Nông Viên Tự Cẩm

Chương 504: Lộ ra



Tự tay nướng thịt đúng là một loại trải nghiệm vô cùng mới mẻ với các khuê tú. Lúc bắt đầu ai cũng rất hăng hái, nhưng sau khi thử mấy lần, phát hiện thịt bản thân nướng không phải cháy thì cũng không chín, không phải mặn gần chết thì là nhạt nhẽo vô vị. Bọn họ chỉ đành thừa nhận mình không có tài nướng thịt, đàng hoàng ngồi trong đình chờ ăn.

Thịt nướng được hoan nghênh nhất đương nhiên là xuất ra từ tay Dư Tiểu Thảo. Dù sao kiếp trước nàng cũng từng nướng thịt bán ở chợ đêm, đương nhiên rất có tay nghề. Ngay cả Viên Tuyết Diễm cao lãnh lạnh lùng cũng tranh giành thịt nàng nướng với Quận chúa Minh Lan.

Hai tên nhóc Lý Hạo Minh và Lý Hạo Vũ thì ở ngay bên cạnh Tiểu Thảo nhìn chăm chăm vỉ nướng, chờ xâu thịt và xâu nấm chín! Ninh Đông Lan nhìn qua như một người thanh nhã, không ngờ rằng cũng là một con hàng ham ăn, lại giành ăn với đứa nhóc bảy tuổi như Lý Hạo Minh. Ấn tượng của nàng với y lập tức rớt xuống từ thần đàn xuống phàm trần.

Lữ Hạo cũng biết nướng thịt, nghe nói trước đây khi y trấn thủ Tây Nam đã săn thú trong rừng rậm không ít lần, luyện được bản lĩnh nướng thịt. Nhưng mà hương vị xâu thịt y nướng khác xa với Dư Tiểu Thảo, tuy rằng ăn cũng không tệ lắm. Trong lúc đợi Tiểu Thảo nướng chín thịt, mọi người vẫn rất nể mặt ăn thịt y nướng.

Còn Ninh Đông Hoan, từ lúc bắt đầu nướng thịt đã chạy mất hút không thấy đâu, không biết lại ham vui chuyện gì rồi.

Dê nướng nguyên con nhanh chóng chín vàng. Chu Tuấn Dương cắt một đĩa thịt dê xuống trước, lại xé thêm chân sau xuống đưa đến cho Dư Tiểu Thảo. Lúc hắn nướng dê có chú ý đến, tiểu nha đầu nhà hắn vẫn luôn giúp người khác nướng thịt, bản thân nàng lại không ăn gì. Nha đầu của hắn có hắn thương, vì thế mà hắn nhận lấy xâu thịt còn đang chín dở trong tay nàng, để nàng ăn chút gì trước.

Hạ Uyển Ngưng thấy vậy thì ồn ào nói: “Dương Quận vương, dù sao ngươi cũng là biểu ca ta, tại sao nướng dê xong rồi cũng không bảo mọi người một tiếng? Ngươi chăm sóc biểu muội kiểu đó à? Chẳng lẽ trong mắt ngươi ngoài Tiểu Thảo muội muội ra thì không có ai khác sao?”

Chu Tuấn Dương nhàn nhạt liếc nàng ta, lạnh lùng nói: “Ngươi có tay có chân, không biết tự làm sao? Chỉ biết hưởng thụ, bắt người khác làm cho ngươi, ngươi là phế nhân à?”

“Chậc chậc… Tiểu Thảo muội muội cũng có tay có chân mà!” Hạ Uyển Ngưng xán lại gần vươn tay muốn lấy đĩa thịt nướng.

Chu Tuấn Dương xoay người tránh khỏi bàn tay xấu xa của nàng ta, hừ lạnh nói: “Không phải nàng ấy vẫn luôn giúp các ngươi nướng thịt sao? Thịt nàng nướng ngươi ăn ít à? Bận nướng thịt nãy giờ nàng còn chưa ăn gì, ta mang chút thịt cho nàng ăn, ý kiến gì?”

“Ai nha, hóa ra là có người đau lòng! Chậc chậc…” Hạ Uyển Ngưng chậc lưỡi, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, giống như muốn xem biểu cảm xấu hổ của Tiểu Thảo.

Nhưng nàng ta tính sai rồi, chút khiêu khích nho nhỏ này với Tiểu Thảo mà nói chỉ là muỗi đốt cột điện! Tiểu Thảo mặt không đổi sắc nhận lấy đĩa thịt nướng, mỹ mãn thưởng thức, hơn nữa còn hất cằm về phía con dê nướng nguyên con, nhắc nhở: “Hạ tỷ tỷ, tỷ còn mè nheo nữa thì cả mảnh xương vụn cũng không có mà ăn đâu. Thịt dê núi tươi ngon hơn thịt dê nhà nhiều!”

Hạ Uyển Ngưng quay sang nhìn thấy con dê nướng đang bị người làm mấy nhà vây quanh cắt thịt, mắt thấy thịt nướng dần ít đi, nàng ta kinh hãi nói: “Thu Lộ, nhanh, mau cắt cho ta một đĩa thịt nướng! Mau lên!”

Con dê nướng này có gia vị bí mật do Tiểu Thảo chế, lửa nướng vừa phải, da vàng giòn, thịt mềm ngọt nước, mùi thịt dê thoang thoảng xộc vào mũi khiến mọi người ai cũng khen ngon. Hạ Uyển Ngưng nói: “Tiểu Thảo, nghe nói mùa thu năm nay Hoàng thượng sẽ đến bãi săn tổ chức săn bắn, đến lúc đó muội cũng đi, săn được dê núi hươu núi gì đó chúng ta cùng nướng ăn!”

“Săn bắn mùa thu ở bãi săn? Người đi theo đều phải có cấp bậc nhất định chứ? Một quan lục phẩm như muội nào có tư cách đi theo?” Trong lòng Dư Tiểu Thảo cũng rất muốn biết hoàng gia tổ chức săn bắn là thế nào. Nhưng nàng cũng biết không phải ai cũng có thể đi theo đến đó.

Hạ Uyển Ngưng nháy mắt vài cái, chép miệng nhìn về phía Dương Quận vương đầy ẩn ý: “Muội không có tư cách nhưng có người có mà! Biểu ca ta là tâm phúc của Hoàng thượng, giúp muội cầu ân điển gì đó chắc chắn không thành vấn đề.”

Dư Tiểu Thảo cười lắc đầu: “Đến lúc đó rồi nói, không phải vẫn còn mấy tháng sao?”

“Được rồi… Ta vẫn hy vọng có thể đi cùng muội tham gia săn bắn mùa thu. Không nói cái khác chứ chỉ riêng Tiểu Hắc và Tiểu Bạch của muội thôi nhất định có thể đứng đầu bảng săn thú. Nói không chừng còn được Hoàng thượng ban thưởng nữa!”

Khả năng cưỡi ngựa bắn cung của Hạ Uyển Ngưng cũng coi như không tệ so với khuê tú trong Kinh thành, nhưng nếu so với con em xuất thân nhà võ thì chẳng khác nào công phu mèo ba chân. Nàng ta nghĩ, nếu Tiểu Thảo tham gia, có khi có thể tạo ra kết quả bất ngờ, thắng áp đảo mấy tên tuấn kiệt mắt mọc trên đầu trong Kinh thành. Vậy thì quá tuyệt rồi!

“Tỷ đừng nghĩ linh lung nữa, săn bắn mùa thu dựa vào bản lĩnh bản thân. Chúng ta thắng nhờ vào Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng khó mà khiến người khác phục được! Hơn nữa có cho mang chó săn vào hay không cũng khó nói lắm!” Dư Tiểu Thảo cảm thấy ý tưởng của Hạ tỷ tỷ khó mà thành thật được.

Hạ Uyển Ngưng cười ha ha nói: “Ai biết được, có khi sẽ cho mang theo cũng nên? Năm nay là năm đầu tiên triều Đại Minh tổ chức săn bắn mùa thu, có lẽ chúng ta thật sự có thể lợi dụng sơ hở này đó! Dù sao thì trước tiên phải đảm bảo muội có thể đi cùng đã. Nếu như Dương Quận vương không ra tay ta sẽ nhờ bà nội nói chuyện với Thái Thượng hoàng. Người Thái Thượng hoàng bổ nhiệm, Hoàng thượng nhất định sẽ nể mặt.”

Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và giọng cầu cứu ngắt quãng truyền đến. Hạ Uyển Ngưng không nói nữa, hai người dỏng tai nghe, giọng nói này quen ghê.

“Là giọng của Ninh tam công tử!” Chu Tuấn Dương bước mấy bước đã đến bên cạnh Dư Tiểu Thảo, cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh. Tính ra thì đã gần hai tiếng Ninh Đông Hoan không xuất hiện, nghe gã kêu thảm như vậy, không lẽ gặp phải nguy hiểm gì?

Sau khi tiếng kêu thảm thiết đó vang lên, Ninh Đông Lan đã lập tức phóng về hướng đó. Chu Tuấn Dương nhíu mày, không ngờ rằng nhị công tử Ninh gia dáng vẻ thư sinh hào hoa phong nhã lại là một cao thủ. Phản ứng này, tốc độ này, nếu không phải võ công nội gia thâm hậu thì căn bản không thể nào đạt được trình độ này.

Tiếng kêu thảm thiết vẫn truyền đến từng tiếng, một bóng người lảo đảo xông ra từ trong bụi cây thấp, sau lưng còn có hai con vật to lớn một đen một trắng.

“Cứu mạng! Cứu mạng! Nhị ca, mau cứu đệ!” Ninh Đông Hoan thấy Ninh Đông Lan đang chạy như bay về phía mình thì như thấy được cứu tinh vậy, càng chạy nhanh hơn.

Ninh Đông Lan thấy tuy quần áo trên người gã đã biến thành một đống vải rách khó mà che hết người, nhưng trên người cũng không có bao nhiêu vết thương, chỉ là hơi chật vật. Ngay đúng lúc y đang định đón gã thì Tiểu Hắc sau lưng gã thấy có người đến giúp gã thì lập tức bỏ tâm tư chơi trò mèo vờn chuột, nhảy lên đè “con mồi” ở dưới móng vuốt, nhe hàm răng trắng hếu ra, ra vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt cổ gã.

Ninh Đông Lan thấy vậy vội vàng vung ngang cây quạt trong tay, chặn lại hàm răng nhọn của Tiểu Hắc. Tiểu Bạch thấy y đến gây chuyện lập tức phóng như bay đến nghênh chiến. Nhìn hai bóng trắng ở trên bãi đất trống quần thảo, gần như hóa thành hai tàn ảnh, không phân rõ đâu là người đâu là sói.

Tuy Ninh Đông Lan võ nghệ cao cường nhưng động tác của Tiểu Bạch cũng rất nhanh và mạnh, gần như có thể so sánh với gió mạnh chớp lóe, nhất thời y chỉ có thể tránh né, không thể đánh trả. Bởi vì y đi cùng đám Tiểu Thảo nên Tiểu Bạch cũng nương tay, bằng không nó đã sớm cắn y bị thương rồi. Dù là vậy thì áo y cũng bị rách mấy chỗ, khá chật vật.

Ninh Đông Hoan bị Tiểu Hắc đè không thể nhúc nhích thấy hàm răng trắng hếu của Tiểu Hắc chỉ cách cổ gã chưa đến một tấc, hơi thở của Tiểu Hắc còn có mùi tanh nhẹ thổi đến cổ gã, gã sợ đến mức suýt đái ra quần, cũng chỉ có thể nhỏ giọng nức nở kêu: “Dư cô nương, Dư cô nương cứu mạng! Ta sai rồi, sau này ta không dám nữa!”

Tiểu Hắc nghe thấy ba chữ “Dư cô nương” thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía chủ nhân giống như đang hỏi: Chủ nhân, Tiểu Hắc có thể cắn tên xấu xa này một miếng cho hả giận không?

Từ lúc Tiểu Hắc, Tiểu Bạch xuất hiện Chu Tuấn Dương đã biết không có nguy hiểm gì nên không ngăn cản Tiểu Thảo và những khuê tú khác đến gần.

Dư Tiểu Thảo thong thả bước đến, đầu tiên quát Tiểu Bạch đang vui vẻ đánh với Ninh Đông Lan ngừng lại, rồi đi đến bên cạnh Ninh Đông Hoan. Thấy “quần áo” rách nát như ăn mày của gã, nàng nhịn cười vuốt ve cổ Tiểu Hắc, nhẹ nhàng hỏi: “Ninh tam công tử, sao ngươi lại đắc tội Tiểu Hắc nhà ta thế? Có thể chọc Tiểu Hắc xù lông, ngươi cũng có bản lĩnh thật đó.”

Ninh Đông Hoan thấy miệng Tiểu Hắc rời xa cái cổ gã, cũng coi như giải trừ được nguy hiểm thì mạnh miệng nói: “Ta nào dám đắc tội Tiểu Hắc nhà ngươi! Là chó săn nhà ngươi chưa được huấn luyện kỹ càng, thú tính khó thuần nên mới cắn Phách Lang nhà ta, lại còn cắn ta bị thương nữa!”

Dư Tiểu Thảo nhướng mày nhìn người hắn, ngoài vết thương do bị cành cây làm xước ra thì chỗ nào chỗ đấy đều trắng trắng hồng hồng, không hề có vết thương nào do bị cắn cả. Nàng cười nhạo gã nói: “Ninh tam công tử, nếu Tiểu Hắc nhà ta muốn cắn ngươi, ngươi nghĩ ngươi có thể đứng dậy chạy ra khỏi bụi cây sao? Cả người ngươi… trên dưới còn có thể có nơi lành lặn sao?”

Ninh Đông Hoan to gan gạt bỏ móng sói trên người mình, ngồi dậy quan sát toàn thân theo tầm mắt của nàng. Đột nhiên gã phát hiện hai điểm trước ngực lộ ra, xấu hổ vội vàng che lại, kêu lên: “Nhìn cái gì? Ngươi thấy hết rồi ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!”

Chu Tuấn Dương lạnh lùng nhìn gã, ánh mắt đe dọa quét đến một vị trí nào đó ở thân dưới gã, lạnh lùng nói: “Ngươi bảo ai chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm thế nào? Nói nghe thử?”

Ninh Đông Hoan lập tức kẹp hai chân lại, vẻ mặt lập tức thay đổi: “Không… không có gì! Ta muốn nói, dù sao cũng là một cô nương, nhìn người khác như vậy không tốt lắm đâu?”

“Có gì mà không tốt? Ta không chê ngươi quần áo xốc xếch, bị lộ thân thể, ngươi lại còn cắn lại, muốn lừa bịp bản cô nương. Tiểu Hắc… cho gã biết ngươi lợi hại thế nào đi!” Giọng nói của Tiểu Thảo không rõ buồn vui, đôi mắt to tràn ngập vẻ buồn cười.