Nông Viên Tự Cẩm

Chương 479: Mạch thượng nhân như ngọc(1)



(1) Trong câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song”: “Mạch thượng nhân như ngọc” ý chỉ các cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành; “Quân tử thế vô song” ý chỉ các chàng trai tuấn tú, có một không hai. Hai câu ghép với nhau mang nghĩa “cặp đôi trai tài gái sắc”.

Tuy Chu Tuấn Dương rất muốn đuổi hai con sói chướng mắt này đi, nhưng mà nhận được ánh mắt “nhờ giúp đỡ” của vợ tương lai, hắn lập tức đứng ra: “Ta đưa cho nàng, nàng phải nuôi chúng nó thật tốt! Nếu nàng thiếu tiền thì cứ nói với ta! Dù sao ta cũng không thể để người ta coi trọng bần cùng đến mức phải bán chó mà sống!”

Lúc này Ninh Đông Hoan mới nhận ra, thì ra nam tử tuấn mỹ, khí thế mạnh mẽ bất phàm này lại là nhân vật thứ hai cha gã dặn dò không thể đắc tội. Còn về phần tại sao Dư Tiểu Thảo lại xếp hạng nhất, Dương Quận vương hung thần ác sát lại xếp hạng hai? Đương nhiên đấy là tư tâm của Vinh Quốc công.

Đắc tội Dương Quận vương, cùng lắm thì con trai ông ta bị đánh đến mức ông ta và phu nhân không nhận ra, cả phủ Vinh Quốc công không bị tổn thất gì. (Ninh Đông Hoan: có phải cha ruột không thế, bản công tử là hàng nhặt được phải không?)

Nhưng mà, nếu như đắc tội Dư Tiểu Thảo thì bài học máu của Hữu Thị lang bộ Lại còn không đủ để làm gương sao? Vinh Quốc công không muốn vì đứa con không ra gì của mình mà không ăn được rau củ tươi ngon, hoa quả ngon ngọt. Thậm chí bị bệnh cũng không mua được thuốc viên và nước thuốc, còn phải uống mấy thứ thuốc đắng kia nữa, lại chẳng có mấy hiệu quả…

Hạng một hạng hai đều đang sừng sững trước mắt, nhưng Ninh Đông Hoan vẫn không muốn từ bỏ, ánh mắt chết dính vào hai con “chó” kia không dứt ra được: “Hai con chó này to như vậy nuôi rất tốn cơm nhỉ? Không bằng bán cho ta một con…”

“Đừng mơ tưởng nữa, đừng nói là hai con, dù là hai mươi con, hai trăm con gia cũng nuôi được! Mau tránh ra, đi đường vất vả, gia và Huyền chủ muốn về phủ nghỉ ngơi!” Dương Quận vương không ưa gì mấy kẻ ăn chơi này, tỏ vẻ không kiên nhẫn.

“Nhưng mà…” Ninh Đông Hoan vẫn còn muốn dây dưa.

Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng như dương chi bạch ngọc cực phẩm ở trong gió rét đánh thẳng vào tim người khác: “Tiểu Hoan, lại gây họa à?”

Giọng nói này giống như gió xuân gảy đàn, Dư Tiểu Thảo không nhịn được nhìn về hướng phát ra âm thanh, hay cho một quân tử dịu dàng như ngọc, thanh dật xuất trần. Người mặc bạch y, trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú là nụ cười ấm áp có thể làm ấm lòng người. Khoảnh khắc y cười kia giống như xuân về hoa nở, hương thơm bay xa…

Nói đến mỹ nam, Chu Tuấn Dương bên cạnh nàng cũng xứng với cái danh này. Nhưng mà vẻ đẹp của hắn và người trước mắt này khác nhau, vẻ đẹp ẩn dật phong lưu, dịu dàng như ngọc của y không kém gì vẻ yêu nghiệt của Dương Quận vương. Dư Tiểu Thảo lẩm bẩm trong miệng: “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.”

Mặt nước càng lặng nước càng sâu, đạp lên sương giá mà ca hát. Người đẹp như đóa hoa tươi, chỉ cảm duyên người ngoảnh lại, tim này chiều chiều lại nhớ thương. Một cái ngoái đầu, hương thơm lan xa, tan cả tuyết lạnh, ý xuân nồng nàn, nụ cười tươi tắn. Vừa ra lá đã vội tìm kiếm, vừa nở hoa đã là cả thế giới, cả đời nguyện chỉ nhớ thương một người.

Trên đường phố nhộn nhịp dường như chỉ còn lại một mình y, ngay cả tia nắng ấm cuối cùng trong mùa đông rét lạnh ở trước mặt y cũng trở nên ảm đạm. Nàng vốn tưởng rằng nàng đã nhìn quen những hoa mỹ nam, tiểu thịt tươi ở kiếp trước nhưng lại bị đốn gục bởi tướng mạo và khí chất của người trước mặt này.

“Chao ôi!” Dư Tiểu Thảo đang đắm chìm trong sự mê người của mỹ nam thì đột nhiên ôm đầu kêu lớn, mất hứng rống lên với Chu Tuấn Dương: “Huynh đánh ta làm gì?”

Trong lòng Chu Tuấn Dương khó chịu, rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Tiểu nha đầu nhà hắn lại ngây người nhìn một người đàn ông khác, ánh mắt cũng sắp dính vào người ta không dứt ra được? Hắn thừa nhận nhị công tử của phủ Vinh Quốc công đúng như lời đồn, khí chất thanh tuyệt tuấn tú vô song. Nhưng hắn cũng tự nhận bản thân không kém ai, bên cạnh có mỹ nam như hắn mà còn dám nhìn mỹ nam khác, đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với hắn.

“Gia đẹp hay y đẹp?” Chu Tuấn Dương ngây thơ hỏi một câu, tuy rằng hắn cảm thấy là một người đàn ông, tướng mạo gì đó đều là mây khói. Nhưng mà tiểu nha đầu nhà hắn lại là “Đồ. Háo. Sắc”. Thỉnh thoảng thấy nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn rồi ngẩn người là biết nàng chẳng có chút đề kháng nào với người đẹp cả. Tiểu nha đầu mê mẩn nhan sắc của hắn khiến hắn khá hài lòng. Nhưng mà hắn không hề ngờ tới, có một ngày nàng sẽ mê mẩn nhan sắc một người đàn ông khác. Dương Quận vương bày tỏ: Ta ghen!

“Đều đẹp!” Dư Tiểu Thảo nhìn qua nhìn lại gương mặt của hai người này rất lâu, nghiêm túc so sánh rồi cho ra kết luận. Đây là hai vẻ đẹp khác nhau, một yêu diễm tà mị, một dịu dàng đạm nhiên, đều là cảnh đẹp ý vui.

Chu Tuấn Dương xoay mặt nàng lại, nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc nói: “Chỉ được chọn một!”

“Khụ… chọn cái gì? Cũng đâu phải Hoàng thượng tuyển phi, đều đứng trước mắt ta thế này, chọn bừa thôi!” Dư Tiểu Thảo cảm thấy hắn khá vô lý. Không phải chỉ ngắm mỹ nam thôi sao? Đến mức đấy không? Hơn nữa nàng chỉ đơn thuần thưởng thức nhan sắc của y mà thôi, giống như ngắm hoa, ngắm phong cảnh vậy, không hề có chút ham muốn gì, được không?

Chu Tuấn Dương rất oan ức: Sao gia lại cố tình gây sự? Nàng ở trước mặt ta lại dán mắt lên người khác, còn không cho phép ta ghen đôi câu sao?

Ninh Đông Lan đương nhiên không thể nào không cảnh giác với ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm. Khi y nhìn theo hướng đó thì không khỏi bật cười trong lòng. Y đang nghĩ sao lại có cô nương không biết rụt rè là gì như vậy, không hề che giấu sự mê mẩn với tướng mạo của y, hóa ra vẫn còn là trẻ con, chưa hết ngây thơ nhưng cũng biết thưởng thức cái đẹp. Đứa nhỏ này có đôi mắt rất đẹp, tràn ngập linh tính.

“Nhị… nhị ca!” Nếu nói trên đời này người có thể khiến gã sợ hãi từ tận đáy lòng cũng chỉ có mỗi nhị ca này thôi. Nhị ca gã nhìn thì vô hại nhưng thật ra lại là bánh trôi nhân mè đen, bụng dạ rất đen tối. Thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn, từ nhỏ đến lớn Ninh Đông Hoan bị y chỉnh không ít lần. Gã vẫn hay đi tố cáo sau khi bị chỉnh, nhưng chưa lần nào thắng. Loại sinh vật như nhị ca phải tránh xa ba trăm dặm!

“Vừa ý thú cưng của người ta?” Ninh Đông Lan nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai con… sói một đen một trắng? Nếu hắn ta không nhìn lầm! Nhưng mà, dựa theo tính cách của tam đệ hắn ta thì hẳn là muốn biến hai con sói này thành lương khuyển, mang về hậu viện trong phủ nhỉ? Nghĩ đến khu nuôi chó săn trong hậu hoa viên trong phủ, còn có tiếng chó sủa loạn nữa, Ninh Đông Lan cũng hơi ngứa tay, có cảm giác muốn chỉnh người nào đó.

“Nhị ca…” Ninh Đông Hoan nhìn y đầy cảnh giác, lại giống như nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của y, vội vàng lùi về sau mấy bước, giải thích: “Đệ cũng không hề ý muốn ỷ thế cướp về, đệ đang thương lượng, trả nhiều tiền mua…”

“Nghìn vàng?” Ninh Đông Hoan nhẹ giọng nói, rồi hừ nhẹ một tiếng, “Nếu như ta nhớ không nhầm, tiền tiêu hàng tháng của đệ đã ứng trước đến cuối năm, đệ bây giờ ngay cả một trăm lượng bạc cũng không có đủ, lấy đâu ra nghìn vàng?”

Dư Tiểu Thảo ở bên cạnh dỏng tai nghe hai huynh đệ nói chuyện, nghe đến đó thì trừng mắt nhìn Ninh Đông Hoan, hóa ra tất cả những gì tên này vừa nói chỉ là gạt người. Không có tiền còn có thể ăn không nói có như vậy. Bàn về da mặt dày, chị đây thật sự phục chú đấy!

Dưới cái trừng mắt của nàng, Ninh Đông Hoan ngượng ngùng sờ mũi, nhỏ giọng nói với nhị ca mình: “Đệ không có không phải còn có nhị ca sao? Chỉ cần huynh bằng lòng, một bức tranh chữ là có thể bán được mấy vạn lượng bạc…”

“Đệ lại trộm giấy luyện chữ của ta mang ra ngoài bán?” Trong giọng nói của Ninh Đông Lan tràn đầy vẻ nguy hiểm.

“Không có, oan cho đệ quá, Nhị ca! Huynh ra ngoài du lịch nửa năm, đệ muốn trộm cũng không có chỗ để trộm!” Ninh Đông Hoan vội giơ tay thề, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.

Ninh Đông Lan vừa đi du lịch trở về, hờ hững liếc mắt nhìn gã, ánh nhìn đầy cảnh cáo. Lúc y chuyển mắt nhìn về phía Dư Tiểu Thảo và Dương Quận vương chỉ còn lại sự tự nhiên phóng khoáng: “Xá đệ gây phiền phức cho hai vị, Tử Hoằng thay mặt đệ đệ xin lỗi hai vị!” Tử Hoằng là tên tự của Ninh Đông Lan.

“Không sao…” Dư Tiểu Thảo đang định đáp lời anh đẹp trai dịu dàng thanh lịch lại bị Chu Tuấn Dương chặn lời.

“Gã là gã, ngươi là ngươi! Gã ta là một người trưởng thành, còn cần huynh trưởng thu dọn tàn cục thay gã sao? Thế còn lăn lộn thế nào được nữa? Không bằng về nhà chui vào trong lòng Vinh Quốc công phu nhân làm trẻ con đi!” Miệng độc của Chu Tuấn Dương chỉ nhằm vào người hắn không vừa mắt. Lúc này, hắn cực kì không vừa mắt kẻ ôn nhuận như ngọc trước mặt này.

Ninh Đông Lan thu lại ý cười hờ hững trên mặt, đứng thẳng tại chỗ đối mặt với Dương Quận vương đang nhìn từ trên cao xuống. Trong ánh mắt dường như có sấm sét chớp động, sóng gió nổi lên.

“Ninh công tử đừng để ý, tính Dương Quận vương là như vậy đó!” Dư Tiểu Thảo cũng cảm thấy Chu Tuấn Dương nói chuyện quá khó nghe. Tam đệ người ta cũng chẳng làm ra hành động không thể tha thứ gì, không phải chỉ là mơ tưởng hão huyền muốn mua Tiểu Hắc nhà nàng sao? Cũng không ỷ thế cướp về mà! Đó là vì e ngại thân phận Huyền chủ của nàng, nếu như đổi thành người khác xem gã có cướp hay không?

“Tính ta thế nào?” Trong giọng nói của Chu Tuấn Dương tràn đầy vẻ nguy hiểm, nhiệt độ quanh người dường như giảm đi vài độ, có cảm giác gió tuyết sắp thổi đến nơi. Đám thị vệ bên cạnh hắn đã bày trận đợi sẵn, rất sợ chủ tử bạo phát ngay sau đó. Hai nha hoàn nhỏ tuổi của Tiểu Thảo chưa từng thấy dáng vẻ này của Dương Quận vương bao giờ nên bị dọa sợ đến tái mặt, ôm nhau dính chung một chỗ, răng trên răng dưới lập cập va vào nhau phát ra âm thanh “lộp cộp” rất rõ ràng.

Dư Tiểu Thảo lập tức trấn an: “Huynh rất tốt tính, chỉ là độc miệng thôi!”

“Hừ!” Coi như nàng thức thời. Chu Tuấn Dương thu hồi khí thế trên người, trong lòng vẫn có chút không thoải mái “Người gia không thích đương nhiên không cần nể mặt!”

“Huyền chủ, ngày khác Tử Hoằng sẽ dẫn đệ đệ đến phủ xin lỗi người tử tế. Hôm nay không chậm trễ việc Huyền chủ trở về nghỉ ngơi nữa!” Ninh Đông Lan kinh ngạc trước sự bao dung của Dương Quận vương dành cho Dư Tiểu Thảo. Y đương nhiên sẽ không xung đột với Dương Quận vương ngay trên phố, nhưng mà lời cần nói vẫn phải nói.

“Không cần! Gia và Kim an Huyền chủ sẽ không để chuyện này ở trong lòng!” Không biết xấu hổ, lại còn muốn đến tìm tiểu nha đầu nhà hắn, không được! Phải diệt sạch các khả năng gặp nhau của hai người này! Chu Tuấn Dương đã coi Ninh Đông Lan như đại địch cả đời, lúc nào cũng phải phòng ngừa sẵn.

Ninh Đông Hoan núp sau lưng nhị ca gã, thấy không còn nguy hiểm gì thì ló đầu ra yếu ớt nói: “Huyền chủ, ngươi suy nghĩ thêm đi, giá cả thế nào đều dễ nói…”

“Không cần đâu. Ta đã nói rồi, chúng nó giống như người thân của ta vậy. Nếu bảo ngươi bán nhị ca ngươi cho ta ngươi có bằng lòng bán không?” Dư Tiểu Thảo lấy ví dụ này khiến ba người đều thay đổi sắc mặt.