Nông Viên Tự Cẩm

Chương 489: Giao thừa



Sau khi Dư Tiểu Thảo trở về, nghiêm túc suy nghĩ rất lâu mới quyết định làm ra mấy loại dược thiện nâng cao sức sống của t*ng trùng là “canh đỗ trọng tráng dương” “canh thung dung bổ thận” và “canh ba kích dạ dày heo”, nước trà dùng để uống hằng ngày thay bằng trà kỷ tử. Hơn nữa cũng viết không ít chuyện phải chú ý lúc ăn uống, cái gì có thể ăn, cái gì tránh ăn… ra tận mấy tờ giấy.

Nhìn chữ bút lông như gà bới của mình, nàng cảm thấy hơi không xuống tay được (Chu Tuấn Dương xỉa xói: “Đây chỉ là “hơi” á? Trẻ con ba tuổi vừa học viết cũng viết đẹp hơn nàng!), em trai viết chữ đẹp duy nhất trong nhà vẫn chưa được nghỉ, vì thế nàng bèn kéo Chu Tuấn Dương làm tráng đinh, viết lại công thức và chuyện cần chú ý một lần.

Làm ra túi dược liệu và cách nấu dược thiện xong, lúc đưa đến phủ Thái Trưởng Công chúa. Bà ấy nhìn kiểu chữ quen thuộc, cười lắc đầu. Ai cũng nói cháu trai kia của bà ấy vừa ý Dư Tiểu Thảo mới mười mấy tuổi, lại còn đổi tính vì nàng, bà ấy vốn cho rằng lời đồn khó tránh khỏi có hơi khoa trương, bây giờ xem ra chưa hẳn lời đồn không phải thật nhỉ!

Thái Trưởng Công chúa đưa túi dược liệu cho thái y và mấy danh y được mời đến đây đang đợi ở một bên. Cũng không phải Thái Trưởng Công chúa không tin tưởng Dư Tiểu Thảo, nhưng chuyện này là chuyện lớn có liên quan đến con nối dõi của phủ An Bình Hầu, phải cẩn thận mới được!

Thái y và mấy danh y truyền dược liệu chế biến cho nhau xem, còn cẩn thận nghiên cứu cách nấu, sau đó không nhịn được đập bàn khen hay. Những thứ này đều là công thức bổ thận tráng dương, kiện tỳ bổ thận rất tốt! Cách dùng thuốc độc đáo, là thứ mà mấy ông già bọn họ cũng chưa chắc đã nghĩ ra được.

Thái Trưởng Công chúa thấy mấy ông già bọn họ nghị luận sôi nổi, có hơi không vui hỏi: “Các ngươi xem xong chưa? Những công thức dược thiện này có thể trị bệnh cho tôn nhi của ta không? Nếu có thể dùng được thì mau cho nha hoàn cầm đi nấu đi. Dùng sớm một ngày thì khỏi bệnh sớm một ngày.”

Thái y và các đại phu đều gật đầu, nói: “Có thể dùng được! Đây đều là công thức dược thiện vô cùng tốt. Không biết… kỳ nhân chế ra công thức dược thiện này là ai? Có thể giới thiệu cho lão phu làm quen được không?”

Thái Trưởng Công chúa khẽ lắc đầu: “Vị thần y kia không muốn cho người khác biết đến nàng, cho nên…”

Rất nhiều thần y lánh đời đều thường không rời núi, vả lại tính cách còn lầm lì kỳ lạ, Thái Trưởng Công chúa nói như vậy, mấy lão đại phu đều tỏ vẻ thấu hiểu. Đợi sau khi mấy vị danh y tạm biệt, Liễu thái y được mời đến từ trong cung trầm ngâm một lát, dò hỏi: “Trưởng Công chúa, nếu lão phu đoán không sai, có lẽ công thức này là do Kim An Huyền chủ kê phải không ạ?”

“Sao lại thấy thế?” Thái Trưởng Công chúa nhíu mày, cầm tách trà bên tay lên, cúi đầu uống một ngụm nhỏ, bình tĩnh hỏi.

Liễu thái y cười nói: “Trưởng Công chúa có từng nhớ, có lần Đại hoàng tử bệnh rất nặng, thái y viện đều bó tay, chính là Kim An Huyền chủ dùng phương thuốc cổ truyền chữa khỏi. Đáng tiếc hôm đó lão hủ không ở trong cung, nếu không chắc chắn sẽ thỉnh giáo Huyền chủ một chút. Mỗi một đại phu khi điều chế thuốc đều có một mặt độc đáo khác nhau, lão hủ từng nghiên cứu điểm đặc biệt của Kim An Huyền chủ, có mẫy chỗ tương tự dược thiện này.”

Thái Trưởng Công chúa nâng mắt nhìn thoáng qua ông ta, ông già này không hổ là khôn khéo nhất, giỏi nghiên cứu bệnh nan y nhất Thái y viện, lúc đầu mời ông ta đến chẩn bệnh cho vợ chồng Bằng Nhi, cũng có hy vọng ông ta có thể tạo ra kỳ tích, đáng tiếc… Cũng may là cháu gái có một người bạn đáng tin, xem ra phủ An Bình Hầu được cứu rồi!

Vào lúc Thế tử An Bình Hầu tích cực phối hợp ăn dược thiện uống trà thuốc, mùa xuân đã sắp đến trước mắt rồi, trên dưới Dư phủ đều bận rộn chuẩn bị chuyện ăn Tết. Tuy nói đặt cơm giao thừa ở Trân Tu Lâu, nhưng rau thịt để ăn Tết cũng không thể chuẩn bị ít. Dù sao Dư gia cũng phải ở lại Kinh thành đến hết tháng giêng mà.

Hai nhà Dư, Phòng cách nhau không xa, Phòng phu nhân lo lần đầu tiên Dư gia ăn Tết ở Kinh thành không quen, bèn thỉnh thoảng đi qua xem thử một chút, nha hoàn Linh Lung giỏi giang thì được phái đến bên cạnh Liễu thị giúp nàng ấy dạy dỗ mấy nha hoàn.

Mỗi lần đến lúc ăn Tết đều là cả nhà cùng nhau ra tay nấu vài món ngon, đây cũng là lần đầu tiên Liễu thị chuẩn bị bữa tiệc lớn như vậy. Mỗi ngày quản sự và ma ma quản sự đều phải xin ý kiến và báo cáo với nàng ấy công việc trong ngoài phủ, sắp xếp công việc cho từng nha hoàn tôi tớ. Cũng may quản sự và ma ma quản sự coi như có năng lực, lại thêm Tiểu Thảo và Phòng phu nhân thỉnh thoảng đến giúp đỡ chút ít. Lúc ban đầu Liễu thị còn luống cuống tay chân, sau này dần dần trở nên thành thạo.

Ngày hai mươi tám tháng Chạp, Tiểu Thạch Đầu mạo hiểm gió tuyết đến Kinh thành cùng với Viện trưởng Viên. Viện trưởng Viên vừa vào kinh cũng không về thẳng nhà mình mà chạy tới Dư phủ, nói hoa mỹ là: Đưa tiểu đồ đệ về nhà.

Viện trưởng Viên đến Dư phủ, lời trong lời ngoài, công khai cộng thêm ám chỉ đều là: Nhớ nhung tài nấu nướng của Dư nha đầu. Dư Tiểu Thảo biết ơn sự chăm sóc và bồi dưỡng của ông với em trai nhỏ, đương nhiên sẽ không từ chối ông, bèn đích thân xuống bếp, chuẩn bị một bàn cơm ngon. Còn đặc biệt đến biệt viện mời Thái Thượng hoàng cùng dùng bữa.

“Không công bằng chút nào! Dư nha đầu! Ngươi nói xem ngươi cũng đã đến Kinh thành hơn nửa năm rồi còn chưa từng nói mời Ngũ gia ta ăn bữa cơm nữa. Họ Viên này vừa trở về, ngươi đã đặc biệt nấu đồ ngon chiêu đãi, đãi ngộ quá khác biệt! Không được, ta phải yêu cầu vài món để bù đắp tâm hồn bị tổn thương của mình mới được.” Thái Thượng Hoàng vừa há to miệng ăn thịt kho tàu vừa nửa thật nửa giả oán giận.

Dư Tiểu Thảo đã quen với tính các như đứa trẻ to xác của Thái Thượng hoàng, cười đáp: “Ngài muốn ăn món gì, chỉ cần tiểu nha đầu ta biết làm, chắc chắn sẽ không khiến ngài thất vọng.”

“Gà xào đậu phộng, đầu cá hấp ớt băm, sườn xào chua ngọt, thịt chiên bột…” Thái Thượng hoàng nhớ những món ngon từng ăn kiếp trước kia đến sắp chảy nước miếng. Khó khăn lắm mới quen được một đồng hương biết nấu ăn, phải chèn ép nàng nhiều nhiều mới được.

Viện trưởng Viên không nhìn nổi nữa: “Thái Thượng hoàng, ngài gọi nhiều món ăn như vậy, có thể ăn hết được sao? Đồ ngon như vậy, lãng phí thì rất đáng tiếc đấy! Nếu ngài muốn ăn, lần sau cùng đến ăn là được rồi.”

“Lão Viên, ông phạm quy rồi! Đã nói hôm nay chỉ có Ngũ gia, không có Thái Thượng hoàng mà. Phạt ông… đợi lát nữa ông không được động đũa vào món ta yêu cầu. Hừ hừ!” Thái Thượng hoàng đã khó chịu vì ông giành món ngon với mình từ lâu, xảo quyệt cười gian nói.

Viện trưởng Viên sao mà chịu, vội nói: “Ngũ gia, nhiều đồ ăn như vậy, một mình ngài ăn hết được sao? Như vậy đi, lão phu nói sai rồi, tự phạt ba chén, thế nào?”

Thái Thượng hoàng đưa tay cướp lấy vò rượu trên bàn, hừ hừ gắt gỏng: “Ông còn rất biết tính toán đấy nhỉ. Vò rượu Tiểu Thảo tự ủ này hương vị thơm nồng, dư vị kéo dài, tuyệt đối là rượu hảo hạng. Trong vò còn dư lại không nhiều, ông thì hay rồi, còn tự phạt ba ly, đây là phạt à, là thưởng thì có! Chuyện tốt thế này cũng bị ông tính toán ra được? Không được, phải phạt ông uống ít ba ly.”

Lúc này trên bàn chỉ có Tiểu Thạch Đầu và Dương Quận vương ngồi cùng, nhìn hai ông lão cộng lại sắp hơn 150 tuổi tranh giành nửa vò rượu như trẻ con, hai người bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, vờ như không nhìn thấy, nhấc đũa lên tấn công mỹ thực.

Dư Tiểu Thảo bưng một đĩa thịt chiên bột đi tới, thấy Viện trưởng Viên và Thái Thượng hoàng vì rượu mà suýt chút nữa đánh nhau, vội vàng can ngăn: “Hôm nay xem thưởng thức mỹ thực là chính, tuyệt đối đừng mê rượu. Nếu uống say rồi lãng phí một bàn đồ ăn thì sao đây? Nếu hai vị thích, lúc đi mỗi người mang một vò về là được rồi!”

Vừa nghe mỗi người có thể mang một vò rượu nho về, hai ông lão cũng không cãi nhau nữa, kính rượu lẫn nhau, ăn vô cùng thỏa thích.

Trong nháy mắt giao thừa đã đến. Hai nhà Dư, Phòng ăn một bữa cơm giao thừa ngon miệng trong nhã gian của Trân Tu Lâu. Đêm đó, trong Kinh thành pháo hoa pháo ném không dứt bên tai, Dư Tiểu Thảo ngồi bên cửa sổ của nhã gian, nhìn pháo nở rộ từng đóa từng đóa trên bầu trời đêm ở bên ngoài, nàng bất tri bất giác nhớ đến người thân kiếp trước.

Không biết bây giờ em trai và em gái sống thế nào? Trong cuộc sống vui vẻ, nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không biết trong lòng em trai sẽ đau lòng tự trách không? Theo thời gian trôi qua, tất cả đau xót cuối cùng cũng sẽ được mài mòn hết. Hy vọng trong ngày nhà nhà sum họp, em trai em gái có thể hạnh phúc mỹ mãn…

“Này! Nghĩ cái gì đó? Gia vẫy tay với nàng một lúc lâu mà nàng chẳng có chút phản ứng nào cả!” Chu Tuấn Dương mặc đồ đen, áo khoác màu đen viền đỏ, hắn cưỡi trên con ngựa cao to, ngẩng đầu nhìn qua. Nơi đèn đuốc thưa thớt, giai nhân đứng chờ trong tuyết.

“Sao huynh đến đây? Ăn cơm tất niên rồi chứ?” Dư Tiểu Thảo nhoài người trên cửa sổ, nửa người đều để ở bên ngoài, nụ cười có chút mơ hồ.

Chu Tuấn Dương nhíu mày, cười đến nghiêng nước nghiêng thành: “Nha đầu, uống rượu rồi à? Gia biết một nơi thích hợp để xem pháo hoa, có đi không?”

“Đi! Sao không đi chứ?” Hai tay Dư Tiểu Thảo chống trên bệ cửa sổ, nhảy ra ngoài cửa sổ trong tiếng hô sợ hãi của hai nhà Dư, Phòng, tiếng cười như chuông bạc hòa làm một với gió tuyết: “Ta đến đây, đón lấy ta…”

Cơm tất niên của hai nhà Dư, Phòng đặt ở lầu ba trong nhã gian. Đây là lầu ba đó! Sau hai giây yên lặng, trong phòng lập tức vô cùng rối loạn. Lúc này Tiểu Liên nhoài người bên cửa sổ ngắm pháo hoa cùng Tiểu Thảo vẫn giữ tư thế duỗi tay ra bắt lấy. Tiểu muội ở ngay bên cạnh nàng ấy nhảy xuống ba tầng lầu, giống như một con bướm lớn màu sắc diễm lệ ngả nghiêng trong gió tuyết. Nàng ấy chỉ kịp chạm được góc áo của tiểu muội, nhưng không kịp bắt lấy muội ấy.

Chu Tuấn Dương ở lầu dưới chỉ ngơ ngác 0.01 giây ngắn ngủi, lập tức điều khiển Tia Chớp dưới khố chạy đến vị trí Dư Tiểu Thảo rơi xuống, duỗi hai cánh tay có lực chính xác mà vững vàng đón lấy thân thể mềm mại của tiểu nha đầu.

“Khanh khách… Thật là đã, thật là kích thích!” Dư Tiểu Thảo được đặt trên Tia Chớp, ngồi ở trước người Dương Quận vương cười giống như một đứa ngốc, nắm lấy vạt áo của hắn, đôi mắt to mơ hồ giống như bị sương mù che kín.

“Bốp, bốp, bốp!” Cái mông nhỏ bị một bàn tay to vỗ xuống ba cái. Dư Tiểu Thảo thu lại nét cười trên mặt, căm hận trừng mắt nhìn Chu Tuấn Dương, cắn mạnh xuống ngực hắn: “Xấu xa, đánh ta làm gì thế!”

Đáng tiếc, cơ ngực của Chu Tuấn Dương quá cứng, còn cách một lớp áo dài bông, nàng chỉ cắn trúng một tầng sợi tơ lụa mỏng manh mà thôi. Chu Tuấn Dương hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ tranh cãi vô lý của tiểu nha đầu, nở một nụ cười xinh đẹp: “Tiểu nha đầu to gan, khi nãy có bao nhiêu nguy hiểm nàng có biết không? Nếu gia không đón lấy nàng kịp, sẽ có hậu quả gì chứ?”

“Có thể có hậu quả gì chứ? Đầu rơi máu chảy? Óc vỡ toang… Ui, huynh lại đánh ta, người xấu, người xấu! Cắn chết huynh, cắn chết huynh!” Dư Tiểu Thảo kéo tay của hắn tới cắn mạnh một cái.