như vậy… Trừ khi bọn họ hoàn toàn không cần dự án nguồn năng lượng này nữa…”
Huyên Hiểu Đông nói: “Có thể được làm hoàng đế rồi, ai còn để ý tới dự án nữa? Na Tiêu sẽ không trực tiếp tạo phản nữa sao? Lên được ngôi vua rồi đương nhiên sẽ có những dự án khác, quốc vương sợ Na Phong uy hiếp ngai vàng của ông ta, chẳng phải vẫn đắc tội với anh rồi xuống tay với cả em sao? Những kẻ ham muốn quyền lực đều trở nên phức tạp, bọn họ là kẻ ngồi trên đã lâu, mục tiêu quyền lực mới là số một, hễ là những gì không thể sử dụng vì bọn họ, không thể uy hiếp được tới quyền lực, sinh mệnh hay lợi ích quốc gia đối với họ mà nói thì đều không đáng nhắc tới, chúng ta vẫn nên lập tức về nước thôi.”
Người bình thường không thể suy nghĩ được theo tư duy của Na Phong, dựa theo lời kể, nếu như khi ấy quốc vương không ngăn cản thì Na Phong có thể tùy tiện kiếm đâu ra một thi thể tương tự, gây ra một trận nổ hoặc hỏa hoạn giả là có thể ngụy tạo thành công Thịnh Vô Ngung đã tử vong.
Cho dù nhà họ Thịnh có thấy lạ thì tha hương nơi đất khách quê người, điều tra vụ án xuyên quốc gia, mà đối tượng điều tra lại còn là hoàng tử một nước thì chưa chắc đã có thể tra ra được chân tướng. Chưa kể trước đó Na Phong còn giả vờ đến mức nho nhã lễ độ như vậy, lại còn là bạn tốt của Thịnh Vô Ngung, ai sẽ đoán được hoàng tử một nước lại biến thái giam cầm bạn tốt cơ chứ? Cho dù có điều tra ra manh mối gì thì cũng ném chuột sợ vỡ bình, không thể có cách nào chèn ép được Na Phong, bởi người nhà họ vẫn còn trong tay đối phương…
Vừa nghĩ tới việc Thịnh Vô Ngung có thể bị Na Phong nhốt lại, toàn thân Huyên Hiểu Đông đã thấy bất an, các dây thần kinh đều căng ra, hận không thể ngay lập tức bay về nước. Hồi tưởng lại những gì xảy ra trước đó, càng phát giác càng thấy nguy hiểm, nghĩ mà sợ.
Thịnh Vô Ngung thấy lần này đến lượt Huyên Hiểu Đông bị hù dọa thì thầm áy náy trong lòng, vội vã cầm đũa lên, “Được rồi, tôi bố trí máy bay rồi, muộn nhất cũng phải ngày mai ngày kia mới có thể trở về. Bụng tôi đang hơi đói, đây là cơm mỡ gà sao? Canh thì sao? Đây là canh gì? Sao lại đỏ thế?”
Huyên Hiểu Đông không thể yên tâm được, “Canh nấm đỏ, em đi báo với đội trưởng Nghiêm, khoảng thời gian này phải tăng cường canh gác… Anh ăn trước đi.” Y đứng phắt dậy sải bước ra ngoài.