Nông Viên Tự Cẩm

Chương 406: Xây lại gia viên



Mà Chu Tuấn Dương lại giải thích rằng lúc quân lính tấn công giặc Oa đã không cẩn thận phá sập nhà nàng!

Xạo! Nói xạo! Ai mà tin chứ? Ngươi lái xe ủi đất chiến đấu với giặc Oa đấy à? Dư Tiểu Thảo vốn không tin lời hắn nói: Nhất định là hắn cố ý! Hắn đang âm mưu chuyện gì? Phá sập nhà nàng khiến gia đình nàng không có nhà để về, lại còn muốn nàng cảm kích hắn, đừng có mơ!

“Vậy phải làm sao bây giờ? Không lẽ phải đến thị trấn ở sao?” Dư Tiểu Thảo trợn mắt nhìn Chu Tuấn Dương, có chút buồn rầu. Tuy nhà của Dư gia ở thị trấn không lớn, tính cả phòng chính lẫn sương phòng cả nhà nàng vẫn có thể ở được, nhưng còn nhà đại cô thì sao? Còn có nhà đại gia gia nữa? Hay là bọn họ làm giống mấy thôn dân, dựng cái lều ở tạm trước đã?

Tiểu Liên thở hồng hộc chạy đến, giận đùng đùng la ầm lên: “Trại nuôi heo nhà chúng ta không bị phá hỏng, trong đó còn dư lại hơn một trăm con heo! Bọn giặc Oa đáng chết đó chỉ muốn phá hoại, trừ số bị giết chết ra thì bị bệnh chết đói chết cũng không ít, số heo còn lại đa số đều đang đói đến mức đi cũng không vững!”

Người quản lý trại heo là vú Dương đau lòng kêu than: “Tạo nghiệp mà! Ba trăm con heo mà phá hoại chỉ còn lại ngần đó! Tiểu Liên tiểu thư, thức ăn gia súc cho heo ăn còn không? Không thể để một trăm con heo này xảy ra chuyện gì nữa… Lão đầu tử, đi, đến đó xem cùng ta!”

“Ta cũng đi!” Tiểu Liên cũng đau lòng cho đám heo nhà mình nuôi. Cũng may số heo bị bệnh và đói chết đều là heo nhỏ mới nuôi đầu xuân năm nay, lợn nhỡ ngoài bị giặc Oa giết thịt ăn ra thì số còn lại chỉ hơi gầy thôi.

Trại nuôi heo được coi là một trong những nơi được bảo tồn nguyên vẹn nhất trong thôn, một dãy phòng ở cho người làm có thể chứa hai mươi mấy người, nhà kho chứa trấu lúa mạch và cám, thức ăn gia súc cho heo hầu như không bị sờ đến. Số heo may mắn sống sót còn lại trong chuồng heo uể oải hừ hừ. Vú Dương và lão đầu tử lập tức đun mười mấy bếp lên nấu thức ăn cho heo. Có thể là do ngửi thấy mùi thức ăn cho heo nên số heo còn lại bắt đầu kêu éc éc đòi ăn.

Chu Tuấn Dương thấy Dư Tiểu Thảo đứng nói chuyện với đoàn người Trang Tiểu Mạc: “Thi thể của thôn dân thôn các ngươi đã được chôn cất tại chỗ rồi. Nơi đó không phù hợp để người ở nữa, các ngươi có dự định gì không?”

Trưởng thôn thôn Đông Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nếu như các ngươi không chê thì ở lại thôn Đông Sơn chúng ta đi! Ta cho các ngươi miếng đất, trước tiên xây tạm căn nhà đã…”

Trang Tiểu Mạc thì không thành vấn đề, mình hắn ăn no cả nhà không lo đói, chỉ cần có chỗ ở là được. Hơn nữa sống ở thôn Đông Sơn thì sẽ gần Tiểu Liên hơn, dại gì không đồng ý chứ?

Những người khác là sáu hộ gia đình, bọn họ bàn bạc một chút rồi quyết định ở lại thôn Đông Sơn sinh sống. Không kể thôn Đông Sơn là thôn nổi tiếng giàu có làng trên xóm dưới, mà trong thôn còn có một Dư Hải làm ruộng hay làm ăn đều rất giỏi, hắn có thể chỉ điểm cho các thôn dân rất nhiều cách kiếm tiền. Mà chỉ nói thôn Đông Sơn thôi thì đó là thôn gần thôn bọn họ nhất, đây là lựa chọn tốt nhất với đám người không nỡ xa cố thổ như bọn họ. Hơn nữa, bọn họ ở lại thôn Đông Sơn sinh sống, Dương Quận vương cũng không bên nặng bên nhẹ, phát cho mỗi nhà ba mươi lượng trợ cấp!

Ngay sau đó trưởng thôn đã cấp đất cho bảy hộ gia đình, kể cả nhà Trang Tiểu Mạc. Phần đất Trang Tiểu Mạc nhận được cách Tây Sơn không xa, cũng chỉ cách nhà cũ của Dư gia khoảng hai ba trăm mét. Trang Tiểu Mạc vô cùng hài lòng với sự sắp xếp này.

Sau một trận buồn phiền khổ não, các thôn dân đã nhanh chóng lên tinh thần, đàn ông chặt cây dựng lều, phụ nữ ở bên cạnh giúp đỡ, người già thì dẫn theo đám trẻ con đến khu phế tích tìm đồ dùng có thể dùng được. Tuy Quận vương gia đã nói là bằng lòng đền bù cho bọn họ nhưng bình thường bọn họ tiết kiệm đã quen, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm!

Cả nhà đại cô và đại gia gia đều chuẩn bị dựng lều ở cạnh nhà Dư Tiểu Thảo, như vậy thì lúc xây lại nhà mới sẽ tiện chăm sóc lẫn nhau hơn. Dư gia nhớ trong thôn còn một cửa hàng, cũng không tình nguyện lên thị trấn, Chu Tuấn Dương cật lực mời bọn họ đến ở biệt viện trên sườn núi nhưng lại bị Dư Tiểu Thảo dứt khoát từ chối, đổi lại ánh mắt u oán của hắn.

Phòng Tử Trấn không yên tâm về bến tàu, thấy con gái nuôi không sao thì lập tức trở về đó. Trước khi đi hắn đưa chìa khóa Triệu gia cho nàng: “Ta đến đó xem sao, nhà sư phụ ta không có ai ở, nếu mọi người không muốn lên thị trấn thì đến đó ở trước đi!”

Xem ra cũng chỉ có thể làm vậy, Dư Tiểu Thảo nhận lấy chìa khóa rồi nói với đại cô và đại gia gia: “Phòng của người làm ở trại nuôi heo còn trống, đại cô, đại gia gia, nếu mọi người không chê trại nuôi heo mùi khó ngửi thì ở tạm ở đó một khoảng thời gian trước đã nhé.”

Mùa hè sắp đến sẽ lập tức bước vào mùa mưa, dựng lều đương nhiên không so được với phòng gạch ngói có thể che nắng che mưa ở trại nuôi heo rồi. Dư Thải Phượng ngẫm nghĩ rồi nói: “Còn có cửa hàng đồ kho ở Phủ thành, ta còn phải đến đó xem thế nào, Yến Nhi, Tuấn Bình đều còn nhỏ, không giúp được gì. Hay là… Để đại cô phụ của con ở đây lên kế hoạch xây nhà mới nhé, ta dẫn Phương Bình đến Phủ thành ở vài ngày?”

Vừa nãy hai nhà đã bàn bạc xong xuôi, người trong thôn ai cũng chật vật khó khăn, ai cũng không rảnh để ý ai, hai nhà quyết định mời thợ xây nhà từ thị trấn xuống xây lại nhà. Bây giờ cả hai nhà đều không thiếu tiền, bèn xây nhà ngói gạch xanh, xây cạnh nhau làm hàng xóm, bình thường cũng dễ dàng quan tâm nhau hơn. Mời thợ xây nhà thì chỉ cần trả tiền công thôi, để một mình Lưu Hổ ở lại trông coi là ổn rồi.

Dư Lập Xuân cũng bàn bạc với các con một hồi, cảm thấy đề nghị của Tiểu Thảo không tệ, bèn xách tay nải đi cùng nhị nha đầu vào ở trong trại nuôi heo. Những người khác trong thôn đều nhìn bọn họ rất hâm mộ. Ở trong mắt bọn họ, hiện tại không có chuyện gì hạnh phúc hơn là có nhà để ở hết.

Hai mẹ con Trương thị mặt dày sáp lại gần, bọn họ biết Dư lão đầu mềm lòng nhất nên tìm ông: “Lão đầu tử, ông xem dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng, ông nể tình Đại Sơn đã gọi ông là cha gần ba mươi năm, ông thương tình mẹ con ta một chút đi, cho chúng ta một chỗ ở được không?”

Dư lão đầu cũng coi như đã nhìn thấu, lúc hai mẹ con này mưu cầu lợi ích thì có thể cung phụng ông như Thiên vương lão tử, lúc ông không còn giá trí lợi dụng thì lập tức đá văng sang một bên. Người bạc tình bạc nghĩa như vậy, nếu ông còn đối xử tốt với bọn họ nữa thì ông chính là ngu trong ngu.

“Các ngươi đừng mơ nữa, trại nuôi heo là sản nghiệp của nhà Đại Hải, hắn đồng ý cho ai ở thì người đó được ở, ta không quản được.” Dư lão đầu chắp tay sau lưng, chuẩn bị đi cùng con trai lên Triệu gia ở sườn núi.

Trương thị kéo cánh tay ông nói: “Ông là cha ruột của Dư Hải, gia sản của nó không phải của ông chắc? Chỉ cần ông nói một câu chẳng lẽ nó không nghe? Một chữ “Hiếu” có thể áp chế nó! Lão đầu tử, ta thấy cái gì Dư Hải cũng nghe theo nha đầu Tiểu Thảo kia, nghe nói khế ước mua bán nhà, sổ đất và tiền bạc, tất cả đều do nha đầu đó quản lý. Ông nghĩ đi, một đứa tốn tiền tốn của, tương lai còn không biết sẽ bị gả đến nhà nào đâu! Số tài sản đó không thể thuộc về người ngoài được? Ông là trưởng bối trong nhà, phải đề ra nguyên tắc, không thể để cho đám tiểu bối càn quấy được!”

“Tiểu Thảo quản lý tiền bạc trong nhà thì sao? Rau củ trưởng thành sớm, trồng dưa hấu, hợp tác với Chu gia, mở cửa hàng ở Phủ thành, có cách kiếm tiền nào mà Tiểu Thảo không nghĩ ra được. Số tiền kiếm được trong nhà phần lớn đều dựa vào cách kiếm tiền của con bé. Lúc con bé xuất giá, dù mang tất cả theo làm của hồi môn thì người trong nhà ai cũng không dám nói gì! Tiền mình kiếm, mình cầm là càn quấy sao? Thế thì có phải đưa cho ngươi cầm, cho ngươi ăn, cho ngươi tiêu mới không phải càn quấy?”

Dư lão đầu ở Dư gia an dưỡng tuổi già, ngoài việc giúp chút chuyện nhỏ trong khả năng ra thì những việc khác ông đều không quan tâm. Con cháu tự có phúc của con cháu, ông chỉ là một lão già biết đánh cá, vẫn không nên cản trở thì hơn!

“Ông xem! Ta thật sự không có ý đó, ta không phải là cân nhắc thay Dư gia các ngươi sao…”

Trương thị còn muốn uốn lưỡi nói chuyện nữa thì lại bị Dư lão đầu cắt ngang: “Chuyện của Dư gia chúng ta không phiền người ngoài như ngươi quan tâm! Nể tình ngày xưa chúng ta từng làm vợ chồng, ta đề nghị hai mẹ con các ngươi ở trong thôn không có nghề nghiệp, hay là cầm tiền trợ cấp đến thị trấn hoặc Phủ thành thuê sạp hàng buôn bán thì còn có thể chăm sóc Tiểu Ba. Không nói cái khác chứ cửa hàng dưa muối của Tiểu Thảo làm ăn khá tốt. Phủ thành lớn như vậy, ngươi tìm khu chợ bán dưa muối ở đó cũng dễ sống hơn ở thôn Đông Sơn.”

Dư Đại Sơn vì chạy thoát thân mà không quan tâm mẹ già, còn vứt cả vợ. Những người bị giặc Oa tách ra đến bây giờ đều không có tin tức, rất có khả năng không thể trở về được nữa. Mấy ngày nay, ánh mắt thôn dân thôn Đông Sơn nhìn gã không khác nào con dao nhọn đâm thẳng vào trong lòng gã. Nếu như tiếp tục sống ở thôn Đông Sơn, cả đời này gã cũng không ngóc đầu lên được.

Nghe Dư lão đầu nói như vậy thì gã cũng động tâm, nói với mẹ: “Mẹ, Dư thúc nói rất đúng! Không phải mẹ vẫn luôn không yên tâm tiểu đệ sao? Chúng ta đến Phủ thành làm ăn, cũng có thể quan tâm tiểu đệ nhiều hơn, để hắn yên tâm đi học, năm sau thi đỗ Tú tài cho mẹ. Con có sức lực, ở Phủ thành tìm việc làm, cũng có thể phụ cấp sinh hoạt gia đình…”

Trương thị nghe gã nói vậy thì động tâm, ngày hôm sau sau khi nhận bạc thì lên đường đến Phủ thành. Sau đó tin tức của hai mẹ con truyền về lúc được lúc không. Nghe nói hai người ở khu dân thường phía nam của Phủ thành thuê chung một cái viện nhỏ với người khác, bán sỉ dưa muối từ cửa hàng dưa muối của Dư gia, dựng một sạp bán hàng làm buôn bán nhỏ ở gần một khu chợ, làm ăn không tệ, một tháng cũng thu được một hai lượng bạc. Dư Đại Sơn mỗi ngày đều ra ngoài làm việc vặt, cuộc sống thoải mái hơn khi ở thôn Đông Sơn nhiều. Nhưng đấy là chuyện sau này!

Bây giờ khắp thôn Đông Sơn đều có thể nhìn thấy bóng người lấm lem bùn đất, từng cục bùn đang phơi nắng khắp nơi, mọi người đều muốn đắp được nhà trước khi mùa mưa đến. Trên nền nhà cũ của Dư gia, mở rộng diện tích kiến trúc, xây ba cái viện lớn nhỏ thông nhau, tiền viện hậu viện đều mở rộng không ít, thêm bốn năm mẫu đất là ít. Lưu gia xây ngay bên cạnh Dư gia, cũng xây cái viện lớn, tường vây cao. Hai anh em Lưu gia định xây hai viện, mỗi một viện đều có ba gian phòng chính, hai gian sương phòng, rất rộng rãi.

Bây giờ, hai nhà đều vừa mới khởi công, mời thợ xây nhà nổi tiếng nhất thị trấn đến làm. Tam cữu cữu của Tiểu Thảo cũng đến giúp đỡ.

Lúc giặc Oa đến, mẹ con đại cữu mẫu đến giúp đỡ ở trại nuôi heo đều vội vàng thu thập hành lý trở về nhà. Bởi vì sợ giặc Oa đánh giết đến thôn Tây Sơn nên đã nói tin tức giặc Oa xâm lược nói cho trưởng thôn. Trưởng thôn thôn Tây Sơn là lính già trở về từ chiến trường, ông để các thôn dân thu thập đồ vật quý giá, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể vào núi tránh nạn. Ông còn tổ chức thanh niên trai tráng trong thôn tuần tra canh gác ở thôn bên cạnh, một khi phát hiện ra bóng dáng cướp biển thì lập tức gõ chuông báo động vào trong núi tránh nạn.