Nông Viên Tự Cẩm

Chương 182: Khoản đãi



Phòng phu nhân nhìn theo tầm mắt của cháu gái, quả nhiên là nhị công tử Chu Tuấn Hi của phủ Tĩnh vương đang nói chuyện gì đó với chưởng quỹ. Lúc này lại có vài thương gia thất vọng đi ra khỏi tiệm.

“Được rồi, nghĩa mẫu mời con đi Phúc Lâm Môn ăn thử món ăn bọn họ nấu nhé! Trong thư nghĩa phụ con nói mấy cửa hàng lâu đời ở trấn Đường Cổ đều có món ăn đặc trưng riêng. Để khi khác con mời ta tới Trân Tu Lâu ăn cơm đi.” Dù chỉ vừa mới gặp mặt nhưng Phòng phu nhân đã cảm thấy đứa bé này rất hợp ý mình, nên hạ sẵn bậc thang cho nàng.

Tiểu Thảo cười thật lòng với mẹ nuôi, kéo tay nàng ấy nhấc chân đi vào Trân Tu Lâu.

“Vị khách quan này, thật xin lỗi! Bàn ăn ngày hôm nay của chúng ta đã được đặt sẵn từ ba ngày trước, thực sự không còn bàn, chứ đừng nói đến nhã gian…” Đại chưởng quỹ vẫn rất có mắt nhìn người. Thiếu niên trước mặt khí vũ hiên ngang, tràn đầy quý khí, nhất định xuất thân không tầm thường. Nhưng mà làm ăn phải giữ uy tín, không thể thấy người ta thân phận cao quý thì hủy bỏ bàn ăn người khác vất vả lắm mới đặt được. Đây không phải là tự đập bỏ bảng hiệu của mình sao? Cho nên chỉ có thể thành thật xin lỗi.

Chu Tuấn Hi hơi không vui, tửu lâu nào có quy mô cũng sẽ để dành một hai gian nhã gian cho bạn bè của chủ nhân. Tuy hắn không quen biết chủ nhân của Trân Tu Lâu nhưng chuyện gì cũng có thể châm chước. Hắn đồng ý trả tiền gấp đôi, mượn dùng nhã gian được để dành ra đó, nhưng chưởng quỹ này không đồng ý…

Hắn hít một hơi thật sau, vừa định nói nữa thì lại bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang từ phía sau: “Chưởng quỹ bá bá, hôm nay Tam thiếu có ở đây không?”

Đại chưởng quỹ cười cười xin lỗi Chu Tuấn Hi, nhìn Tiểu Thảo phía sau hắn, cười híp mắt chỉ còn một khe hở: “Tiểu Thảo cô nương, hôm nay đông gia nhà chúng ta đưa một lượng lớn miến và trứng muối lên kinh thành, vừa mới đi sáng sớm hôm nay! Ngươi tìm đông gia có chuyện gì à?”

“Không có gì! Nghĩa mẫu ta đi đường xa tới đây, ta muốn mượn dùng nhã gian Tam thiếu để lại mời người ăn cơm.” Dư Tiểu Thảo trực tiếp nói ra mục đích của mình.

Đại chưởng quỹ vội nói: “Còn nói gì mượn với không mượn nữa. Đông gia nói, Tiểu Thảo cô nương có thể dùng thoải mái nhã gian của ngài ấy!”

“Vậy thì cảm ơn chưởng quỹ bá bá!” Dư Tiểu Thảo nở nụ cười ngọt ngào, quen đường quen nẻo bước lên thang lầu ở đại sảnh lên lầu hai!

Chu Tuấn Hi rốt cuộc không nhịn được trầm mặt, tức giận nói: “Chưởng quỹ, việc gì cũng phải có trước có sau! Vừa rồi ta nói chuyện hòa nhã với ngươi lâu như vậy, đồng ý trả gấp đôi tiền để mượn dùng nhã gian kia ngươi sống chết không đồng ý. Giờ sao lại tùy ý cho người khác mượn dùng?”

Dù sao cũng là nhị công tử phủ Tĩnh vương, lúc tức giận cũng tràn đầy uy nghiêm và khí thế khiến cho trong lòng đại chưởng quỹ lộp bộp vài tiếng. Động vào cơn tức giận của khách, đại chưởng quỹ giải thích: “Nhã gian kia là phòng riêng của đông gia nhà chúng ta, ngoài khoản đãi người thân và bằng hữu ra sẽ không cho người ngoài mượn. Tiểu Thảo cô nương có quan hệ rất tốt với đông gia, cũng tính là nửa chủ nhân của Trân Tu Lâu, cho nên…”

“Nhị công tử, chúng ta ít người, nếu ngài không chê thì cùng ăn cơm đi!” Hạ Phù Dung không nghĩ tới nha đầu đê tiện này thật sự có thể đặt được bàn ăn, lại còn là nhã gian. Thấy Chu nhị công tử vấp phải trắc trở ở chỗ đại chưởng quỹ, nàng ta thấy là cơ hội khó có được nên lên tiếng mời.

Lúc này Chu Tuấn Hi mới để ý đến Phòng phu nhân đứng cách đó không xa. Hắn lạnh nhạt nhìn lướt qua Hạ Phù Dung, ấn tượng trong lòng về nàng ta lại càng không tốt. Không nói tới quy củ chỗ ngồi của nam nữ bảy tuổi khác nhau, trước nói đến nhã gian, cũng không tới lượt Hạ Phù Dung quyết định, mời khách cũng không phải nàng ta, nàng ta không nói gì với chủ nhân đã mở miệng mời, đúng là không có lễ phép!

Hắn không thèm để ý Hạ Phù Dung mà chào hỏi Phòng phu nhân, ôn tồn lễ độ nói: “Phòng phu nhân, lại gặp nhau rồi!”

Lời nói lấy lòng của cháu gái khiến cho Phòng phu nhân không vui. Phòng phu nhân cố nén tức giận trong lòng, nói với Chu nhị công tử: “Sức khỏe mẹ công tử không tốt, lại ngồi xe ngựa lâu như vậy, nên tìm chỗ nghỉ ngơi chứ! Sao thế? Bên phu nhân Huyện lệnh có chuyện gì à?”

“Không phải, mẹ ta nói vừa đúng trưa, nên không muốn quấy rầy nhà Huyện lệnh. Định dùng cơm trưa ở nơi này trước rồi mới đến nhà Huyện lệnh. Nhưng mà…” Nghĩ đến vẻ mặt mệt nhọc của mẹ mình, sắc mặt Chu Tuấn Hi lại xấu hơn.

Phòng phu nhân nhìn con gái nuôi, trưng cầu ý kiến của nàng nói: “Tiểu Thảo, chuyến đi lần này Chu phu nhân và Chu công tử quan tâm ta rất nhiều, bà ấy muốn mượn nơi này nghỉ ngơi một lát, con xem…”

Tiểu Thảo đương nhiên không từ chối yêu cầu của mẹ nuôi, nàng ngẩng mặt lên tươi cười rạng rỡ, vui vẻ nói: “Nếu như là bạn của nghĩa mẫu, vậy con nên khoản đãi thịnh tình. Con và người đi mời Chu phu nhân cùng ăn cơm.”

Chu Tuấn Hi cũng không coi thường Tiểu Thảo vì nàng ăn mặc bình thường. Hắn nghiêm túc ôm quyền thi lễ với nàng: “Cảm ơn cô nương!”

Tĩnh Vương phi đã ngồi chán trong xe ngựa, thỉnh thoảng nàng ấy lại vén màn xe lên, nhìn về phía Trân Tu Lâu. Thấy con trai trở về, hỏi nhỏ: “Thế nào? Vẫn không thể đặt được nhã gian sao?”

Lần này cải trang ra ngoài, Chu nhị công tử đều gọi mẫu phi là “mẹ” trước mặt mọi người, hắn nhẹ nhàng giải thích: “Mẹ, Trân Tu Lâu ở trấn Đường Cổ cũng giống như Kinh thành vậy, đều phải đặt trước bảy tám ngày. Nhưng mà cũng may nghĩa nữ của Phòng phu nhân có chút mặt mũi ở Trân Tu Lâu, lấy được một nhã gian. Phòng phu nhân mời người qua đó cùng ăn cơm!”

“Nghĩa nữ của Phòng phu nhân? Nàng ấy nhận nghĩa nữ từ khi nào vậy, sao không có tin tức truyền ra nhỉ? Nhưng có không ít người suy đoán, có thể nàng ấy sẽ nhận cháu gái bên nhà mẹ đẻ làm nghĩa nữ! Xem ra kế hoạch của người nào đó sẽ thất bại thôi!” Không nên coi thường tính bát quái của phụ nữ, dù Tĩnh Vương phi ít khi ra ngoài, nhưng mấy việc này nàng ấy vẫn biết.

Tĩnh Vương phi được Mai Hương, Lan Hương đỡ xuống xe ngựa, cười nhẹ nhàng với Phòng phu nhân. Nàng ấy thấy cô bé gầy gò nhỏ yếu bên cạnh Phòng phu nhân, ôn nhu nói: “Phòng phu nhân, đây là nghĩa nữ của ngươi à? Đúng là một nha đầu lanh lợi đàng hoàng!”

“Cảm ơn phu nhân đã khen ngợi! Nơi này nói chuyện không tiện, đến nhã gian trên lầu hai đi!” Trong giọng nói của Phòng phu nhân toát ra ý tôn kính.

Tiểu Thảo nhạy cảm phát hiện ra. Mẹ nuôi là vợ tướng quân tam phẩm mà còn phải nhường bà ấy ba phần, xem ra vị phu nhân trước mặt này có thân phận nhất định không tầm thường. Trên người bà ấy toát ra vẻ quý khí ung dung, không lẽ có quan hệ với hoàng tộc? Mấy vương công quý tộc ở kinh thành rốt cuộc bị cái gì không biết? Luôn chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc như trấn Đường Cổ này?

Bởi vì đều là nữ quyến, Chu Tuấn Hi cũng rất biết điều không vào nhã gian với các nàng mà dẫn đám thị vệ cải trang thành người làm tới một tửu lâu lâu đời cách đó không xa ăn cơm. Hạ Phù Dung muốn mượn cơ hội này tiếp cận Chu nhị công tử lại thất bại.

Có thêm một vị khách quý, Tiểu Thảo đương nhiên sẽ không để mẹ nuôi mất mặt trước mặt khách nên lúc gọi món gần như gọi hết những món ăn nổi tiếng trong Trân Tu Lâu! Có mấy món ăn ngay cả người có thân phận như Tĩnh Vương phi cũng chưa từng nghe qua.

Tĩnh Vương phi cười cười với Phòng phu nhân: “Ngươi xem đứa nhỏ này đi, cũng quá thành thật! Gọi nhiều món ăn như vậy sao mà ăn hết được!”

Dư Tiểu Thảo đứng dậy, tự tay rót cho Tĩnh Vương phi và mẹ nuôi mỗi người một ly trà hoa thảo. Nàng còn đặc biệt nhỏ vài giọt nước linh thạch vào trong, rất có hiệu quả tiêu trừ mệt nhọc. Nghe vậy nàng cười nói: “Người và nghĩa mẫu dù sao cũng đi đường xa tới, coi như đón gió tẩy trần cho hai người!”

Cô bé không cao, tuổi còn nhỏ nhưng lại lộ ra vẻ hăng hái lanh lợi khiến cho Tĩnh Vương phi rất hài lòng. Nàng ấy cười nói: “Ta thế này có tính là được hưởng ké may mắn của nghĩa mẫu ngươi không?”

“Đương nhiên không phải! Nghĩa mẫu nói, cả đường đi từ Kinh thành đến này người quan tâm nghĩa mẫu ta rất nhiều! Bàn rượu và thức ăn này là để cảm ơn người!” Dư Tiểu Thảo không kiêu ngạo không siểm nịnh, lời nói lễ phép chu đáo khiến cho ấn tượng của Phòng phu nhân và Tĩnh Vương phi với nàng lại tốt thêm vài phần.

Tĩnh Vương phi còn nói đùa với nàng: “Ôi! Vừa đón gió tẩy trần vừa cảm ơn, một bữa cơm đã muốn đuổi ta đi rồi? Không được không được, ít nhất cũng phải hai bữa mới được!”

“Đừng nói hai bữa, chỉ cần người vui lòng nhận, Trân Tu Lâu lúc nào cũng hoan nghênh người tới! Nào, ăn thử món “Đậu hũ trứng bắc thảo” này đi, là món ăn mới Trân Tu Lâu vừa mới tung ra đó.” Dư Tiểu Thảo dùng muôi chung múc vào bát của Tĩnh Vương phi và Phòng phu nhân.

Tĩnh Vương phi cười nói: “Được rồi, ngồi xuống ăn phần của ngươi đi! Có bọn nha đầu hầu hạ là được... ui! Vị của đậu hũ tinh tế thật… Này là cái gì? Trứng bắc thảo? Cùng phối hợp hương vị cũng rất độc đáo. Quả nhiên không hổ danh là Trân Tu Lâu, món đậu hũ đơn giản cũng có thể làm độc đáo như vậy!”

Ăn hai miếng đậu hũ trứng bắc thảo, Tĩnh Vương phi nhìn món vịt hoa quế nàng yêu thích sâu sắc, Mai Hương sau lưng nàng ấy lập tức gắp một miếng thịt đùi vịt bỏ vào trong bát của nàng ấy.

“Dạ dày của ta không tốt, món ăn dầu mỡ như gà quay thế này có thể ăn được một miếng chính là cực hạn. Nhưng mà món vịt hoa quế này béo mà không ngấy, thơm ngon mỹ vị, lại có thể ăn vài miếng.” Tĩnh Vương phi ăn nhã nhặn nhưng cũng rất nồng nhiệt.

Dư Tiểu Thảo lại giới thiệu món “Canh miến tiết vịt” cho hai người. Hai người rất hứng thú với miến, vô tình đã ăn một bát đầy.

Xưởng của Chu gia sản xuất miến đương nhiên không giống Dư Tiểu Thảo nghiệp dư làm ra sợi miến không đồng đều. Trải qua huấn luyện nghiêm khắc, những công nhân làm miến trong xưởng đã đạt tới trình độ chuyên nghiệp, sợi miến đồng đều, trong suốt sáng trong, ăn trong miệng vừa mềm thơm vừa dai.

Hai sản phẩm miến và trứng muối cũng là gần đây xưởng mới đưa vào sản xuất. Trừ Trân Tu Lâu của trấn Đường Cổ, những nơi khác đừng nói đến ăn, ngay cả thấy cũng chưa được thấy. Tĩnh Vương phi ăn rất thích thú, phần lớn chỉ là ăn món ăn mới mà thôi!

Một bữa cơm, chủ khách đều vui vẻ. Phu nhân Huyện lệnh nghe được tin đã tự mình dẫn người tới đón Tĩnh Vương phi.

Lúc này dưa hấu trong cửa hàng cũng đã bán sạch không còn một quả. Bà ngoại và mợ cả của Tiểu Thảo cũng đã ăn đồ ăn của Trân Tu Lâu do Tiểu Thảo “gọi”, đang lau chùi kệ hàng trong cửa hàng!

Nếu Phòng phu nhân không muốn ở lại thị trấn, Dư Tiểu Thảo bèn ngồi trong xe ngựa của mẹ nuôi, vừa giới thiệu phong cảnh dọc đường vừa chỉ đường cho người đánh xe.

Mợ cả vốn tới cửa hàng giúp đỡ, từ nay về sau nàng ấy sẽ ở lại trong cửa hàng. Bà ngoại Tiểu Thảo thấy mình ở cửa hàng không giúp con dâu được bao nhiêu, lại lo lắng bạn già và gà vịt trong nhà, bèn đi về thôn luôn từ thị trấn.