Nông Viên Tự Cẩm

Chương 175: Ngon ngọt



Đang nói, Vương Nhị Cẩu hứng thú bừng bừng đẩy xe đẩy nhà hắn, ngâm nga một giai điệu không thể xã định, rất nhanh đã đi tới trước ruộng dưa Dư gia.

Nhìn đống dưa hấu chất đầy hai bên bờ ruộng, Vương Nhị Cẩu mừng rỡ lộ ra hàm răng so le không đều, cười ha hả nói: “Ui da! Ta còn nghĩ rằng mình đến sớm đó. Không nghĩ các ngươi còn đến sớm hơn ta! Có việc gì cần ta làm cứ việc căn dặn… Đúng rồi, đây là tiền nợ dưa hấu ngày hôm qua, tổng cộng năm mươi tư lượng, không sai chứ?”

Tiểu Thảo thu bạc, trả lại giấy nợ cho hắn ta, nhìn bộ dáng vui vẻ không biết trời nam đất bắc của hắn ta, cười hỏi: “Hôm qua làm ăn không tệ chứ? Nhìn ngươi vui vẻ chưa kìa!”

Vương Nhị Cẩu cười híp mắt, liên tục gật đầu nói: “Hôm qua vận khí không tệ, có một chiếc thuyền quan cập bờ, quản sự chiếc thuyền đó gần như bao sạch hai mấy quả dưa hấu của ta. Hì hì! Chỉ một nhà bọn họ thôi ta đã kiếm trọn ba mươi lượng bạc! Còn dư lại vài quả chưa đến buổi chiều cũng đã bán hết sạch!”

Hôm qua là lần đầu Vương Nhị Cẩu làm ăn trong ba mươi năm qua, vợ hắn ta không yên tâm, mặc kệ cái bụng đã nhô lên của mình đi theo ra bến tàu.

Lúc bắt đầu, phần lớn thuyền trên bến tàu đều là thuyền chở hàng. Trừ quản sự hiểu biết rộng rãi nhận ra dưa hấu, những người khác cùng lắm là vây lại tò mò nhìn xem, hỏi giá cả là vài lượng bạc một quả đã bỏ luôn ý định mua.

Sau một lúc lâu không có ai đến mua, Vương Nhị Cẩu có chút nôn nóng, không lẽ phải đổi lên bán ở thị trấn. Vợ Nhị Cẩu ngăn cản hắn ta nói: “Làm ăn không kiên trì thì sao làm được? Ngươi nhìn Tiểu Liên bên kia đi, không phải là đến giờ cơm mới bận rộn sao? Chờ thêm một lát đi, Tiểu Thảo nói, chỉ cần tung ra thị trường, sau này không phải lo không có người mua. Ngươi đó, thiếu tính nhẫn nại!”

Vương Nhị Cẩu cũng tiếc khi để vợ hắn ta theo hắn ta bôn ba, nên cố gắng kiềm chế nóng nảy trong lòng, miệng hét với khách qua đường từ nam đến bắc: “Dưa hấu đây, dưa hấu vừa to vừa ngọt đây! Không ngọt không lấy tiền!”

Thời gian không phụ người có lòng, không lâu sau đã có người đến mua dưa hấu nhà hắn! Người mua là đại quản sự của một trong bốn cửa hàng lớn “Hiệu buôn Khánh Nghiêu”. Đại quản sự vào nam ra bắc kiến thức rộng rãi, thấy mùa này có người bán dưa hấu rất ngạc nhiên. Hắn mua thử một quả, bổ tại chỗ ăn thử, hương vị ngọt dịu kia nhất thời khiến hắn sợ ngây người.

Vốn dĩ hắn định ép giá mua hết chỗ dưa hấu này, nhưng Vương Nhị Cẩu không chịu bỏ đi phần lợi nhuận khi bán được dưa hấu, mà lần này đại quản sự mang quá nhiều hàng hóa về, đúng là không có chỗ để dưa hấu, chỉ đành bỏ qua, nhưng mà hắn cũng mua hai quả chuẩn bị mang về cho chủ tử ăn thử.

Vạn sự khởi đầu nan, sau khi bán được dưa hấu, Vương Nhị Cẩu cất mười lăm lượng bạc vừa tới tay, cẩn thận tính toán, cứ tiếp tục như vậy bán được mười quả dưa hấu có thể thu hồi vốn, còn dư lại tầm mười quả đều là của hắn….

Đúng lúc này, một chiếc thuyền quan cập bờ! Nghe nói là một vị quan lớn phía nam đưa người nhà về kinh báo cáo công việc! Đại Minh triều không có yêu cầu nghiêm khắc với phụ nữ, vì vậy những gia quyến đã ngồi thuyền gần một tháng kia vừa lên bờ đã đi tới đi lui hít thở không khí trong lành.

Con gái nhỏ sáu tuổi của vị quan kia nghe tiếng gào gân cổ của Vương Nhị Cẩu, bèn đi cùng người hầu đến trước mặt hắn ta tò mò nhìn dưa hấu vừa to vừa tròn trên xe cút kít, chu miệng nhỏ hỏi: “Ngươi gạt người, dưa hấu không to như vậy! Ta ăn dưa hấu rồi, chỉ lớn như thế này thôi!”

Đứa trẻ dùng bàn tay nhỏ nhắn ước lượng, đôi mắt to tròn vo trừng lên bộ dạng ngây thơ đáng yêu. Vương Nhị Cẩu không khỏi nghĩ đến đứa trẻ trong bụng vợ mình, nếu như là bé gái, có phải cũng sẽ đáng yêu như thế không? (Ngươi nghĩ nhiều rồi, với đức hạnh khi lớn lên của ngươi, bé gái lớn lên giống ngươi mới là tai nạn ấy!)

Vương Nhị Cẩu kiên nhẫn cúi người, nặn ra nụ cười hiền lành nhất, ôn nhu nói: “Vị tiểu thư này, ta bán dưa hấu to đó! Vừa to vừa ngọt vừa nhiều nước, tuyệt đối không gạt người!”

Đứa trẻ nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói giòn tan: “Vậy trước tiền ngươi phải để ta ăn thử rồi ta mới đưa tiền, ngươi vừa nói không ngọt không lần tiền!”

Vương Nhị Cẩu gãi đầu, trong lòng rất không tình nguyện chọn quả dưa hấu nhỏ nhất trên xe, dùng vải bông lau sạch sẽ cái dao nhỏ hắn ta mang theo rồi mới bổ dưa hấu. Người hầu kia thấy vải bông sạch sẽ nên cũng không nói gì.

Đứa trẻ ưu nhã cắn một miếng dưa hấu, nhất thời kêu thành tiếng: “Woa! Ngọt quá! Ăn ngon ghê! Tiểu Mai, trả tiền! Ngươi... có thể giúp ta mang dưa hấu sang bên kia không? Ta muốn để mẹ và các ca ca ăn thử nữa!”

“Được!” Vương Nhị Cẩu thu ba lượng bạc, một tay ôm lấy nửa quả dưa hấu còn lại chưa ăn, lại cầm lên mấy miếng đứa trẻ kia chưa ăn đến đi theo nó đến bên kia bến tàu.

Đám anh trai của đứa trẻ này thấy dưa hấu đỏ tươi vừa kinh ngạc vừa tò mò, cũng không nhịn được cầm một miếng ăn thử. Dưa hấu được tưới bằng nước linh thạch, hương vị không thể diễn tả bằng lời. Dù gia quyến của quan gia đã ăn rất nhiều dưa hấu cũng chưa từng ăn quả dưa hấu nào ngon như vậy.

Cha của đứa trẻ thấy vợ và các con ăn rất vui vẻ, vừa vung tay lên đã mua mười lăm quả dưa hấu to của Vương Nhị Cẩu. Mùa này dưa hấu tuyệt đối là trái cây hiếm thấy, mang đi tặng quà người khác cũng rất có mặt mũi!

Do vậy mà số dưa hấu Vương Nhị Cẩu mang đến lập tức hao hơn nửa! Sau đó lại có vài chiếc thuyền khách liên tục cập bờ, mấy quả dưa hấu còn lại của hắn ta cũng bán sạch không còn một quả. Cẩn thận tính toán, hai mươi mấy quả dưa hấu bán được gần một trăm lượng bạc, chỉ tính lãi cũng đã có hơn bốn mươi lượng!

Vương Nhị Cẩu đời này chưa từng thấy nhiều bạc như vậy! Trước đây bị vợ bắt ra ngoài làm việc lặt vặt, một ngày làm việc mệt chết mệt sống nhiều lắm chỉ kiếm được mấy chục văn tiền, một tháng có thể kiếm được một lượng bạc đã là nhiều. Nhưng hôm nay hắn ta chỉ hét to vài tiếng đã kiếm được hơn bốn mươi lượng bạc, còn nhiều hơn thu nhập nhiều năm cộng lại ấy!

“Vợ, vợ! Mau véo ta một cái, không phải ta đang nằm mơ chứ!” Vương Nhị Cẩu kích động đến rơi nước mắt, tay run run cẩn thận nhét thỏi bạc vào trong ngực, kéo tay vợ mình đặt lên cánh tay mình.

Vợ Nhị Cẩu cũng khó lòng bình tĩnh, nàng ta ngậm nước mắt vỗ nhè nhẹ chồng mình, tay vuốt ve cái bụng còn chưa nhô ra bao nhiêu của mình. Có nguồn thu nhập này, sau này không lo không nuôi nổi con nhỏ.

Vợ Vương Nhị Cẩu xuất thân trong gia đình nghèo khó, nếu không cũng sẽ không gả cho người như Vương Nhị Cẩu. Cái đói luôn là thứ ám ảnh tuổi thơ nàng ta, nhà tám anh chị em, chỉ có nàng ta và hai người anh sống sót.

Sau khi gả đi, tuy chồng nàng ta không phải người đàng hoàng gì nhưng lại rất thương vợ. Tuy cuộc sống có chút khổ cực nhưng vẫn tốt hơn nhiều lúc ở nhà mẹ đẻ. Vốn tưởng rằng sẽ sống cuộc sống khổ cực này đến chết, không ngờ đến trong lúc vận chuyển bọn họ kết bạn với cả nhà Dư Hải. Không những được nhà hắn quan tâm rất nhiều lần mà còn được nhà hắn trao cho cơ hội kiếm tiền.

Đứa con của nàng ta sẽ không giống nàng ta hồi bé, khi đói phải uống nước nhịn qua bữa, lúc đau ốm chỉ có thể tự mình chịu đựng…

“Vợ! Ta mua hai lạng rưỡi thịt bồi bổ sức khỏe cho ngươi!” Vương Nhị Cẩu có tiền, sống lưng cũng thẳng hơn ngày xưa nhiều.

Vợ Nhị Cẩu trừng mắt nhìn hắn ta, tịch thu tất cả bạc, nhẹ giọng nói: “Chúng ta còn nợ nhà Đại Hải ca tiền dưa đó! Số tiền còn lại chưa đủ mua sỉ chỗ dưa ngày mai, chẳng lẽ ngày mai ngươi còn muốn mặt dày ghi nợ à?”

Vương Nhị Cẩu cười hắc hắc nói: “Ta định ngày mai đẩy tới nhiều dưa hấu hơn! Số tiền còn lại không đủ để mua dưa… Không bằng lại viết giấy nợ lần nữa đi!”

Vợ Nhị Cẩu lắc đầu nói: “Hôm nay là do gặp được khách hàng lớn, nếu không không biết phải bán tới khi nào! Ta thấy, số dưa ngày mai cứ cân theo số bạc ngày hôm nay kiếm được, ít một chút cũng không sao!”

Vương Nhị Cẩu cũng biết đạo lý “Cơm phải ăn từng miếng, tiền phải kiếm dần dần”, nghe lời vợ mình nói: “Đại Hải ca, hôm nay cân bốn mươi lượng bạc dưa đi! Lớn cân hai mươi lượng, vừa và nhỏ cân mười hai…”

“Được!” Dư Hải giúp hắn ta cân dưa, nhìn Nhị Cẩu có vẻ đắc ý đưa tiền cho chàng, cười nói: “Ôi! Hôm qua làm ăn không tệ nhỉ, kiếm được không ít đó!”

“Ha ha! Đâu có! Đâu có! Chỉ kiếm được bốn mươi lượng mà thôi, không thể so với Đại Hải ca được! Hôm qua các ngươi còn bán hết hai xe dưa hấu đó!” Vương Nhị Cẩu cố nén đắc ý trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được lộ ý cười ra.

Liễu Phái giúp sắp xếp xe lừa, thấy đẩy một xe cút kít dưa là có thể kiếm được hơn bốn mươi lượng bạc. Nếu như bọn họ chở một xe ngựa dưa đến phủ thành, vậy không phải là ít nhất sẽ kiếm được một trăm lượng bạc sao? Trong lòng tính toán như vậy, Liễu Phái càng khó lòng bình tĩnh.

Đúng lúc này, Chu gia đưa tới chiếc xe ngựa Tiểu Thảo mượn. Hai anh em Liễu Phái Liễu Hán vừa bàn bạc, quyết định lập tức xuất phát, đi suốt đêm vận chuyển dưa hấu đến phủ thành.

Tiểu Thảo cũng cảm thấy bọn họ chạy xe ngựa vận chuyển xe dưa hấu tốc độ nhất định không nhanh bằng cha nuôi ra roi thúc ngựa nên để hai người đi trước, chọn điểm hẹn rồi ngày mai mọi người sẽ tụ họp ở đó.

Rất nhanh mọi người đã xếp đầy một xe dưa hấu. Trước tiên bọn họ phải chạy xe ngựa đến trấn Đường Cổ, lại phải đi một đoạn đường rất dài mới đến được phủ thành. Bây giờ xuất phát, phỏng chừng khó có thể đến nơi trước khi phủ thành đóng cổng.

Tiểu Thảo chuẩn bị lương khô, nước và một ít quần áo chống lạnh cho hai cậu. Tuy đã gần cuối xuân nhưng buổi tối ở phương Bắc vẫn có chút lạnh. Khả năng cao là các cậu sẽ ngủ ngoài trời, không mặc ấm thì sao chịu được?

Hai chiếc xe nhà Tiểu Thảo cũng xuất phát cùng lúc với hai anh em Liễu Phái. Tiểu Thảo đi xe lừa, Dư Hải đi xe ngựa nhà mình mới mua được vài ngày. Cũng may con ngựa Chu tam thiếu tìm hộ tính cách không tệ, dù là tay mơ cũng có thể điều khiển.

Hôm qua cửa hàng dưa khai trương, Dư Hải ở lại ruộng canh dưa, không thể nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt lúc đó. Lúc Tiểu Thảo về nhà có kể qua nhưng trong lòng chàng vẫn ngứa ngáy một chút, rất hối hận bản thân không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt ở cửa hàng dưa. Hôm nay nói sao cũng muốn đi cùng lên thị trấn.

Nói sao thì chàng cũng là cha của chủ nhân cửa hàng dưa, ít nhất cũng coi là nửa chủ nhân nhỉ? Không giúp con gái giữ cửa, chàng cảm thấy không yên lòng. Vì vậy hôm nay ban ngày để Liễu thị ở lại ruộng dưa trông coi, buổi tối chàng sẽ chạy về thay ca…

Đi theo xe còn có mợ cả Hàn thị tới giúp đỡ và bà ngoại Diêu thị bị Tiểu Thảo lừa đi “Kiến thức”…

Đến thị trấn, Tiểu Thảo phát hiện có không ít người vây quanh trước cửa hàng dưa nhà mình, cho rằng trong cửa hàng xảy ra chuyện gì! Hôm qua sau khi cửa hàng dưa đóng cửa chỉ để một mình Lý Lực trông coi cửa hàng, Phòng Tử Trấn và Vũ Vân đi bến tàu còn Tiểu Thảo thì về thôn Đông Sơn. Không lẽ hôm qua làm ăn quá tốt chọc vài người đỏ mắt nên hôm nay không có mắt nhìn tìm đến?