Dư Tiểu Thảo cho hắn một biểu cảm “huynh lạc hậu rồi”, nói: “Tam tòng tứ đức theo như lời ta nói là của nam nhân tốt trong thế kỷ mới, còn lâu mới là tam tòng tứ đức cổ hủ kia!”
Chu Tuấn Dương tỏ ra chăm chú lắng nghe. Dư Tiểu Thảo nhịn cười nói: “Huynh hãy nghe cho kỹ, cái gọi tam tòng là: Một, vợ ra ngoài phải theo; hai, vợ lệnh phải nghe; ba, vợ nói sai vẫn phải nhất mực nghe theo. Tứ đức là: Một, vợ trang điểm phải đợi; hai, sinh nhật của vợ phải nhớ; ba, vợ đánh chửi phải nhịn; bốn, vợ tiêu tiền phải chi.”
Nhìn tiểu nha đầu cười trộm không thôi, Chu Tuấn Dương bày ra vẻ kinh ngạc, trầm tư một lát, mới nói: “Gia suy nghĩ một lát, tự cho rằng gia đều làm được bản “tam tòng tứ đức” mới này! Nàng còn có gì không hài lòng?”
Mắt Dư Tiểu Thảo lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhóc con Dương Quận vương này chắc chắn không phải xuyên tới chứ? Đổi thành bất kỳ một nam tử cổ đại nào khác, khi nghe thấy những lời gần như “đại nghịch bất đạo” này, nếu không dùng lời lẽ chính đáng quát lớn thì cũng giận tím mặt nhìn căm tức. Vì sao tên này lại không biểu hiện theo lẽ thường?
Nàng lại một lần nữa thận trọng suy tính chuyện giữa hai người. Nếu đổi thành nam nhân cổ hủ hoặc nam nhân cổ đại gia trưởng nào khác, nàng thật sự có thể thích ứng hoặc tiếp nhận sao? Giống như Dương Quận vương, cho dù nàng nói ra lời nói kinh thế hãi tục cỡ nào, làm ra chuyện khác người gì, hắn vẫn có thể bao dung nàng, thậm chí đón ý nói hùa theo nàng. Đàn ông như vậy, cho dù ở hiện đại, cũng vô cùng hiếm. Nàng còn do dự cái gì nữa?
Nhìn nụ cười thoải mái trên mặt nàng, Chu Tuấn Dương đột nhiên ý thức được điều gì, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất. Cuối cùng tiểu nha đầu cũng bằng lòng mở rộng trái tim tiếp nhận hắn, cảm nhận sự chân thành của hắn. Dưới sự hưng phấn, Chu Tuấn Dương bất ngờ bế Dư Tiểu Thảo, giơ nàng lên thật cao, miệng hét lên thật lớn: “Thật là hạnh phúc! Bỗng nhiên có loại cảm giác trăm hoa đua nở, muôn loại chim cùng hót vang! Hôm nay gia thật là vui!”
Dư Tiểu Thảo đột nhiên bị ôm khỏi mặt đất, giơ lên đến khoảng còn cao hơn Dương Quận vương một đoạn, hoảng hốt thét lên một tiếng, vỗ mạnh vào cánh tay Chu Tuấn Dương, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Huynh phát điên gì vậy, mau bỏ ta xuống! Ta choáng váng, sợ độ cao...”
Chu Tuấn Dương cười có chút trẻ con, còn mang theo vài phần ngốc nghếch: “Tiểu Thảo, hôm nay là một ngày có ý nghĩa lớn, gia vĩnh viễn sẽ không quên! Nàng yên tâm, “tam tòng tứ đức” gia nhất định sẽ làm được. Cho dù râu có bạc trắng, nếp nhăn đầy mặt, nàng ra ngoài gia cũng đi theo, nàng tiêu tiền gia cũng chi, tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu một chút thua thiệt nào!”
Lưu tổng quản và thị vệ Đổng Đại Lực nghe thấy tiếng kinh hô của Dư Tiểu Thảo nên vội lại đây kiểm tra, vô tình nghe được thông báo nhu tình mật ý của chủ tử, quả thực buồn nôn đến mức không chịu nổi. Vẻ mặt của Đổng Đại Lực như gặp quỷ: Gia của ta, thì ra người là loại chủ tử như vậy!
Lưu tổng quản đã thấy nhiều nên chẳng lạ lẫm gì nữa, chỉ sợ tên tiểu tử không thức thời này phá hủy chuyện tốt của chủ tử. Vậy nên ông vội vội lôi Đổng Đại Lực đi. Chủ tử, lão nô chỉ có thể giúp người đến đây thôi!
Dư Tiểu Thảo được thả xuống trên mặt đất nhưng chân còn chưa có chạm đất đâu, đã bị ôm vào một trong lồng ngực ấm áp lại mang theo hơi thở tươi mát. Mặt nàng hồng hồng, nhẹ nhàng ngửi một chút. Đều nói nam nhân cổ đại không thích tắm rửa, trên người có hương vị là lạ nhưng nam nhân nhà nàng tựa như không phải như vậy nha! Không có bất kỳ mùi cơ thể nào, trên quần áo còn thoảng hương vị gần với thiên nhiên. Đây là hương vị nàng thích!
Đột nhiên, cằm bị một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy, khuôn mặt nhỏ đang vùi vào trong lồng ngực nam nhân được dịu dàng nâng lên. Vừa nhấc mắt đã nhìn thẳng vào trong một đôi mắt phượng mê người, nơi đó tựa như một vùng biển lớn sâu thẳm lại tựa như bầu trời đêm rộng lớn vô ngần, trong đó ánh sao ấm áp lóe lên dường như có thể thiêu rụi linh hồn con người.
Khuôn mặt tuấn tú quyến rũ của người nào đó càng ngày càng tới gần. Dư Tiểu Thảo chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy, trong lòng càng ngày càng khẩn trương, chẳng lẽ nụ hôn đầu của hai kiếp sắp bị cướp đi sao? Xấu hổ quá, còn hơi sợ hãi, làm sao đây?
Ngô Đồng và Nghênh Xuân đi theo xe ngựa tới, vốn dĩ đang đứng ở rất xa nhưng cũng bị tiếng kêu sợ hãi của chủ tử hấp dẫn lại đây. Không ngờ vậy mà lại nhìn thấy hình ảnh chủ tử bị ôm chặt. Trời ạ! Tiểu thư bị phi lễ rồi! Nghênh Xuân vén tay áo muốn đi qua lại bị Ngô Đồng kéo ống tay áo lại: “Đó chính là Dương Quận vương. Nếu giống như trong lời trước đây, chúng ta sẽ bị đánh chết!”
“Vậy cũng không thể trơ mắt nhìn tiểu thư bị bắt nạt chứ! Tiểu thư còn chưa đến mười ba tuổi nữa. Nếu như bị Dương Quận vương đoạt đi trong sạch, tương lai cho dù có gả vào phủ Tĩnh Vương cũng sẽ không được tôn trọng! Ngô đồng tỷ tỷ, tỷ đã nghĩ cho bản thân quá nhiều rồi, vì thế mới có thể bị tiểu thư bỏ rơi!” Nghênh Xuân nói nhanh, cũng không rảnh lo cảm nhận của Ngô Đồng, vội hất tay nàng ta ra, đi “cứu” tiểu thư!
Biểu tình của Ngô Đồng hơi cứng lại, lại vẫn không buông cánh tay nàng ta ra mà vội giải thích: “Ta không phải bỏ rơi tiểu thư vì an nguy của bản thân! Ngươi suy nghĩ chút có được không. Chúng ta tùy tiện đi lên như vậy, lỡ như khiến Dương Quận vương thẹn quá hóa giận, làm ra chuyện gì đó quá kích thì người bị thương chính là tiểu thư chúng ta. Ngươi làm ơn suy nghĩ chút, lỗ mãng không thể giúp được gì ngược lại sẽ hại chủ tử!”
“Vậy tỷ nói làm sao bây giờ?” Nghênh Xuân rối loạn hoang mang, gấp đến độ sắp khóc đến nơi.
“Có rồi! Không phải Tích Xuân hỗ trợ xử lý sổ sách của lều lớn trồng rau củ ở thôn trang sao? Ngươi đi tìm nàng ấy tới, cứ nói có chuyện liên quan đến sổ sách muốn tìm tiểu thư hỏi chuyện!” Dưới tình thế cấp bách, Ngô Đồng nghĩ ra một kế sách coi như cũng không quá tệ.
Nghênh Xuân gật gật đầu, mang áy náy nhìn nàng ta một cái, không kịp nói xin lỗi nàng ta đã vội vàng chạy đi. Nghênh Xuân cầu cho hành động của nàng ta đủ nhanh, có thể gọi được Tích Xuân tỷ tỷ tới cấp cứu kịp thời trước khi tên háo sắc Dương Quận vương kia làm ra chuyện gì không hợp lễ nghi.
Hai tiểu nha hoàn tự cho rằng mình hành sự bí mật lại không ngờ tới lời các nàng đã sớm bị Chu Tuấn Dương nội lực thâm hậu nghe thấy. Nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào của tiểu nha đầu, vẻ mặt xấu hổ, mắt to ngập nước... Hắn có chút tiếc hận cũng như tiếc nuối. Hai tiểu nha hoàn đáng chết này, làm gì mà trung thành như vậy, hỏng mất chuyện tốt của gia! Nhưng hắn cũng cảm thấy vui mừng và hạnh phúc thay cho Tiểu Thảo vì có những nha hoàn trung thành và tận tâm như vậy.
Miệng nhỏ mềm mại hồng hào gần ngay trước mắt tựa như đang không ngừng nói với hắn “Hôn ta đi” “Hôn ta đi”! Hắn hận không thể tiếp tục thân mật hơn, nhưng tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới từ thôn trang càng ngày càng gần, hắn không thể không băn khoăn đến hình tượng của tiểu nha đầu ở trong lòng bọn nha hoàn. Vì tương lai giữa bọn họ, đành phải nhịn đau từ bỏ cơ hội này.
Nếu lần này ở trước mặt nha hoàn Dư gia, hắn hôn tiểu thư của các nàng, cũng chưa biết sau này còn có thể dễ dàng nhìn thấy Tiểu Thảo như vậy nữa hay không! Bây giờ hắn có thể đi lại tự nhiên ở Phòng gia, Dư gia như vậy, một phần cũng vì người ta nể mặt mũi Quận vương như hắn, mặt khác là vì hắn vẫn luôn cẩn thận giữ gìn quy củ, chưa từng vượt qua Lôi Trì(1) một bước. Hắn không thể phụ sự tín nhiệm của người khác, không thể để nó trở thành chướng ngại vật giữa hai người!
(1) Lôi Trì: một địa danh cổ xưa. Được sử dụng như phép ẩn dụ không dám vướt qua một giới hạn nhất định.
Khi đôi môi xinh đẹp kia sắp tiếp xúc với đôi môi đỏ mọng của nàng thì lại tạm dừng một chút, rồi chậm rãi rút lui. Điều này khiến cho trái tim đang khẩn trương của Tiểu Thảo được thả lỏng nhưng đồng thời lại có chút mất mát.
Chu Tuấn Dương khẽ cười một tiếng, nói: “Nàng còn quá nhỏ, gia có cũng đủ kiên nhẫn để chờ nàng lớn lên. Chờ đến một ngày nàng trở thành vị hôn thê của gia, gia nhất định thỏa mãn ý của nàng. Nha hoàn trung thành và tận tâm kia của nàng đang đến đây, nếu gia tiếp tục không buông nàng ra nhất định sẽ bị đối xử như ác nhân! Tương lai còn dài, đừng nóng vội!”
Ai nóng vội? Mặt Dư Tiểu Thảo càng đỏ hơn, nàng hung hăng liếc mắt trừng hắn một cái, đẩy mạnh ngực hắn ra. Đồ đáng ghét! Ăn đậu hũ của nàng chưa nói, còn muốn lên giọng nữa. Đùa nàng sao! Nam nhân ư, đúng là không thể cho hắn sắc mặt tốt. Ba phần nhan sắc là có thể mở được phường nhuộm!
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Nghênh Xuân kéo Tích Xuân vội chạy cấp tốc thẳng đến đây, đứng yên thở hồng hộc ở trước mặt tiểu thư nhà mình. Đầu tiên nàng ta đánh giá tiểu thư nhà mình từ trên xuống dưới một lần, sau đó lại phồng miệng trừng mắt liếc Chu Tuấn Dương một cái, nôn nóng hỏi.
Ngô Đồng vội vàng lôi kéo nàng ta, cười nói: “Tiểu thư, Tích Xuân có chuyện về sổ sách không thể làm chủ, muốn để ngài xem giúp một chút!”
“Chuyện về sổ sách?” Bản lĩnh làm sổ sách của Tích Xuân là nàng tự mình dạy dỗ mà thành. Rất nhiều thứ đều dùng hình thức con số, chữ Ả Rập và bảng biểu ở kiếp trước để thể hiện, người khác tất nhiên sẽ không hiểu. Tiểu Thảo tin là thật, nhìn về phía Tích Xuân, “Sổ sách đâu? Không phải nói để ta xem giúp sao?”
“Hả...” Tích Xuân đang bận rộn sổ sách báo biểu năm trước ở thôn trang, mơ hồ bị Nghênh Xuân kéo ra ngoài, vội vàng chạy thẳng tới đây. Lúc này vẻ mặt nàng ấy đầy ngơ ngác: Ai tới nói cho nàng cuối cùng là tình huống gì? Nàng ấy nên phối hợp như thế nào?
Ngô Đồng vội nháy mắt với nàng ấy, cười tiếp tục nói: “Tiểu thư, trời rất lạnh, ngài cũng ở bên ngoài rất lâu rồi. Không bằng vào thôn trang trước, ngồi bên chậu than, uống ly trà nóng ấm người rồi xem sổ sách cũng không muộn.”
Vừa mới bị ôm vào trong ngực Chu Tuấn Dương giống như dựa vào một cái lò sưởi lớn, Dư Tiểu Thảo không cảm thấy lạnh chút nào. Bây giờ ngay khi Ngô Đồng vừa nói, nàng mới cảm giác gió trên cánh đồng đang thổi “Vù vù”, áo choàng dù có dày rặn đi nữa cũng không có thể không lọt chút gió nào. Đề nghị của Ngô Đồng vừa đúng với tâm ý của nàng cho nên nàng ngay một ánh mắt cũng không cho Chu Tuấn Dương đã đi về phía thôn trang.
Chu Tuấn Dương theo sát sau đó. Độ rộng của bờ ruộng rộng như vậy có thể đủ cho hai người đi song song đã không tệ rồi, cho nên dù cố ý hay vô tình ba nha hoàn đều bị rơi lại phía sau. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu nha đầu còn đang bực bội với mình, nhỏ giọng cất tiếng thanh nhã giống như đàn cello: “Ba nha hoàn này của nàng thật ra cũng không tệ!”
“Hừ, hừ!” Dư Tiểu Thảo không muốn để ý tới hắn, nhưng vẫn nhịn không được khoe khoang một câu, “Đương nhiên, cũng không xem là nha hoàn của ai!”
“Được, được, được! Là nàng tinh mắt nhất, nàng lợi hại nhất, không ai có thể bằng nàng, được rồi chứ?” Chu Tuấn Dương ôn tồn dỗ dành tiểu nha đầu.
Dư Tiểu Thảo không phải loại người tính cách kiêu căng không thấu tình đạt lý. Nàng thấy hắn thân là Quận vương nhưng chưa từng áp đặt nàng bất cứ điều gì, ngược lại còn dùng lời ngon ý ngọt chịu đựng tính tình của nàng, cho nên tức giận trong lòng nhất thời cũng tiêu không ít. Ném cho hắn một cái nhìn sắc lẹm, giọng nói kiêu ngạo vang lên: “Biết thì tốt! Sau này bớt chọc ta, bằng không, hừ hừ...”
Phía sau ba tiểu nha hoàn đang thì thầm khe khẽ. Tích Xuân nghe xong hai tiểu tỷ muội giải thích, hiễu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối. Tâm tư của Dương Quận vương đối với tiểu thư, phàm là người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra.
Chương 487.2KHÔNG MANG THAI ĐƯỢC
Đối với Dương Quận vương, vợ chồng Phòng tướng quân vốn cũng không cảm thấy hắn là lương xứng. Nhưng với tính tình khi thay đổi của Dương Quận vương và những biểu hiện của hắn gần đây, bây giờ họ càng ngày càng nghiên về xu hướng thuận theo tự nhiên hơn. Mà người Dư gia dường như cũng càng ngày càng tán thành Dương Quận vương này.
Nhưng với cách làm của hai tiểu tỷ muội hôm nay, Tích Xuân vẫn tán đồng. Trước khi chưa thành thân, nhất định phải thề sống chết bảo vệ sự trong sạch của tiểu thư, quyết không thể để Dương Quận vương vượt qua Lôi Trì một bước!
Vào thôn trang, Dư Tiểu Thảo giải đáp mấy vấn đề mà nàng nhớ mình sớm đã dạy cho Tích Xuân rồi. Tuy rằng trong lòng rất nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều nửa câu.
Trên thôn trang hết thảy đều như thường, cho dù nàng có không tới hơn mười ngày nhưng hết thảy công việc đều gọn gàng ngăn nắp. Sau khi bắt đầu mùa đông, trời đã rơi hai trận tuyết lớn biểu thị lúa mì vụ đông năm sau nhất định sẽ bội thu. Lều lớn rau dưa cũng bởi có tường ấm sưởi đúng nhiệt độ vừa phải cho nên tình hình tăng trưởng không hề chịu ảnh hưởng của nhiệt độ thấp, việc cung ứng cho bữa cơm Tất Niên của hơn nửa Kinh thành tuyệt đối không thành vấn đề!
Ngày thứ hai sau khi trở về từ thôn trang, Tiểu Thảo liền nhận lời mời đến trong phủ Thái Trưởng Công chúa. Hạ Uyển Ngưng sớm đã chờ ở cửa bên, người cùng nàng ta tới đây nghênh đón khách là vị Thế tử phu nhân thần thái có vẻ hơi ngượng ngùng.
Sau khi hai người lễ phép hàn huyên vài câu, Hạ Uyển Ngưng nắm lấy cánh tay Tiểu Thảo, nhìn thoáng qua hộp quà quen thuộc Ngô Đồng đang xách theo phía sau, nụ cười càng thêm xán lạn: “Tiểu Thảo muội muội, lại để muội phải tốn kém rồi. Cũng chỉ có muội mới dám dùng cà chua anh đào làm quà đến thăm! Vừa trân quý lại không mất đi long trọng!”
Cà chua bi nghe không lịch sự tao nhã lắm, cho nên nó lại có thêm một cái tên tương đối dễ nghe, gọi là cà chua anh đào. Hạ Uyển Ngưng nói không sai, khắp kinh thành có thể dùng cà chua anh đào làm lễ vật tặng người khác, nhất định phải quan hệ vô cùng thân thiết.
Dư Tiểu Thảo hé miệng cười cười, nói: “Ngày hôm qua, ta đi thăm thôn trang một chuyến, thuận tay hái được chút trở về. Biết tỷ thích ăn trái cây, chẳng những mang theo cà chua anh đào cho tỷ mà còn hái chút dưa hấu dưa bở mang tới đây.”
“Muội tự tay hái? Tiểu Thảo muội muội, muội vốn đã sớm nói sẽ đưa ta và Viên tỷ tỷ đến thôn trang hái cà chua, từ khi mới vào đông cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng thực hiện. Nuốt lời nha! Nói, ta nên phạt muội như thế nào đây?” Đối với lều lớn trái cây ở thôn trang, Hạ Uyển Ngưng đã chờ mong từ lâu. Nàng ta đã sớm muốn đi tự trải nghiệm một chút lạc thú hái cà chua hái dưa bở. Đáng tiếc sau khi bắt đầu mùa đông, Tiểu Thảo dường như chưa từng nhàn rỗi, nàng ta cũng không tiện mạo muội đến quấy rầy.
Dư Tiểu Thảo nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: “Vậy phạt ta trồng giúp các tỷ chút cà chua anh đào và dâu tây trong nhà ấm của nhà tỷ. Chờ đến đầu xuân, vừa vặn có thể ăn. Tỷ cảm thấy thế nào?”
“Được đấy, được đấy! Kiểu trừng phạt này ta thích!” Cà chua anh đào và dâu tây nhà mình trồng, tất nhiên lúc nào muốn ăn cũng có thể đi hái được. Đương nhiên Hạ Uyển Ngưng giờ cả hai tay tán đồng.
Đại tẩu của Hạ Uyển Ngưng yên lặng nhìn chăm chú hai tiểu cô nương, cảm thấy vui mừng cho quan hệ thân thiết của hai người. Cô em chồng có quan hệ tốt với Dư thần y, tất nhiên nàng sẽ toàn tâm toàn ý xem bệnh điều dưỡng giúp nàng ấy. Đây không phải nói, trong tương lai không lâu nữa nàng ấy cũng có thể có được những đứa con vừa đáng yêu lại thông minh của riêng mình?
Dư Tiểu Thảo đi đến chính phòng thỉnh an Thái Trưởng Công chúa trước. Dáng vẻ của Thái Trưởng Công chúa có vài phần tương tự với Thái Thượng Hoàng, trông trẻ hơm một chút. Thái Trưởng Công chúa là muội muội nhỏ nhất của Thái Thượng Hoàng, hai người kém tám chín tuổi!
Thái Trưởng Công chúa đối với Dư Tiểu Thảo vừa hòa ái vừa thân cận, thật giống như đối với vãn bối của mình, khiến cho Tiểu Thảo thả lỏng rất nhiều. Mẹ của Hạ Uyển Ngưng – Phu nhân của An Bình hầu đối với của nàng cũng coi trọng hơn mấy phần.
Sau khi phụng bồi hàn huyên với hai vị trưởng bối vài câu, Dư Tiểu Thảo được mời tới trong viện nơi Thế tử và phu nhân sống. Thế tử phu nhân rất nhiệt tình chiêu đãi nàng.
Sau khi khách khí nói chuyện một hồi, cuối cùng Thế tử phu nhân thiếu kiên nhẫn, nàng ấy có hơi khó mở miệng nói: “Chuyện của ta... Uyển Ngưng đã nói với ngươi rồi chứ?”
Dư Tiểu Thảo chậm rãi gật gật đầu, nói: “Phu nhân yên tâm, lấy quan hệ giữa ta và Hạ tỷ tỷ, ta tất nhiên sẽ làm hết sức. Ta cũng nói, về vô sinh có rất nhiều nguyên nhân. Có bẩm sinh cũng có mắc phải. Mắc phải có thể chữa khỏi, còn bẩm sinh lấy điều kiện bây giờ mà nói, chắc là rất khó chữa khỏi.”
Thế tử phu nhân nghe vậy, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại, thở dài, nói: “Những chuyện này ta đều biết, nhiều năm như vậy, ta vốn dĩ đã chấp nhận số phận. Nhưng nghe nói đến chuyện của Phòng phu nhân, lòng lại dâng lên một tia hy vọng. Dư cô nương, ngươi cứ việc yên tâm. Nếu có thể chữa khỏi, trên dưới cả nhà chúng ta đều sẽ cảm kích ngươi. Nếu không thể chữa hết, vậy âu cũng là số phận...”
Dư Tiểu Thảo không đành lòng thấy nàng ấy trong thất vọng mơ hồ lộ ra tuyệt vọng, đưa tay ra trước muốn bắt mạch cho nàng ấy. Thế tử phu nhân cũng thuận theo duỗi tay lại. Ngón tay Tiểu Thảo còn chưa chạm đến trên mạch, đá ngũ sắc trên cổ tay đã nhẹ nhàng lóe sáng một chút, giọng nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch vang lên ở trong đầu nàng: [Không cần xem, thân thể nàng ấy khỏe mạnh! Không có bệnh!]
Tay Dư Tiểu Thảo dừng một chút, tiếp tục hoàn thành quá trình bắt mạch. Đúng như lời Tiểu Bổ Thiên Thạch nói, thân thể Thế tử phu nhân coi như khỏe mạnh so với đại đa số người, theo lý mà nói sẽ không có chuyện không thể mang thai. Như vậy... có phải đại biểu vấn đề nằm ở trên người Thế tử An Bình hầu hay không?
“Thế nào?” Trong mắt Thế tử phu nhân lộ ra thần sắc nôn nóng, trong khát vọng lại có chút sợ hãi đáp án trong miệng nàng, ánh mắt cực kỳ mâu thuẫn.
“Thân thể phu nhân không đáng ngại, không ảnh hưởng đến sinh sản!” Dư Tiểu Thảo ăn ngay nói thật.
Thế tử phu nhân lộ ra biểu tình thất vọng, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Những đại phu, danh y và thái y trước đó cũng đều nói giống như Dư cô nương. Nhưng nhiều năm như vậy, cái bụng này của ta ngay một chút tin tức tốt cũng không có...”
Dư Tiểu Thảo chần chờ một lát, nhẹ giọng hỏi: “Phải biết rằng, vô sinh, vấn đề không nhất định ra ở trên người nữ nhân...”
Thế tử phu nhân cười khổ một tiếng, nói: “Ta biết ý của ngươi. Nhiều năm như vậy, cái bụng này của ta không biết cố gắng, vẫn luôn không có động tĩnh. Không ít đại phu đều nói ta không có vấn đề. Cũng từng có người nói có lẽ vấn đề nằm ở phu quân của ta. Vì con nối dõi, phu quân nhịn xuống không vui, cũng để thái y khám mạch, kết quả hết thảy đều bình thường! Mà thứ nữ của phu quân đã được sinh ra rồi, sao có thể là vấn đề ở chàng chứ? Có đôi khi ta nhịn không được suy nghĩ: Có phải do kiếp trước ta làm việc ác lớn, cho nên kiếp này mới báo ứng đến trên người ta hay không...”
“Đại tẩu! Tẩu ngàn vạn đừng suy nghĩ lung tung! Tiểu Thảo nói, con cái cũng phải dựa vào duyên phận. Nói không chừng, duyên phận của tẩu và cháu trai nhỏ của ta còn chưa tới. Tẩu xem Phòng phu nhân, người còn lớn hơn tẩu mười mấy tuổi, không phải vẫn bình an sinh hạ Lân Nhi sao?” Hạ Uyển Ngưng quan hệ rất tốt với người chị dâu tính tình dịu dàng lại thông tình đạt lý này, nhịn không được mở miệng an ủi nàng ấy.
Lúc này Dư Tiểu Thảo lâm vào trong trầm tư: Thân thể hai người không có vấn đề gì nhưng lại chưa từng có con nối dõi. Kiếp trước, nàng biết có một đôi phu thê, cũng giống như Thế tử và phu nhân, kết hôn mười mấy năm không có con. Bọn họ đi khắp nơi kiểm tra, kết quả cũng đều là thân thể không có vấn đề nhưng vẫn không thể mang thai. Sau đó, hai người không chịu được áp lực đã ly hôn. Sau nữa từng người đều tái hôn, cả hai đều có con cái của riêng mình. Thật giống như từ trường của hai người kia trời sinh không hợp, ở bên nhau rất khó có con cái. Chẳng lẽ, Thế tử và phu nhân của hắn cũng thuộc về loại tình huống này?
Không đúng rồi! Vì sao Thế tử liên tiếp nạp năm sáu phòng thiếp thất nhưng con nối dõi vẫn thưa thớt, nhiều năm như vậy cũng chỉ sinh ra được một thứ nữ?
“Được rồi, muội muội, muội cũng đừng an ủi ta! Nếu đã là số phận thì không thể cưỡng cầu được! Bây giờ ta chỉ có thể mong chờ thiếp thất trong phủ, có thể tranh đua nhau thay phu quân sinh hạ con trai. Đến lúc đó, ta ôm về đây nuôi dưới gối, trong phủ cũng coi như có con vợ cả!” Thế tử phu nhân bày ra biểu cảm đã chấp nhận số phận, đau thương trong ánh mắt không thể cho qua.
Thế tử và phu nhân là thanh mai trúc mã, quan hệ đương nhiên không giống bình thường. Khi còn thiếu niên, Thế tử đã từng ưng thuận một lời cam kết tốt đẹp “Cả đời chỉ có hai người bên nhau”, nhưng cuối cùng vì cái bụng nàng ấy không biết cố gắng mà tự tay hủy diệt rồi. Khi nàng ấy đưa nha đầu bên cạnh lên giường của phu quân, ánh mắt phu quân vô cùng phức tạp, trong đó bao hàm cả thất vọng, thương tiếc và bất đắc dĩ.
Khi các thiếp thất lần lượt vào cửa, trái tim nàng ấy cũng dần dần chết lặng, cuối cùng cũng không thể trở về thuở ban đầu tình nồng mật ý nữa. Có lẽ, tình cảm dù sâu đến đâu cuối cùng cũng sẽ bị cuộc sống hiện thực đánh tan...
“Thế tử phu nhân, Văn di nương cầu kiến!” Ngoài cửa, giọng nói trong trẻo một tiểu nha đầu vang lên.
Thế tử phu nhân nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nói: “Sao nàng ta lại tới đây bây giờ? Chẳng lẽ Phù nhi lại có gì không khỏe sao? Đinh Hương, bên này ta đang tiếp khách, không tiện gặp nàng ta. Hỏi một chút xem rốt cuộc nàng ta có chuyện gì.”
“Vâng!” Trong giọng nói của tiểu nha đầu tràn ngập cung kính. Không bao lâu, rèm cửa bị xốc lên, tiểu nha đầu tiến vào hành lễ nói, “Văn di nương nói, bệnh ho khan của Đại cô nương lại tăng thêm. Nước đường trong phòng đã uống hết rồi, muốn hỏi một chút xem nơi này của ngài có còn hay không.”
“Nước đường khỏi ho của Đồng Nhân Đường một lọ khó cầu. Bình lần trước đã là lọ cuối cùng trong phủ. Để ngoại viện chạy thêm mấy chuyến đến Đồng Nhân Đường xem có thể gặp đúng lúc có hàng hay không!” Đối với huyết mạch duy nhất của phu quân, Thế tử phu nhân vẫn tương đối để ý.
Đuổi tiểu nha đầu đi, Thế tử phu nhân nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, cười yếu ớt, nói: “Để ngươi chê cười. Từ khi sinh ra, thân thể Phù Nhi đã tương đối yếu, đặc biệt là sau khi bắt đầu mùa đông, tựa như chỉ ba ngày hai hôm đã sinh bệnh, ho khan là chuyện thường thấy. Đáng thương, tuổi còn nhỏ mà mỗi ngày uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm. Cũng may, nước đường trị ho khan của Đồng Nhân Đường rất có tác dụng với con bé. Đáng tiếc, nước đường và thuốc viên linh tinh khác nói như ngàn vàng khó cầu cũng không ngoa, chỉ có thể chờ vào may mắn.”
Trong Kinh, số người biết nước đường và thuốc viên của Đồng Nhân Đường vốn xuất phát từ tay nàng tựa như chỉ có lác đác vài người. Dư Tiểu Thảo cũng không muốn để quá nhiều người biết, chuyện ghen ghét khó lòng phòng bị. Nàng cười cười nói:
“Thuốc của Đồng Nhân Đường bán rất đắt hàng. Đặc biệt là sau khi bắt đầu mùa đông, mỗi lần có hàng dường như chưa đi vào kho đã bị tranh mua không còn một lọ. Bây giờ đi chắc chắn cũng là một chuyến về tay không. Sau khi bắt đầu mùa đông, thật ra nhà ta có mua được mấy bình nước đường trị ho, bây giờ hẳn vẫn còn còn dư. Nghênh Xuân, ngươi đi một chuyến, mang hết chỗ nước đường trị ho còn dư đến đấy.”
“Làm sao có thể khiến cho...” Thế tử phu nhân cũng biết nước đường trị ho khó có được cỡ nào, sao lại không biết xấu hổ để người ta phải bỏ ra những thứ yêu thích?
“Bệnh của đứa nhỏ mới quan trọng. Thế tử phu nhân, ngài không cần khách khí!” Những thứ này ở trong mắt người khác là ngàn vàng khó cầu, nhưng với Dư Tiểu Thảo thì căn bản không thiếu. Nước đường trị ho và tất cả thuốc viên trong nhà đều do nàng tự tay phối chế, hiệu quả so thuốc mua ở tiệm lại càng tốt hơn mấy lần.