Nông Viên Tự Cẩm

Chương 227: Đưa tặng



Đương kim Hoàng đế - người cũng xuyên đến thế giới này như nàng chỉ cần tùy tiện gán một tội danh gì đó thì cái mạng nhỏ này của nàng mất dễ như chơi! Không được, nếu cái tên “ngô” truyền đến tai Hoàng thượng, nàng sẽ bị bại lộ! Nhất định không được!

“À...” Trước ánh mắt nghi hoặc của tiểu Quận vương và vẻ mặt khiếp sợ của mọi người, Tiểu Thảo trầm ngâm nói, “Tiểu Quận vương, dân nữ chỉ là một nữ ngư dân sơn dã, sao có thể có tư cách thay tiểu Quận vương đặt tên cho giống cây trồng ngài mới mang về chứ? Đây không phải khiến ta tổn thọ hay sao? Tiểu Quận vương, dân nữ cảm thấy cây trồng trân quý như vậy hẳn phải do Hoàng thượng hoặc người mang về như ngài đặt tên mới phải!”

Chu Tuấn Dương thu hết động tác vắt óc nghĩ ra lý do thoái thác của tiểu cô nương vào trong mắt, cảm thấy tiểu cô nương trước mắt này đặc giống sóc con vừa nhạy bén lại thú vị. Trong lúc hắn không phát giác, ánh mắt lạnh nhạt đã dần dần được hòa tan, có một loại cảm xúc ngay cả hắn cũng không rõ ràng ấp đến.

Tổng quản Lưu Phúc Sinh nhìn thấy sự thay đổi nho nhỏ của chủ tử, cùng với kinh ngạc trong lòng, ông ta cũng cảm thấy bản thân hẳn nên thay ân nhân cứu mạng chủ tử nói một câu: “Chủ tử, những lời này của tiểu cô nương quả thật có đạo lý. Chuyện đặt tên cho cây trồng mới hẳn nên để về kinh rồi bàn bạc! Chủ tử, mì để lâu sẽ trương mất!”

Nhưng Chu Tuấn Dương lại không muốn buông tha cho tiểu cô nương như sóc con này như vậy. Trực giác mách bảo hắn, tiểu cô nương này nhất định biết phương pháp gieo trồng ngô. Trước khi hắn ra biển, Hoàng thượng đã từng dặn dò nếu có thể mang một người biết gieo trồng ngô về cùng là tốt nhất. Đáng tiếc những người dân bản xứ đó đều có tình cảm không nỡ rời xa quê hương. Cho nên, hắn không thể hoàn thành đầy đủ sự phó thác của Hoàng thượng. Nhưng có lẽ tiểu cô nương trước mắt này có thể cho hắn một niềm vui không ngờ tới!

Tổng quản Lưu Phúc Sinh thấy chủ tử mình tựa như bị hắn thuyết phục đã xoay người đi về phía xếp đồ tạm thời. Nhưng đi được hai bước, Chu Tuấn Dương lại ngừng lại, quay đầu lại nhìn về phía tiểu nha đầu thở phào nhẹ nhõm đang nhẹ nhàng vỗ ngực và lén làm mặt quỹ phía sau, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Sao tiểu nha đầu này có thể có nhiều vẻ mặt như vậy? So với những khuê tú nhu mỳ, ngây ngô trong kinh, nàng lại có một sự đáng yêu khác biệt.

Âm thầm hít một hơi, giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, hắn nói với Tiểu Thảo vừa khôi phục vẻ mặt vô tội trong nháy mắt: “Nếu... Cho ngươi hạt giống, ngươi có thể bảo đảm sẽ trồng được nó không?”

Tổng quản Lưu Phúc Sinh lén liếc mắt nhìn chủ tử một cái, trong lòng âm thầm kinh ngạc: Hôm nay chủ tử đúng là đổi tính, chẳng những chủ động nói chuyện với người khác mà còn nói rất vui vẻ (Dư Tiểu Thảo: Con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta trò chuyện vui vẻ?). Nếu để Tĩnh Vương phi biết, không biết người sẽ có vẻ mặt gì.

Phải biết, mỗi lần đều là Tĩnh Vương phi quấn lấy chủ tử, thậm chí còn giả bệnh cầu sự cảm thông mới có thể khiến chủ tử mở miệng nói thêm vài lời. Tĩnh Vương phi còn lo lắng con trai nhỏ của mình có bởi vậy mà mất đi năng lực ngôn ngữ hay không. Xem ra, sự lo lắng của Tĩnh Vương phi vốn chỉ là dư thừa.

Dư Tiểu Thảo cảm thấy được nguy cơ giải trừ, vội cười lấy lòng, nói: “Đương nhiên có thể! Tiểu Quận vương ngài có thể hỏi thăm một chút, nhà chúng ta làm ruộng rất giỏi. Thời tiết bây giờ, ngoại trừ người của thôn trang có suối nước nóng có thể trồng được rau củ, cũng chỉ có mình nhà ta có rau củ tươi non! Còn có dưa hấu, nhà ta đã bắt đầu gây giống dưa hấu. Hai tháng nữa, nếu ngài lại tới Đường Cổ, có thể tới nhà chúng ta nếm thử... Ta dám cam đoan, nếu nhà chúng ta không nhân giống được thì không có nhà thứ hai có thể nhân giống được!”

Chu Tuấn Dương thấy tiểu cô nương vỗ bộ ngực bảo đảm, nói năng tự mãn những lại không khiến người ta cảm thấy mạnh miệng chút nào. Xem ra, tiểu cô nương này tràn đầy tin tưởng với năng lực làm ruộng của nhà mình. Có lẽ... Hắn có thể tin tưởng nàng một lần, nếu nàng thật sự có thể trồng được hạt giống, vậy thì hắn có thể đền bù được thiếu sót trong lần viễn dương này.

“Lưu tổng quản, ngươi đi chuẩn bị cho tiểu cô nương hai lăm cân hạt giống ngô, hai mươi lăm cân khoai tây giống.” Sau khi suy tính một lát, Chu Tuấn Dương quyết định lấy ra một ít trong hai loại giống cây trồng có số lượng nhiều nhất trong số hắn mang về cho tiểu cô nương này trồng thử. Cho dù thất bại, cũng không tổn thất quá lớn.

Điều này khiến Dư Tiểu Thảo vui đến phát điên, hai mươi lăm cân hạt giống ngô ít nhất cũng trồng được mười mẫu đất! Chỉ có khoai tây giống dường như có thiếu chút. Nàng dùng ánh mắt như phát sáng nhìn tiểu Quận vương, yếu ớt mở miệng: “Tiểu Quận vương, có thể cho khoai tây giống nhiều chút hay không?”

Chu Tuấn Dương dùng ánh mắt “quả nhiên ngươi biết khoai tây” nhìn Dư Tiểu Thảo. Dư Tiểu Thảo dứt khoát bất chấp tất cả, vẫn dùng ánh mắt mong đợi như cũ đáp lại ánh mắt bức người của tiểu Quận vương.

“Ngươi muốn bao nhiêu?” Chu Tuấn Dương không hề truy cứu chuyện tiểu nha đầu này biết được ngô và khoai tây từ đâu. Đã biết càng đại biểu cho xác suất nàng có thể trồng được những loại cây này cao thêm vài phần.

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, nói: “Ít nhất cũng phải năm mươi cân? Như vậy vừa đủ nửa mẫu đất...”

“Ta cho ngươi một trăm cân! Ngươi có dám ký giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh nhất định trồng được khoai tây không?” Trực giác trong lòng Chu Tuấn Dương càng thêm rõ ràng... Nói không chừng tiểu cô nương này có thể tạo nên kỳ tích! Từ nhỏ đến lớn, trực giác của hắn chưa bao giờ sai!

“Dám!” Dư Tiểu Thảo không một chút do dự, trả lời như chém đinh chặt sắt!

Tổng quản Lưu Phúc Sinh ở một bên ho khan một tiếng, định cho tiểu cô nương một chút đường sống, hắn nhẹ giọng giải thích: “Dư tiểu cô nương, ngươi có biết ký giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh rồi mà không làm được sẽ bị chém đầu không!”

Chu Tuấn Dương dùng con mắt hình viên đạn đảo qua, nhưng cũng không trách cứ hắn lắm miệng. Lưu Phúc Sinh âm thầm lau mồ hôi lạnh ở thái dương: Chủ tử, không phải lão nô nhớ ân tình của tiểu cô nương với ngài sao? Làm nô tài dễ dàng lắm à!

Ánh mắt Dư Tiểu Thảo hơi dao động một chút nhưng vẫn tiếp tục nói: “Được, ta nhất định có thể trồng được. Điều kiện tiên quyết là không có thiên tai hay người phá hoại!”

Thiên tai, người phá hoại? Trong lòng Chu Tuấn Dương thầm khen tiểu cô nương cẩn thận. Thiên tai, hắn không thể khống chế. Người phá hoại? Cũng không phải chuyện hắn cần để tâm?

“Yên tâm! Bổn vương sẽ bảo huyện lệnh chào hỏi với trưởng thôn của thôn các ngươi một tiếng để họ toàn lực phối hợp cho ngươi gieo trồng. Còn thiên tai không phải là thứ con người có thể kiểm soát được, sẽ không ở trong phạm vi giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh!” Chu Tuấn Dương đưa ra quyết định nhân tính này khiến Tiểu Thảo rất hài lòng.

Tổng quản Lưu Phúc Sinh thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của tiểu cô nương cũng không khuyên bảo nữa, nhận lệnh mang theo mấy tên thị vệ đi đến một chiếc xe ngựa lấy hạt giống ngô và khoai tây giống.

Dư Tiểu Thảo đi theo tiểu Quận vương đến nơi hắn nghỉ ngơi, nhìn thấy mì trộn tương đã trương ở trên bàn còn cả món kho của nhà các nàng, do dự một chút, cuối cùng nói: “Tiểu Quận vương, mì này đã lạnh không thể ăn, dân nữ đi bưng giúp ngài một phần khác lại đây?”

Chu Tuấn Dương liếc mắt nhìn bát mì vừa ăn một cái, hương vị cũng không tồi. Đến cả những món kho kia hắn cũng chưa kịp thưởng thức thì nhìn thấy tiểu nha đầu này đang đi theo phía sau nhóm công nhân bến tàu, thỉnh thoảng lại cúi người nhặt gì đó từ trên mặt đất lên. Đã ăn mấy miếng lót dạ cho nên cũng không còn khó chịu nhiều nữa, dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ, hắn bèn đi qua xem rốt cuộc nàng đang nhặt cái gì. Không nghĩ tới, một chút tò mò này lại giúp hắn tìm được một bảo vật!

Chu Tuấn Dương sai một tiểu thái giám bên cạnh đi mua mì. Hắn sai người lấy giấy bút, viết giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh như rồng bay phượng múa nhưng lại sợ tiểu cô nương không biết chữ, đọc nội dung cho nàng nghe một lần.

Dư Tiểu Thảo thấy điều kiện trong giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh cũng không có gì quá khó khăn để thực hiện. Đừng nói kiếp trước nàng đã từng trồng ngô và khoai tây, cho dù chưa từng trồng qua, có nước linh thạch để gian lận làm cây chết còn có thể sống lại, mấy loại cây này nàng sợ gì! Không có bất kỳ do dự nào, nàng cầm bút lông lên đưa tay ký tên mình xuống. Đi theo tiểu đệ luyện chữ một thời gian, giờ nàng đã có thể tự viết tên mình một cách đàng hoàng.

Bây giờ con gái một nhà nông cũng có thể nhận mặt chữ viết chữ? Nghi hoặc trong lòng Chu Tuấn Dương chưa từng lộ ra, tiện tay giao giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh đã hơ khô cho Lưu tổng quản vừa mang hạt giống trở về, sau đó lưu loát ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa gắp “tai heo kho”. Tai heo giòn giòn, vị hơi cay, rất ngon miệng.

Chờ đến khi mì trộn tương nóng hổi được bưng qua, hắn đã ăn hết nửa phần tai heo kho. Tiểu Thảo chỉ vào phần ruột già, nhắc nhở: “Tiểu Quận vương, thứ này có chút lạnh, ngươi có thể bỏ vào trong mì nóng để ăn cùng, hoặc mang đến quầy của chúng ta cho người hâm nóng...”

Chu Tuấn Dương nghe mình bị gọi “tiểu Quận vương”, động tác hơi ngừng lại, nhưng cũng không nói gì vẫy tay về phía Dư Tiểu Thảo. Lưu tổng quản vội đi qua, nhỏ giọng nói: “Dư tiểu cô nương, Quận vương cho ngươi lui ra! Đi, ta đi đưa hạt giống cho ngài!”

Đuổi những người không liên quan đi rồi, Chu Tuấn Dương nhìn phần ruột già kia, suy nghĩ một chút rồi gắp hai miếng cho vào trong bát mỳ sợi nóng hổi, một lát sau mới gắp ra bỏ vào miệng, tinh tế nhai nuốt. Món ruột già này là món sở trường nhất của Tiểu Thảo, khi chín màu vàng óng, bên ngoài non mềm, hương vị vừa vặn, già trẻ đều thích, khiến người ta ăn mãi không chán.

Chu Tuấn Dương sinh ra trong nhà vương công, trước nay chưa từng tiếp xúc với các món nội tạng. Nếu không phải trải qua hành trình gian khổ trên biển, hắn chưa chắc sẽ động đũa vào các món trước mắt này. Nhưng sau khi ăn một miếng ruột già, Chu Tuấn Dương cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, lại gắp thêm mấy miếng để vào trong bát mì sợi.

Phương thống lĩnh vẫn luôn trầm mặc đứng hầu ở một bên, nhìn thấy Dương Quận vương ăn liên tiếp một miếng rồi lại một miếng ruột già, trong lòng tràn ngập tò mò với món ăn này... Chờ lát nữa lúc đổi gác, hắn cũng phải đi mua một phần về nếm thử!

Tiểu Thảo trở lại quầy hàng của mình. Sau khi cảm ơn Lưu đại tổng quản, nàng vui vẻ rạo rực nhận hạt giống ngô và khoai tây giống, còn tính toán sau này khi thu hoạch sẽ nướng ngô, xào thêm một đĩa khoai tây chua cay nàng luôn hoài niệm... Cảm giác thật sự quá hạnh phúc!

Lúc Phòng đại khâm sai đến đây, quầy hàng đã bắt đầu nghênh đón khách đến ăn bữa tối. Nhìn con gái bận đến chân không chạm đất, Phòng đại nhân cũng ngồi không yên, đảm nhận công việc bưng bê của tiểu nhị. Nhóm công nhân bến tàu đều nhận ra hắn. Vị khâm sai đại nhân này là người hào sảng, không có phách lối gì, nhóm công nhân đều rất thích hắn, còn nói giỡn: “Có thể ăn mỳ đại nhân khâm sai đích thân bưng đúng là phúc ba đời!”

Phòng Tử Trấn cười sang sảng, nói: “Ăn nhiều một chút! Ăn no mới có sức làm việc! Sau này khi bến tàu xây xong, các ngươi còn lo không có phúc để hưởng sao?”

Những công nhân này phần lớn đều là công nhân chính thức. Khoảng cách từ bến tàu cũ đến bến tàu mới không xa, chỉ bằng mắt nhìn cũng có thể thấy bến tàu mới không chỉ lớn gấp đôi bến tàu cũ. Cách bến tàu không xa là phố buôn bán, tuy rằng các cửa hàng còn chưa mở cửa nhưng đã có thể nhìn ra quy mô trong đó. Ý Phòng đại nhân nói chính là có một bến tàu lớn như vậy, bọn họ còn lo không có việc làm? So với ngày trước, tiền công khuân vác trên bến tàu chỉ có càng ngày càng tốt hơn!