Nông Viên Tự Cẩm

Chương 187: Làm loạn



Phòng phu nhân ôm lấy thân thể nhỏ mềm mại yêu kiều của con gái, mẫu tính ở sâu trong lòng bị gợi ra, nàng ấy vỗ nhẹ lên vai Tiểu Thảo giống như dỗ dành đứa bé. Tiểu Thảo vốn chỉ muốn chớp mắt một lát, lại được mẹ nuôi vỗ nhẹ đến ngủ thiếp đi.

Lúc đến thị trấn, Tiểu Thảo vẫn còn đang ngủ, Phòng phu nhân thấy vậy cũng không đành lòng gọi nàng tỉnh lại. Cuối cùng Tiểu Thảo vừa ngủ một giấc bị đánh thức bởi tiếng rao hang bên ngoài xe ngựa. Nàng ngồi dậy, dùng bàn tay nhỏ bé dụi mắt một cái, đôi mắt buồn ngủ mờ mịt, vẻ mặt ngây ngốc, giống như không biết mình đang ở đâu. Thấy Tiểu Thảo mơ mơ màng màng như vậy, trái tim Phòng phu nhân mềm thành một vũng nước.

"A! Đến thị trấn rồi ạ?" Đôi mắt lớn đến có chút lạ kì của Tiểu Thảo sáng lên lần nữa. Nàng nghiêng đầu, thấy một mảng nước nhỏ không biết là gì trên vạt áo mẹ nuôi thì nháy mắt hai cái. Đến lúc nàng nhận ra mảng nước nhỏ đó là gì, khuôn mặt như quả trứng lập tức đỏ lên.

Phòng phu nhân cúi đầu liếc nhìn nước miếng của con gái nuôi dính trên quần áo của mình, bình tĩnh nói: "Không sao cả, ta có mang theo quần áo để thay, đến cửa hàng dưa, vào bên trong thay là được rồi."

Trân Châu đưa bọc vải nhỏ đang ôm trong ngực cho tiểu thư nhìn. Phu nhân tiểu thư nhà giàu khi ra cửa sẽ luôn mang theo một bộ quần áo để thay, tránh lúc làm khách nhà người khác vì chuyện bất ngờ xảy ra mà thất lễ.

Trong cửa hàng dưa, mợ cả Hàn thị của Tiểu Thảo đã bắt đầu bận rộn từ sáng sớm. Dưa hấu được chở tới đây vào chiều hôm qua, vì vậy sáng nay không có xuất hiện tình trạng khách xếp hàng đợi ngoài tiệm. Cho dù sự rầm rộ lúc mới khai trương đã qua, nhưng khách đến cửa hàng dưa vẫn nối liền không dứt.

Phòng phu nhân đổi quần áo, sau đó dẫn Trân Châu đi mua đồ dùng cần thiết. Tiểu Thảo thì ở lại trong tiệm giúp đỡ mợ cả. Lý Lực dù sao cũng là phụ tá của khâm sai đại nhân, không thể cứ nghỉ việc mãi để tới giúp đỡ được, thấy trong tiệm có người giúp đỡ đã lập tức trở về bến tàu. Hai ngày nay, khâm sai đại nhân đi phủ thành giải quyết việc công, Lý Lực lại đến thị trấn giúp đỡ khiến Vũ Vân bận rộn đến sắp hỏng luôn rồi!

Dưa hấu hôm nay không giống hai ngày trước chưa đến giữa trưa đã bán hết. Đến giờ Thân vẫn còn dư lại năm sáu quả như hấu hơi nhỏ một chút. Lúc này, hai anh em họ Dư Hải và Dư Khê lại đưa hai xe dưa hấu tới.

Tiểu Thảo dời dưa hấu nhỏ còn dư lại đến trên bàn ở trước cửa, lấy một tấm ván nhỏ viết lên: “Dưa hấu giá đặc biệt, một lượng bạc một quả!” Tuy mấy quả dưa hấu này có hơi nhỏ một chút, nhưng độ ngọt và độ tươi vẫn có, bình thường cũng có thể bán được hơn hai lượng bạc một quả.

Lúc này tiệm vải bên cạnh không có khách, bà chủ Phong nương tử lắc eo đi tới. Nhìn chữ trên tấm ván, ánh mắt xoay vòng, cười nói: "Mấy quả dưa hấu này sao lại bán giá đặc biệt rồi? Có phải hai ngày trước còn thừa lại hay không?"

Mấy tiệm bên cạnh thấy Tiểu Thảo dời dưa hấu ra ngoài thì đều tò mò nhìn. Chữ trên tấm ván bọn họ cũng đều nhìn thấy, có mấy người rục rịch muốn mua, nhưng vừa nghe Phong nương tử nói như vậy thì nhịn lại.

Dư Tiểu Thảo cẩm một quả dưa hấu có vỏ ngoài tươi mới cho nàng ta nhìn, nụ cười trên mặt không thay đổi, giải thích: "Phong tỷ tỷ, tỷ nhìn thử quả dưa này xem, cũng không giống đồ không tươi đúng không? Dưa hấu trong tiệm nhà chúng ta tỷ cũng đã nhìn thấy, đều được đưa tới cùng ngày hoặc là trước một buổi chiều, thời gian chắc chắn sẽ không vượt quá một ngày một đêm. Mấy quả dưa hấu này chỉ là nhỏ chút thôi, nhưng hương vị khi ăn hoàn toàn giống nhau. Không tin, ta sẽ bổ một quả cho tỷ nếm thử!"

Tiểu Thảo dứt khoát cắt quả dưa hấu nhỏ nhất ra, ruột dưa đỏ tươi, hạt dưa đen nhánh phơi bày trước mặt mọi người. Một hương thơm ngọt ngào nồng đậm cũng theo đó truyền vào trong mũi họ. Tiểu Thảo đưa một miếng cho Phong nương tử, lại gọi mấy chủ tiệm bên cạnh đến thưởng thức.

Chưởng quỹ cửa hàng bạc cách tiệm dưa hai nhà, trắng trẻo mập mạp, vẻ mặt tươi cười giống như một ông Di Lặc chậm rãi thong thả đi tới, không khách sáo lấy một miếng, sau đó cười nói: "Tiểu cô nương, vậy mà ngươi cũng không tiếc. Đây chính là một lượng bạc đấy!"

"Không tiếc, không tiếc! Có bỏ ra mới có đạt được! Không phải trong lòng mọi người vẫn đang nghi ngờ, không dám mua hàng hóa giá đặc biệt nhà ta sao? Sau khi được thưởng thức, hẳn là có thể yên tâm rồi đúng không?" Dư Tiểu Thảo thấy mọi người túm năm tụm ba tới thưởng thức, trong lòng hoàn toàn thả lỏng. Nàng rất có lòng tin với dưa hấu nhà mình.

Quả nhiên, sau khi được thưởng thức, Phong nương tử giành trước chọn một quả lớn nhất trong mấy quả dưa hấu còn dư lại, đưa một lượng bạc cho Tiểu Thảo. Hương vị dưa hấu của cửa hàng dưa Dư gia đương nhiên khỏi phải nói, nhưng giá của nó không phải người bình thường có thể mua được.

Đa số chưởng quỹ trên con đường này đều là người làm công, thỉnh thoảng mua một quả thưởng thức một chút thì được, chứ muốn ăn thường xuyên thì thật sự không gánh nổi. Bây giờ, có dưa hấu bán giá đặc biệt, giá cả ít nhất cũng thấp hơn một nửa, có tiện nghi mà không chiếm thì có phải ngu hay không chứ?

Dưa hấu còn dư lại cho dù là lớn hay nhỏ đều nhanh chóng bị mấy cửa tiệm gần đó mua hết. Người không mua được dưa hấu giá đặc biệt có chút không cam lòng hỏi: "Tiểu cô nương, sau này có còn bán dưa hấu giá đặc biệt không?"

Dư Tiểu Thảo cười nói: "Sau này, mỗi ngày chúng ta đều sẽ bán ra dưa hấu giá đặc biệt, thời gian không cố định. Xin mọi chú ý cửa hàng dưa của bọn ta nhiều hơn một chút nhé!"

Chưởng quỹ trắng trẻo mập mạp của cửa hàng bạc híp mắt nhìn về phía Tiểu Thảo, cười ha hả nói: "Tiểu cô nương, ngươi thật là biết làm ăn! Không tệ không tệ, hậu sinh khả úy!" Hắn tính toán trong lòng, một ít trang sức khó bán trong tiệm có nên bày ra hàng hóa giá đặc biệt giống như vậy hay không nhỉ, có thể nhanh chóng thu lại tiền vốn... Ừm, trở về phải bạc bạc với ông chủ một chút!

Dư Hải ở một bên đang đem dưa hấu vào trong tiệm, thấy con gái đã nhanh chóng bán xong dưa hấu còn dư lại trong tiệm, trong lòng không khỏi tự hào khen: Không hổ là con gái của chàng, trời sinh là một người có năng lực buôn bán!

Từ sau khi dưa hấu chín, người trong nhà đều bận rộn đến chân không chạm đất. Mẹ nuôi của con gái còn đến đây, con gái bảo bối của chàng bận rộn cả ngày, về thôn còn phải chăm sóc mẹ nuôi. Thời gian hai cha con có thể ở chung chỉ còn lại buổi tối. Nhưng mọi người đều mệt mỏi cả ngày, chưa nói được mấy câu đã đi ngủ cả rồi. Đã mấy ngày Dư Hải không được thơm hôn con gái rồi, sau khi đem hết dưa hấu vào tiệm, bèn ở lại trong tiệm nói chút chuyện nhà với con gái, chờ tới chạng vạng tối sẽ đón con gái cùng về nhà luôn.

Dưa hấu vừa mới hái xuống, quả dưa tươi đến có thể bóp ra nước. Lúc chuyển dưa hấu vào tiệm cũng đã hấp dẫn được không ít khách hàng đến tiệm chọn mua. Lúc này, trong tiệm có hai ba khách hàng đang chọn dưa hấu ở mấy kệ khác nhau.

Dư Tiểu Thảo ngồi ở cạnh cửa tiệm thu tiền, Dư Hải đứng ở bên cạnh nàng vui tươi hớn hở nhìn. Đang lúc một vị khách đưa năm lượng đĩnh bạc nhỏ vào trong tay Tiểu Thảo, bất thình lình có một người nhào tới.

Dư Hải cho là có người muốn cướp bạc, lập tức tiến lên một bước ngăn ở giữa con gái và người kia.

"Làm sao! Ngươi cái thằng con bất hiếu này, còn muốn ra tay sao?" Khuôn mặt khắc nghiệt của Trương thị giống như ác mộng xuất hiện trước mặt Dư Hải. Vừa rồi tốc độ bà ta xông tới quá nhanh, thiếu chút nữa không giữ vững chân, đâm sầm vào trong ngực Dư Hải.

Dư Tiểu Thảo nhìn vẻ mặt của bà nội hờ cũng biết là tới đây không có ý tốt gì. Cha nàng dễ mềm lòng, chắc chắn không phải đối thủ của Trương thị, khóa kỹ rương tiền đi ra từ sau lưng cha: "Nãi nãi, ai là con bất hiếu ạ? Không phải lương thực nhà con nên biếu người mỗi tháng đều đưa tới đúng hạn hay sao?"

Trương thị dựng thẳng cặp lông mày, trợn to đôi mắt tam giác, gượng gạo nói: "Làm con trai suốt ngày ăn thơm uống ngon, lại để cho cha mẹ gặm bánh đậu, ngươi không sợ bị trời đánh hả?"

Hai ngày này, trong cửa hàng dưa quá bận rộn, không thể rảnh tay nấu cơm, cho nên cơm đều do Trân Tu Lâu đưa tới. Mặc dù không có món ăn quý giá gì, nhưng cũng không phải món người bình thường có thể ăn nổi! Người giúp đỡ trong tiệm cũng đều ăn thức ăn của Trân Tu Lâu, cha mẹ trong nhà lại chỉ có thể gặm bánh đậu... Ánh mắt những người gần đó nhìn Dư Hải dần dần trở nên khinh bỉ.

Sắc mặt Dư Tiểu Thảo không thay đổi nói: "Nãi nãi, lúc người xóa thân phận để cả nhà con ra đi, giấy trắng mực đen đã viết: Con trai thứ hai mỗi tháng biếu năm mươi cân lương thực thô. Lúc nhà con ở trong nhà cũ gió lùa tuyết rơi, cho dù cả nhà phải chịu đói cũng chưa từng thiếu các người. Từ sau khi bán rau, trồng dưa hấu, bọn con đã đổi năm mươi cân thô lương thành năm mươi cân gạo trắng bột mì, còn thêm năm cân thịt heo, mỗi tháng đều đưa qua rất đúng hạn. Sao người lại cho ông nội con ăn bánh đậu vậy?"

Không đợi Trương thị mở miệng nói chuyện, nàng lại nói tiếp: "À! Con nhớ ra rồi! Con nghe Hắc Tử ca nói, người lấy gạo trắng bột mì, còn có thịt heo lên thị trấn đổi ngân lượng, mua giấy bút cho thúc thúc rồi! Trong nhà cũng đâu khó khăn tới mức phải đổi bán lương thực để mua giấy bút đâu? Trước khi tách ra, con gấu đen cha con bắt được lúc bị thương nặng đổi được ba trăm lượng bạc không phải cũng cho người rồi sao? Bây giờ vẫn chưa tới nửa năm, bạc đi đâu hết rồi?"

Người vây xem càng ngày càng nhiều, chắt lọc từ trong lời nói của tiểu cô nương ra một nội dung quan trọng: Con thứ hai nhà này săn thú bị gấu cắn bị thương, tiền bán gấu đều bị mẹ giữ lại. Con trai bị thương tách ra ở riêng, còn là tay trắng ra đi. Lúc vừa tách ra chỉ có thể ở trong cái nhà nát, ăn không đủ no, còn phải tiết kiệm ra lương thực tới hiếu kính cho cụ già... Đây không phải là mẹ ruột đúng không, làm gì có mẹ nào mà không yêu thương con cháu, còn khiến con trai liên tục gặp xui xẻo vậy?

"Ngươi nói bậy cái gì đó? Ở đâu ra ba trăm lượng bạc? Ngươi cái con nha đầu chết tiệt này, đồ sinh ra chỉ biết tốn cơm tốn gạo, bớt nói vớ vẩn ở đây đi!" Trương thị thấy người vây xem chỉ trỏ bà ta, ánh mắt dao động, miệng hùm gan sứa quát lên với Tiểu Thảo.

Bên ngoài đám người, Phòng phu nhân vừa mua sắm trở về im lặng nhìn tất cả trước mắt. Linh Lung có chút lo lắng nói: "Người đàn bà này quá là hung dữ ngang ngược, sợ rằng Thảo Nhi tiểu thư sẽ chịu thiệt!"

Phòng phu nhân lại nhìn ra sự thành thạo bên trong sự bình tĩnh của con gái nuôi, cười một tiếng nói: "Đây chính là bà nội kế cực phẩm của Tiểu Thảo nhỉ? Thấy con trai tách ra sống tốt thì muốn quấy rối kiếm lợi, thật sự là cực phẩm mà! Nhưng mà con gái nuôi của ta cũng không phải ăn chay, yên lặng theo dõi đi!"

Tiểu Thảo thiếu chút nữa bị nước miếng của bà ta phun lên mặt, lui về sau hai bước, móc móc lỗ tai, nói: "Nãi nãi, có lý không cần lớn tiếng, người lớn tiếng như vậy làm gì chứ? Người nói không hề nhận ba trăm lượng bạc Triệu đại bá đưa à? Không thể nào? Triệu đại bá của con thì lại không nói như vậy đâu! Người ta đường đường là võ tướng tứ phẩm do Hoàng thượng ngự phong, sao có thể nói láo ở trước mặt mọi người được? Nếu như người khăng khăng nói như vậy, thì con sẽ viết thư gửi đến Kinh thành hỏi một chút, bây giờ Triệu đại bá vẫn chưa đi tới biên cương, có lẽ bá bá sẽ nhận được thư của con..."