Nông Viên Tự Cẩm

Chương 196: Nha dịch



Trong thế giới ý thức của Tiểu Thảo, Tiểu Bổ Thiên Thạch giao lưu với người phụ nữ này: [Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp, yên tâm, ta sẽ giúp ngươi. Ngươi định đi ngay đêm nay, hay là...]

"Thúy... Thúy Vân!" Lời của Tiểu Bổ Thiên Thạch bị một giọng nói già nua mà run rẩy ngăn lại. Ba người một quỷ nhìn về phía âm thanh truyền đến, bóng dáng còng lưng của Dư lão đầu xuất hiện dưới ánh trăng. Trải qua đêm nay, Dư lão đầu dường như đã già đi rất nhiều.

Ánh mắt người phụ nữ mặc đồ trắng nhìn về phía Dư lão đầu không còn dịu dàng như vừa rồi, bà dùng vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Dư Lập Thu, tình cảm phu thê chúng ta đã sớm tiêu tan hết khi ông im lặng và ủng hộ hành động của Trương thị rồi. Nói thật, ta vông cùng thất vọng về ông! Người ta thường nói: Có mẹ kế sẽ có luôn cha kế. Quả nhiên như vậy!”

Lão Dư lệ nóng doanh tròng, không biết là hoài niệm hay là áy náy. Ông run rẩy nói: "Thật xin lỗi, ta đã không chăm sóc tốt con của chúng ta. Ta thật có lỗi nàng!"

Trong giọng nói của người phụ nữ không hề có bất cứ cảm xúc gì: “Đừng nói mấy lời thừa thãi nữa, ta không muốn nghe. Ta không cần ông sám hối và chuộc tội, sau này, ít đem phiền toái đến cho nhà Hải Nhi chính là biểu hiện chuộc tội tốt nhất của ông rồi.”

Sau đó, bà lại dùng ánh mắt tha thiết nhìn Dư Hải, nhẹ giọng nói: “Hải Nhi, mẹ phải đi rồi! Nhập luân hồi là kết thúc tốt nhất mẹ. Đừng khổ sở, phải sống thật tốt...”

Bà nhìn thoáng qua mèo nhỏ trong lòng ngực Tiểu Thảo. Tiểu Bổ Thiên Thạch ngầm hiểu, một tia sáng vàng phóng ra quanh thân thể người phụ nữ, hình bóng kia dần nhạt đi, nhạt đi...

"Mẹ…" Tiếng Dư Hải khóc gọi vừa thống khổ lại đau thương trong mảnh núi rừng tĩnh lặng. Nhưng chàng cũng biết, đầu thai chuyển thế lần nữa mới là kết cục tốt nhất của mẹ. Tuy rằng không đành lòng, nhưng chẳng thể giữ lại.

Dư lão đầu thương tâm khóc lớn, không ngừng lẩm bẩm: "Nàng ấy đây là đang trách ta mà, đang trách ta... Nàng ấy không muốn tha thứ cho ta! Thúy Vân, Thúy Vân... Ta thật sự có lỗi với nàng!"

Dư Hải và Dư lão đầu một người quỳ gối trên đường núi, một người còng lưng đứng nhìn về phía bóng dáng kia tan đi, thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Một cơn gió núi mát mẻ thổi tới, Dư Tiểu Thảo hắt xì một tiếng thật lớn.

Tiếng hắt xì này đã kéo Dư Hải ra từ trong đau thương. Dư Hải lau khóe mắt, đứng dậy, cởi áo khoác trên người mình xuống, khoác lên người con gái, trong giọng nói hơi mang nghẹn ngào: "Thảo Nhi, mau mặc vào, đừng để bị cảm lạnh... Cha, người cũng trở về đi."

"Nàng ấy đang trách ta, nàng ấy vẫn đang trách ta..." Dư lão đầu giống như ma nhập, không ngừng nhắc đi nhắc lại những lời này.

Dư Hải thở dài, nhẹ giọng nói: "Cha, con không trách người. Mẹ cũng sẽ không trách người! Trương thị có một câu không sai: Tiểu đệ tiểu muội cũng là cốt nhục Dư gia, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt. Bọn họ còn nhỏ tuổi, cha thiên vị bọn họ cũng là có tình có lý. Đừng nghĩ nhiều nữa, mau trở về đi thôi!"

Dư lão đầu ngẩng đầu nhìn con trai từ nhỏ đã khiến ông rất yên tâm, hai mắt mông lung ngấn lệ. Nếu ông chú ý đến con nhiều hơn một chút, có phải Trương thị sẽ bớt quá quắt hơn không? Con trai sẽ chịu ít khổ sở hơn hay không? Thúy Vân có phải cũng sẽ không trách ông hay không? Đời người không có nhiều "nếu như", ai gây ra chuyện sẽ phải gánh vác trách nhiệm!

"Đại Hải! Con đã tách ra ở riêng, chuyện trong nhà con không cần phải nhọc lòng nữa. Về sau... Hãy sống tốt cuộc sống của con đi!" Dư lão đầu xoay người sang chỗ khác, bước từng bước dọc đường núi gập ghềnh để trở về. Bước chân của ông đầy vẻ nặng nề!

Dư Hải nhìn bóng dáng không còn mạnh mẽ của cha, miệng mấp máy, cuối cùng rốt cuộc vẫn cất giọng nói: "Dù ở riêng, người vẫn là cha con! Chuyện nên hiếu kính ngài, con nhất định không quên..." Nhưng phần không nên, chàng sẽ không bao giờ cho thêm nữa!

Ba cha con dìu nhau trở về nhà cũ, nhìn ba gian nhà đất lung lay sắp đổ, Dư Hải đột nhiên nói: "Sau khi thu hoạch vụ thu, chúng ta sẽ xây lại nhà! Phá bỏ căn nhà cũ đi, xây một căn nhà ngói năm gian mới thật rộng rãi thoáng mát. Tiền viện hậu viện cũng mở rộng gấp đôi! Chúng ta phải sống thật tốt, bà nội các con mới có thể đi đầu thai chuyển thế mà không vướng bận..."

Tuy rằng Dư Tiểu Thảo có ý muốn mua nhà đất ở thị trấn hơn, nhưng vừa nghe cha nói như vậy, nàng không thể không gật đầu ủng hộ nói: "Vâng! Chúng ta phải xây một căn nhà đẹp nhất trong thôn. Cửa sổ cũng dùng thủy tinh giống nhà Hàm ca ca, vừa sáng sủa lại ấm áp."

"Được! Vậy sẽ dùng thủy làm cửa sổ!" Dư Hải thở ra thật mạnh những đè nén khó chịu trong lồng ngực. Dù ai tự tai nghe thấy mẹ mình bị người hại chết, trong lòng cũng sẽ không thoải mái. Cũng may, hôm nay mẹ hiện thân nói không trách chàng, còn bảo chàng phải sống thật tốt... Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ sống thật tốt!

Ngày hôm sau, Dư Tiểu Thảo ở nhà, hiếm có dịp được rảnh rỗi như vậy. Chuyện làm ăn của cửa hàng dưa đã đi vào quỹ đạo, một mình đại cữu mẫu đã có thể lo liệu được, nàng có thể thoát thân, nghỉ ngơi thật tốt một chút.

Gần giữa trưa, tiểu thúc Dư Ba của Tiểu Thảo hồn vía lên mây trở lại. Phía sau còn dẫn theo mấy tên nha dịch.

Nha dịch bước vào cửa lớn Dư gia, Trương thị một đêm không ngủ giống như chuột thấy mèo, trốn trên giường đất không dám ra. Lý thị cũng nhát gan ngồi một chỗ, nhỏ giọng nói: "Đại Hải này thật là, không phải đã nói sẽ không báo quan sao? Sao nói chuyện không giữ lời như vậy? Mẹ, mẹ mau trốn đi, giết người phải đền mạng, nếu để bắt được sẽ bị chém đầu đấy!"

Dư gia không ai không biết hành động của Trương thị sau chuyện tối qua. Tuy trong lòng Lý thị rất khinh thường mẹ chồng, nhưng nàng ta không có chút ấn tượng nào với nguyên phối của cha chồng, Trương thị lại là mẹ ruột chồng nàng ta, tất nhiên nàng ta sẽ không làm ra chuyện gì khác thường cả.

Trương thị bị "hồn ma" quấy rầy một đêm, tinh thần đã gần đến ranh giới sụp đổ. Nghe Lý thị vừa nói như vậy, bà ta nhìn quanh phòng, không biết trốn chỗ nào mới tốt...

"Mẹ! Chúng ta bị người ta lừa, bị người ta lừa rồi!" Dư Ba vừa vào cửa, nhìn thấy Trương thị tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, đầu tiên là sửng sốt, sau đó kêu khóc.

Nghe con trai út khóc nức nở kêu, Trương thị ngây ngốc một lát, kêu một tiếng "Hả...? Tiểu Ba, con nói gì? Kẻ nói có thể giúp con vào được thư viện Vinh Hiên kia là kẻ lừa đảo ư? Vậy... Ba trăm lượng bạc ta cho con đâu rồi? Con đã đưa hắn rồi sao?"

Vẻ mặt Dư Ba như đưa đám, không còn chút khí khái văn nhân, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu nói: "Hôm trước, kẻ đó đến tìm con, nói cần một chút bạc để nói chuyện, nên con đã đưa hết ba trăm lượng bạc cho hắn. Buổi sáng, người nha môn đã đến tìm con, nói tên đó là kẻ lừa đảo đã bị bắt lại, ngày mai sẽ đưa ra công đường xét xử."

"Vậy... Không phải những quan sai lão gia đó tới bắt ta à?" Trương thị dáo dác ngó ra ngoài sân, nhỏ giọng hỏi.

Dư Ba kinh ngạc nói: "Bắt mẹ? Bắt mẹ làm gì? Bọn họ là làm theo lệ công, tới gọi mẹ đến để ngày mai cùng lên công đường đối chất. Mẹ, người đừng lo lắng. Chúng ta chỉ bị lừa thôi, không hề làm gì vi phạm pháp luật cả."

Con thì không có, nhưng ta có đấy! Trương thị có khổ nói không nên lời. Hôm qua sau khi Dư Hải rời đi, cả nhà đã mở một cuộc họp gia đình, quyết định giữ kín chuyện đen tối xấu xa bà ta làm trước kia đi, đặc biệt không thể để Dư Ba biết, ảnh hưởng tới tâm trạng đọc sách của hắn.

Dư Ba thấy mẹ còn thất thần, vội nhắc nhở nói: "Mẹ, những người nha môn kia đường xá xa xôi đến đây, nên chuẩn bị để họ ăn uống trước. Cơm trưa, chúng ta phải chuẩn bị không thể quan gia người ta đói bụng làm việc được! Tay nghề của nhị tẩu và Tiểu Thảo không tồi, hay là nhờ họ đến hộ trợ làm giúp một bàn ăn?"

Trong lòng Trương thị còn khổ hơn cả ăn hoàng liên! Tối hôm qua vừa mới ký tên đồng ý, bảo đảm vĩnh viễn không đi quấy rầy nhà lão Nhị, hôm nay lại tới cửa nhờ người ta tới nấu cơm, đây không phải tự tát vào mặt mình sao? Nhược điểm của bà ta đang ở trong tay Dư Hải, tên kia thương vợ như vậy, nếu biết bà ta chân trước mới vừa thề thốt, sau lưng lại sai sử vợ hắn, không đến huyện nha kiện bà ta mới là lạ.

Trương thị dừng một chút, nói: "Bây giờ cả nhà Nhị ca con bận đến một người hận không thể phân ra hai, sao có thể đến phiền người ta được? Tay nghề nấu ăn của vợ Trương Toàn cũng không tồi, hay là nhờ nàng ấy tới hỗ trợ đi!"

Trong lòng Dư Ba càng kinh ngạc: Từ khi nào mẹ biết thông cảm cho nhà Nhị ca vậy? Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao? Nhưng ở thị trấn, hắn cũng nghe nói chuyện làm ăn của cửa hàng dưa nhà Nhị ca thật sự rất bận rộn. Mẹ nói không sai, tìm ai nấu cơm không giống nhau chứ?

Trương thị đuổi Lý thị đi mời vợ Trương Toàn, bà ta đến nội viện khách khí nói chuyện với mấy người nha dịch vài câu rồi ra chuồng gà bắt gà trống vào giết thịt. Mấy con gà nuôi trong nhà được bà ta coi như bảo bối, dù Tết đến cũng không nỡ giết một con ăn, hôm nay cũng coi như là đã vung tay rồi!

Bà ta còn lấy ra mấy quả trứng gà, suy nghĩ một chút rồi lại thả trở về, vẫy tay gọi con trai út lại gần: "Tiểu Ba, con nói bạc chúng ta bị lừa có thể lấy về được không?"

Dư Ba lộ vẻ mặt khó xử nói: "Theo lý thuyết, bạc hôm trước chúng ta đưa mới chỉ qua một ngày. Số bạc kia nhất định chưa kịp dùng gì đâu. Nhưng..."

Hắn ngó ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Người ta thường nói: Cửa nha môn mở công khai, lý nhiều tiền ít chớ hoài tới nơi. Con nghĩ ba trăm lượng bạc kia, cho dù bị lục soát ra được, chắc cũng bị tịch thu mất..."

Tim Trương thị như đang nhỏ máu! Ba trăm lượng bạc đâu phải là con số ít chứ! Đó gần như là một nửa số tiền tiết kiệm trong nhà. Trong nhà không còn Dư Hải là trụ cột có thể kiếm tiền, đời này đừng bao giờ nghĩ có thể kiếm lại ba trăm lượng bạc này. Bà ta ôm ngực, hai chân mềm nhũn ngồi ở trên mặt đất.

"Mẹ! Mẹ người làm sao vậy? Mẹ nhưng đừng làm con sợ!" Dư Ba nhìn Trương thị che ngực, dáng vẻ không thể thở nổi, nhất thời không biết làm sao.

Trương thị dùng sức thở hổn hển mấy hơi, ngồi dưới đất yên lặng rơi lệ. Bà ta nhớ tới lời Tiểu Thảo nói ngày hôm qua, thư viện Vinh Hiên là nơi nào chứ, là nơi những đại quan quý nhân phú thương đó đánh nhau vỡ đầu cũng muốn để con trai vào học! Đừng nói năm trăm lượng bạc, cho dù là năm ngàn lượng năm vạn lượng, nếu có thể nhập học, cũng có người đánh nhau vỡ đầu đăng kí. Chuyện tốt như vậy, sao có thể đến lượt dân đen bọn họ chứ? Sao bà ta lại u mê tin mấy lời hoa ngôn xảo ngữ của kẻ lừa đảo kia chứ?

"Mẹ, mẹ tốt hơn chút nào chưa? Đều do nhi tử không tốt! Nếu không phải vì nhi tử, nhà ta cũng sẽ không tổn thất một số tiền lớn như vậy, ngài cũng sẽ không nhọc lòng theo!" Lúc này Dư Ba cũng hối hận không thôi. Lúc trước nếu không phải hắn nóng lòng muốn nhập học, sao có thể bị người ta theo dõi rồi lừa bạc?