Nông Viên Tự Cẩm

Chương 402: Quận vương bị thương nặng



Chu Tuấn Dương rất căm tức, phòng của tiểu nha đầu nhà hắn, ngay cả hắn cũng chưa từng vào, vậy mà mấy tên quỷ ranh đáng chết kia lại ngủ trong phòng nàng, còn từng nằm ngủ trên giường đất của nàng. Không được! Mấy tên quỷ ranh này, bất cứ tên nào cũng đừng mong sống sót!

Kết quả là, cả phòng giặc Oa, tất cả đều xuống địa phủ gặp Diêm La vương trong mộng dưới sự chung sức hợp tác của Chu Tuấn Dương và Trịnh trưởng thị vệ.

Nhà của Dư Tiểu thảo bị lật đến ngổn ngang, quần áo tốt một chút đều bị dọn lên trên thuyền. Những quần áo đó được chở về nước, cho dù không bán cũng có thể cho vợ mình mặc. Quần áo cũ của Tiểu Thảo và Tiểu Liên bị ném khắp nơi trên mặt đất.

Đồ lặn của các nàng bị tùy tiện nhét trong một góc của căn phòng. Chu Tuấn Dương phải mất một lúc mới tìm ra được! Hắn tuyệt đối không ngờ tới, lần đầu tiên mình đến khuê phòng của tiểu nha đầu nhà hắn lại là dưới một tình huống như vậy. Thấy phòng của nha đầu bị phá hoại thành thế này, hắn chỉ hận không thể dùng đao đâm thêm mấy cái lên thi thể của bọn quỷ ranh kia.

Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu trong phòng dính máu rồi, sau này tiểu nha đầu ở thế nào đây? Còn có thi thể đầy đất kia nữa... Đều chuyển ra bên ngoài hết, tránh sau này trong lòng thấy ghê tởm. Hắn đưa ra quyết định, đợi sau khi tiêu diệt hết giặc Oa, hắn bỏ vốn tân trang lại mọi thứ của nhà cũ Dư gia lại một lần. Nhà có người chết, Tiểu Thảo nhà hắn ở cũng không thoải mái.

Bảy tám người chết ở đông gian đều bị hắn và Trịnh trưởng thị vệ dời ra khỏi trạch viện, ném vào rừng cho chó hoang ăn rồi. Sau khi Dư Tiểu Thảo thay đồ lặn ở trong rừng, bốn người lặng lẽ đi về phía bờ biển trong ánh sáng mờ tối.

Đến bờ biển phải đi ngang qua cả thôn, thấy đa số mọi nhà đều bị đốt thành tro bụi, Dư Tiểu Thảo hận đến nghiến răng. Bọn tiểu quỷ này quá ghê tởm, ngươi cướp đồ thì thôi đi, đốt nhà người ta làm gì? Đồng thời cũng vui mừng vì các thôn dân đã rời khỏi rồi, nếu không, chắc chắn mấy con quỷ vô cùng hung ác này sẽ không tha cho bọn họ! Thấy tình cảnh ngổn ngang trước mắt, suy nghĩ đục thủng thuyền của bọn tiểu quỷ cho chúng chìm sạch của Tiểu Thảo càng kiên định hơn.

Xuống biển từ một chỗ đá ngầm tối om, Dư Tiểu Thảo vừa xuống nước đã hòa thành một thể với đại dương. Nàng giống như một con cá heo nhỏ đáng yêu bơi thật nhanh nơi đáy biển, Chu Tuấn Dương không bắt kịp nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng càng bơi càng xa, trở thành một điểm đen lờ mờ.

Đã nói theo sát sau lưng gia rồi mà? Thế này là sao hả? Chu Tuấn Dương tức mà không phát ra được. Cũng may, tài bơi lội của Dư Hải không tệ, bơi sát theo sau lưng tiểu nha đầu, trái tim của hắn mới thả lỏng được một chút.

Đợi đến lúc hắn bơi đến đội thuyền của giặc Oa, hai cha con nàng đã giống như hàu biển bám thật chặt dưới đáy thuyền, trong tay cầm cái đục, cố găng đục thuyền của đối phương.

“Tiểu Bổ Thiên Thạch, ngươi đâu rồi?” Muốn đục đáy thuyền dưới đáy nước thật sự là một việc tốn sức, Dư Tiểu Thảo không nhịn được tìm giúp đỡ từ bên ngoài.

[Đừng nói chuyện với ta, linh lực của bản thần thạch hao hết rồi, đang trong lúc tu luyện...] Tiểu Bổ Thiên Thạch cảm thấy đã lập công lớn, quyết định một khoảng thời gian sau này đều sẽ lấy cái này để mượn cớ đình công.

“Cái rắm ấy! Lần này ngươi giúp ta một chuyện lớn như vậy, còn cứu được nhiều mạng người của bến tàu và thôn Đông Sơn thế, chắc chắn lúc này linh lực tăng vọt, tu vi cũng hồi phục mấy phần mới đúng! Đừng nói mấy chuyện vờ vịt này với ta, làm việc nhanh lên!” Dư Tiểu Thảo tin lời của nó mới là lạ!

Chủ nhân càng ngày càng khó lừa rồi! Tiểu Bổ Thiên Thạch thầm liếc mắt xem thường. Tiểu Thảo nói không sai, cảm giác của Tiểu Bổ Thiên Thạch bây giờ tốt đến có thể lên trời, giam cầm trên người cũng giải trừ đi một ít, công lực tăng vọt, đã có thể biến hình và mở miệng nói chuyện rồi!

Biến hình lần này cũng không phải chỉ có thể xuất hiện dưới hình dáng mèo con như lúc trước, chỉ cần nó muốn, nó có thể biến thành trẻ con ba bốn tuổi, còn có thể cho người khác nghe thấy nó nói chuyện. Đây đã là sự tiến bộ rất lớn rồi, tin rằng không lâu nữa, linh lực tu vi của nó có thể khôi phục toàn bộ, giam cầm biến mất, nó sẽ có thể phá vỡ hư không, rời khỏi cái thời không rách nát này, trở lại bên người Nữ Oa nương nương rồi...

Nó cam chịu số phận truyền linh lực lên cái đục trong tay Tiểu Thảo. Dư Tiểu Thảo như có thần giúp đỡ, sức lực trở nên lớn hơn, hiệu suất đục thuyền cũng tăng lên, thuần thục đục ra một lỗ thủng lớn dưới đáy thuyền. Nước biển tràn vào khoang thuyền, lỗ hổng ngày càng lớn, con thuyền cũng chìm xuống từng chút một...

Giặc Oa trông coi vật tư trên thuyền chỉ chốc lát đã phát hiện tình trạng của thuyền, bô lô ba la kêu to lên, có người xuống khoang thuyền vá đáy thuyền, có người đưa đầu ra cảnh giác xem xét. Ba người khác không giống Tiểu Thảo, có Tiểu Bổ Thiên Thạch che chở không cần lên trên để thở. Chẳng mấy chốc, Chu Tuấn Dương có kỹ năng bơi lội bình thường đã bị giặc Oa phát hiện tung tích.

“Địch tấn công! Dưới nước có người! Có người đục thuyền!” Giặc Oa trên thuyền gầm to. Ùm ùm, mấy âm thanh nhảy vào nước vang lên, mười mấy tên giặc Oa có kỹ năng bơi lội tốt áp sát về phía bốn người.

Nếu như ở trên đất liền, thêm mười mấy người nữa cũng không phải đối thủ của Dương Quận vương, nhưng ở trong nước, Chu Tuấn Dương giống như con cọp bị nhổ răng, một phần uy phong cũng không dâng lên được.

Dư Tiểu Thảo bơi tới bên cạnh hắn, kéo cánh tay của hắn bơi về phía một chiếc thuyền khác. Dư Hải cũng sử dụng cách giống vậy giúp đỡ Trịnh trưởng thị vệ có kỹ năng bơi lội bình thường. Kéo một người, đương nhiên tốc độ bơi sẽ giảm xuống, giặc Oa truy kích phía sau dần dần đến gần bọn họ.

Ngay vào lúc này, mấy con cá heo nhỏ bơi đến, dùng đầu đẩy bọn họ bơi về phía trước. Một con cá heo nhỏ trong đó chính là bạn tốt Tiểu Bố của Tiểu Thảo. Lúc đầu, Tiểu Thảo vừa vào nước, linh khí phát ra trên người nàng khuếch tán bên trong biển. Chỉ chốc lát Tiểu Bố đã có thể cảm nhận được, sử dụng tốc độ nhanh nhất đến tụ hội với nàng.

Dưới sự giúp đỡ của cá heo nhỏ, tốc độ của bốn người lại nhanh hơn, hơn nữa có thể chuẩn xác lách khỏi bóng dáng của giặc Oa, đục thủng hết tất cả thuyền bè còn lại. Giặc Oa dưới nước càng ngày càng đông, khó tránh khỏi sẽ đụng phải. Chu Tuấn Dương và Trịnh trưởng thị vệ giải quyết mấy tên, trên người cũng bị thương.

Lúc này, lại có mấy tên giặc Oa sấn tới. Dư Tiểu Thảo ra dấu một cái với cha, ý bảo cha dẫn Trịnh trưởng thị vệ bị thương nặng rút lui, nàng thì áp sát trên lưng cá heo nhỏ, lén lút đến gần một tên giặc Oa. Dư Hải gấp đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, nguy hiểm bao nhiêu chứ, con gái nhà mình cũng không biết võ công, bị giặc Oa phát hiện thì xong rồi!

Nhưng Trịnh trưởng thị vệ đã mất đi ý thức, nếu không lên bờ chữa trị nữa, e rằng sẽ mất mạng ở đây. Dư Hải không thể làm được chuyện vứt bỏ người bị thương, chỉ có thể mang theo trái tim tràn đầy sốt ruột kéo Trịnh trưởng thị vệ bơi lên bờ.

Chu Tuấn Dương thấy một màn này, mắt cũng sắp trừng ra khỏi hốc mắt. Dư Tiểu Thảo này quá không nghe lời rồi. Đây là lúc để chơi sao? Vừa không cẩn thận mạng nhỏ cũng bị chơi đến mất luôn... Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể lo lắng suông không có cách nào cả, vì hắn bị hai tên giặc Oa quấn lấy, không thể phân thân. Vì nghĩ đến nha đầu Tiểu Thảo kia, trong lúc phân tâm, trên đùi của hắn bị một tên giặc Oa đâm ra một vết rách bằng Phân Thủy thích(1). Máu tươi lan ra trong nước biển giống như tranh thủy mặc.

(1) Phân Thủy thích: hay còn gọi là Nga My thích, Phân Thủy Nga My thích, Song khí giới sử dụng trong võ thuật, cũng là một trong số song binh khí thời cổ đại.

Có lẽ là cá heo nhỏ quấy nhiễu tầm mắt của giặc, Tiểu Thảo thuận lợi đến gần một tên giặc Oa, cái đục trong tay lóe lên ánh sáng lạnh, còn có một tia sáng vàng như ẩn như hiện. Cái đục được Tiểu Bổ Thiên Thạch thêm linh lực vào tuyệt đối chém sắt như chém bùn.

Nàng ở phía trên cách tên giặc Oa kia một mét, nhảy xuống khỏi cá heo nhỏ, yên lặng không một tiếng động bơi tới sau lưng đối phương. Cái đục trong tay hung hăng đâm vào vị trí lưng bên trái của giặc Oa. Cái đục có cảm giác giống như đâm vào đậu hũ, đâm sâu vào giữa lưng của giặc Oa. Chất lỏng đậm màu thấm nhuộm ra từ giữa lưng của tên giặc Oa. Tên giặc Oa kia ngay cả chút giãy dụa cũng không có đã chìm vào trong biển rồi.

Tiểu Thảo hai kiếp làm người đây là lần đầu tiên giết người, nhưng trong lòng không kịp sợ hãi hay có cảm giác khác, thấy mấy tên giặc Oa khác bơi về phía mình, nàng vội vàng leo lên lưng cá heo nhỏ, để nó mang mình bơi đi xa. Có Tiểu Bổ Thiên Thạch trợ lực, lúc cá heo nhỏ mang nàng bơi đi không có chút cản trở nào, tốc độ như tên rời cung vậy, chẳng mấy chốc đã bơi đi rất xa.

Quanh quẩn một vòng, Dư Tiểu Thảo không yên tâm thân thủ dưới nước của tiểu Quận vương, lại quay ngược trở về. Thấy hắn bị hai tên giặc Oa quấn lấy, không có cơ hội trồi lên mặt nước lấy hơi, hai tên giặc Oa kia lại thay phiên nổi lên mặt nước, dáng vẻ chuẩn bị vây chết Chu Tuấn Dương trong nước biển.

Trên thực tế, không khí trong lồng ngực của Chu Tuấn Dương cũng thật sự sắp hết cạn. Động tác của hắn càng ngày càng chậm, miệng vết thương trên người cũng càng ngày càng nhiều. Hắn cảm giác hôm nay phải bỏ cái mạng già ở chỗ này rồi, tiếc nuối duy nhất trong lòng chính là không có cơ hội cưới Dư Tiểu Thảo làm thê tử. Haizz... có lẽ đây là số mệnh của hắn, cả đời bơ vơ, thiên sát cô tinh(2)...

(2) Thiên sát cô tinh: Đó là sao chiếu mệnh của một người, tất cả những người thân xung quanh anh ta sẽ gặp tai hoạ, khiến người đó trở nên cô đơn và bị mọi người xa lánh.

Bọt nước trong miệng hắn ngày càng phun ra nhiều hơn, ý thức dần dần yếu đi, lúc cơ thể không thể khống chế chìm xuống, một lực đỡ nâng hắn lên từ phía dưới. Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, lúc hắn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cái hít vào lại không phải là nước biển, mà là không khí mới mẻ!

Dư Tiểu Thảo lại đánh lén một tên giặc Oa bao vậy tiểu Quận vương, nâng Chu Tuấn Dương bị chìm xuống lên từ dưới nước, bơi về hướng ngược lại của một tên giặc Oa khác. Tiểu Bố và nàng tâm linh tương thông, đúng lúc bơi đến, nâng hai người vẫn có thể bơi thật nhanh, đúng là không uổng công Dư Tiểu Thảo đút nước linh thạch cho nó.

Chu Tuấn Dương có thể hít thở, ý thức dần dần trở về. Lúc mở mắt ra, lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mịn màng của Dư Tiểu Thảo. Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ rất nghiêm túc, trong đôi mắt to linh hoạt còn mang theo một chút lo lắng, là vì lo lắng cho mình sao? Chu Tuấn Dương không nhịn được nghĩ thế.

Bỗng chốc, ánh mắt của Tiểu Thảo nhìn tới, đối diện với tầm mắt của hắn. Thấy hắn tỉnh lại, tiểu nha đầu dường như thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái. Chu Tuấn Dương nở một nụ cười yêu nghiệt với nàng, hình như vết thương trên người cũng không cảm thấy đau đớn nữa.

Lúc này, hắn cách tiểu nha đầu nhà hắn gần như vậy, có thể cảm nhận được độ ấm đối phương truyền tới từ dưới bộ đồ lặn, còn có hương thơm thiếu nữ truyền tới từ trên người nàng... Ồ? Thì ra không phải ảo giác của hắn... Thật sự có thể hít thở dưới nước! Đưa sát mũi lại gần Tiểu Thảo hơn một chút, hít thật sâu một hơi, thật là thơm, đây là một loại hương thơm thanh nhã có thể gột rửa tâm hồn, khiến hắn không nhịn được cứ ngửi mãi!

“Ngươi cầm tinh con chó sao?” Hơi thở Chu Tuấn Dương thở ra phả lên trên cổ Dư Tiểu Thảo, ngứa ngáy tê dại. Tiểu Thảo không chịu được nữa, nếu không phải nể tình hắn bị thương, nàng đã ném hắn ra từ lâu rồi.