Nông Viên Tự Cẩm

Chương 506: Biểu muội



Ninh Đông Hoan than ngắn thở dài: “Tại sao lại không có nơi cho đàn ông thư giãn nhỉ? Dư cô nương, có phải ngươi quá trọng nữ khinh nam rồi đấy nhỉ? Không được, ngươi phải mở phường dưỡng sinh của đàn ông để chúng ta cũng có nơi thư giãn.”

Ánh mắt sắc như dao của Chu Tuấn Dương lập tức phóng về phía gã, hắn nhăn mày nói: “Tiểu Thảo là cô nương, suốt ngày giao tiếp với mấy tên đàn ông các ngươi thì còn ra thể thống gì nữa? Ngươi đừng có ồn ào, chỉ nghĩ ra mấy ý tồi tệ!”

Ninh Đông Hoan sờ cằm, cười gian nói: “Nếu Dư cô nương không hứng thú vậy Ninh lão tam ta sẽ không khách khí! Nhưng mà ngươi có thể dạy cho ta cách đấm bóp không?”

“Ngươi?” Dư Tiểu Thảo nhìn gã từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra vẻ coi thường: “Ngươi thế này có thể mở được phường đẳng cấp đến đâu chứ, đừng có mở ra một nơi tạp nham tầm thường. Còn về cách đấm bóp, ngươi và ta không quen không biết, ngươi cảm thấy ta sẽ hào phóng dạy ngươi bí kỹ độc môn sao?”

Chu Tuấn Dương cười nhạo nói: “Làm người phải biết tự lượng sức, người lớn thế nào ăn bát cơm lớn thế đó, đừng có cả ngày mơ tưởng hão huyền, mạng thì mỏng như giấy!”

“Bảo các ngươi mở phường các ngươi không mở. Ta chuẩn bị mở thì các ngươi lại đả kích ta.” Ninh Đông Hoan tức muốn hộc máu.

Dư Tiểu Thảo cười ha ha nói: “Ai nói chúng ta không mở? Vị trí đã chọn xong, trên trang viên ngoại ô cách Kinh thành năm dặm. Chắc khoảng mùa thu sang năm là có thể hoàn thành.”

“Chỉ để cho đàn ông giải trí? Có gì hay ho nói ta nghe với?” Ninh Đông Hoan lại tràn đầy sức sống, mắt mở to tràn đầy tò mò truy hỏi.

“Bí mật làm ăn, không thể tiết lộ!” Trang viên cách Kinh thành năm dặm do Chu Tuấn Dương tình cờ mua được, không tính là quá lớn, diện tích khoảng hai trăm héc ta. Bởi vì trước đây Tiểu Thảo nhắc với hắn muốn xây một lâu đài vui chơi để ăn uống, giải trí, nghỉ ngơi, nghỉ phép nên từ khi mua được trang viên hai người đã bắt đầu lên kế hoạch. Kiến trúc cơ bản đã bắt đầu xây, bản thiết kế quy hoạch cũng đã vẽ xong hết rồi, việc xây xong cũng chỉ là sớm muộn.

Tuy trong lòng Ninh Đông Hoan đã tò mò muốn chết, nhưng dù sao gã cũng rất biết điều, không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Vậy ta đợi các ngươi mang ngạc nhiên đến! Ôi mấy vụ kinh doanh trong Kinh thành đều bị hai người các ngươi bao hết rồi, có còn để đường sống cho người khác không?”

“Lúc Tiểu Thảo chưa đến Kinh thành cũng không thấy đệ nói muốn làm ăn buôn bán gì. Bây giờ thấy người khác kiếm được tiền nên đỏ mắt à?” Tuy Ninh Đông Lan là nhị ca của gã nhưng vẫn không nhịn được vạch mặt em trai mình. Gã cũng sắp hai mươi rồi mà cả ngày vẫn lông bông không làm việc đàng hoàng, tối ngày chơi bời với một đám ăn chơi trác táng, có thể có tiền đồ gì chứ?

Ninh Đông Hoan im lặng trong chốc lát, mặt dày lân la đến trước mặt Tiểu Thảo, cợt nhả nói: “Dư cô nương, dù sao chúng ta cũng là bạn bè quen biết đã lâu, cô... có thể chỉ điểm cho tiểu đệ, chỉ điểm một cách kiếm tiền, để tiểu đệ cũng ăn theo kiếm chút tiền được không?”

Dư Tiểu Thảo liếc mắt nhìn gã, chê bai: “Ngươi là tiểu đệ ai thế? Ta cũng không già như vậy, có tiểu đệ lớn thế này. Đệ đệ nhỏ nhất của ta mới ba tuổi!”

“Dư cô nương, Dư cô nương... cô đừng nóng giận! Tiếng “tiểu đệ” này là ta dám làm thuộc hạ của cô, cô chỉ đâu ta đi đó, tiểu đệ nhất định sẽ nghe theo!” Ninh Đông Hoan rất chân chó mà tiến lên phía trước, dáng vẻ nịnh hót của gã khiến Ninh Đông Lan hận không thể đạp cho gã một cước, cái thằng không biết xấu hổ này.

Dư Tiểu Thảo vội vươn tay ngăn cản gã, nói: “Dẹp, ta cũng không dám coi tam công tử của phủ Vinh Quốc công như tiểu đệ sai vặt. Nhưng mà nể mặt ta và ngươi quen biết nhau, ta có thể gợi ý cho ngươi.”

“Ngài nói, mời ngài nói!” Ninh Đông Hoan hận không thể cung Dư Tiểu Thảo như thần tài, cúi người gật đầu, vô cùng nịnh nọt.

Dư Tiểu Thảo không nỡ nhìn thẳng, nhếch miệng nói: “Không phải trong Kinh thành có chỗ đấu dế, đấu gà chọi sao? Còn ngươi tự xưng là nhà nuôi nhiều chó săn hung dữ đúng không? Ngươi có thể huấn luyện vài con, tổ chức đấu chó. Mỗi ngày tổ chức vài trận đấu chó, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Hoặc là cách một đoạn thời gian tổ chức đấu thần khuyển…”

Dư Tiểu Thảo càng nói ánh mắt Ninh Đông Hoan càng sáng, cuối cùng kích động đến mức huơ tay múa chân. Đúng vậy, nếu bàn về chó dữ trong Kinh thành, ai có thể so được với gã đây? Huấn luyện đấu chó không phải việc khó khăn gì với gã cả. Tuy dân gian cũng có trò đấu chó nhưng đều là quy mô nhỏ. Nếu như gã có thể tập hợp những huynh đệ cùng chí hướng lại một chỗ, tổ chức hội đấu chó thật lớn, chuyện kiếm tiền nhất định không thành vấn đề!

Tiếp đó Tiểu Thảo lại dạy cho gã một ít công việc cần thiết. Ví dụ như có một vài con chó cao lớn uy mãnh, nhìn qua có vẻ có phần thắng rất cao, thì đặt tỷ lệ thắng cao hơn, hấp dẫn người khác cũng cược cho nó. Rồi dùng con chó nhìn thì bình thường nhưng thật ra lại rất hung dữ có thể đánh bại nó. Cứ như vậy, người được lợi đương nhiên là “nhà cái” gã!

Những thứ này Ninh Đông Hoan đương nhiên không biết ít hơn Dư Tiểu Thảo, gã càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng thực hiện. Không lâu sau đó, đấu chó trở nên thịnh hành ở Kinh thành, mà sới đấu chó của Ninh Đông Hoan người đến kẻ đi vô cùng náo nhiệt. Ninh Tam thiếu cũng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng đây là chuyện sau này.

Lại nói tiếp đoàn người giẫm lên ánh chiều tà, lúc đi đến cổng Kinh thành thì gặp một đoàn xe ngựa, nhìn có vẻ là gia quyến của vị quan nào đó, chỉ tính xe ngựa vận chuyện hành lý đã có mười mấy chiếc, hơn nữa còn có Tiêu cục nổi danh hộ tống.

Một chiếc xe ngựa tinh xảo thiết kế tao nhã trong đoàn xe dừng lại trước mặt đám Tiểu Thảo, một bàn tay thon dài trắng trẻo vươn ra từ trong xe ngựa, vén màn xe gấp nếp được thêu hình hoa sen lên, giọng nói mềm mại như tiếng suối chảy, trong trẻo như tiếng đàn truyền ra từ trong xe: “Biểu ca...”

Biểu ca? Dư Tiểu Thảo nhìn thoáng qua anh em Ninh gia, không lẽ là họ hàng nhà bọn họ về Kinh báo cáo công việc? Vậy mà hai tên này lại không hề biết gì?

Đang lúc nghi ngờ thì một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp ló đầu ra khỏi xe ngựa. Nàng ta mặc một chiếc váy xòe nhạt màu thêu chỉ bạc, tầng váy màu hồng cánh sen nhạt quấn quanh eo. Nàng ta khoác một cái áo lụa rộng rãi màu trắng, từng cử chỉ hành động đều tạo cảm giác áo lụa đang gơn sóng. Đôi mắt mơ màng lại thuần khiết, ẩn chứa ý cười, ánh lên sáng như trân châu, ánh mắt trong suốt như nước suối tan từ băng vạn năm, không nhiễm chút bụi bặm nào. Lông mi dài dày cong cong như hai chiếc quạt nhỏ, đôi môi hồng nhạt cong lên thành vòng cung tuyệt đẹp. Búi tóc búi thành đóa ngọc lan thanh nhã, nhẹ nhàng rủ xuống như chuỗi ngọc bay bay theo gió, giống như có thể lay động làm say lòng người. Dung mạo xinh đẹp thanh thoát, nụ cười ngây thơ không dính bụi trần đẹp như tiên tử bước vào trần gian, không dính khỏi lửa nhân gian. Ngay cả Tiểu Thảo cùng giới với nàng ta cũng không nhịn được kinh ngạc cảm thán vẻ đẹp này.

Sau khi đôi mắt sáng không dính bụi trần kia tiếp xúc với đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Chu Tuấn Dương thì có hơi tủi thân, ảm đạm hơn. Thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần cắn môi, vẻ mặt buồn bã khiến tất cả động vật giống đực đều không nhịn được muốn che chở bảo vệ nàng ta. (Tiểu Hắc: Vớ vẩn, ta đâu có cảm giác đó! Tác giả mau chừa nó ra đi!)

“Biểu ca, huynh không nhớ Linh Nhi sao? Khi còn bé huynh không thích chơi với ai khác ngoài Linh Nhi mà!” Ánh mắt của tiểu cô nương chưa từng dời khỏi Chu Tuấn Dương, vẻ mặt kia khiến cả người lẫn thần đều không nhịn được thương xót.

Từ trong xe ngựa truyền đến một giọng nữ khá uy nghiêm: “Linh Nhi, lúc đó con mới năm, sáu tuổi, bây giờ đã lớn thành đại cô nương, biểu ca con đương nhiên không nhận ra rồi. Dương Nhi, nhiều năm không gặp, mẫu phi cháu có khỏe không?”

Nhìn người trong xe ngựa có dung mạo giống mẫu phi mấy phần, Chu Tuấn Dương lập tức bừng tỉnh, hóa ra là cả nhà dì về kinh. Trước đó mấy ngày, hình như mẫu phi có nhắc đến, sau đó hắn rời khỏi Kinh thành làm việc, bận quá nên quên mất chuyện này.

“Dì, nửa đêm qua cháu mới về kinh, không biết hôm nay dì đến, tiếp đón không được chu đáo, xin người bỏ qua.” Chu Tuấn Dương nhớ lại hình như mười năm qua dượng vẫn luôn làm việc ở bên ngoài, cả nhà dì rất ít về kinh. Mấy năm gần đây mẫu phi lại hay ở biệt viện ở Đường Cổ nên cũng ít khi nhận được tin tức của họ.

Thứ muội Giang Mỹ Vân của Tĩnh Vương phi nhìn hắn, chậm rãi gật đầu hỏi: “Dương Nhi, cháu đến từ đâu đấy?”

Chu Tuấn Dương nói dối không đổi sắc: “Cháu đến hoàng trang ngoài Kinh thành tuần tra việc gieo trồng, gặp mấy người bạn trong Kinh thành ra ngoài dạo chơi nên cùng đi về. Dì, người đi đường vất vả, nên sớm vào thành nghỉ ngơi. Ngày khác cháu sẽ đến nhà thỉnh an dì sau.”

Chu Tuấn Dương cũng không có cảm tình mấy với dì họ này. Khi còn bé đã mơ hồ cảm thấy bà ta tạo cho hắn cảm giác không thoải mái, bây giờ biết được ý đồ của bà ta lại càng không thân thiện nổi. Dì vừa ganh ghét mẫu phi có thân phận tôn quý và gia đình hạnh phúc, lại còn muốn nhờ vả phụ vương và mẫu phi để bọn họ giúp dượng tìm một công việc tốt ở Kinh thành. Người có tâm tư như vậy, sao có thể khiến người khác thích được?

Ngô Quân Linh mở to đôi mắt hồn nhiên tò mò nhìn biểu ca. Vừa nãy ở trong xe ngựa, mẹ chỉ người đàn ông mặc đồ đen tuấn tú như thiên thần này là biểu ca của nàng ta, khi còn bé rất thích chơi trốn tìm với nàng ta. Nàng ta vô thức bị người anh họ cao ráo đẹp trai này hấp dẫn.

Người mẹ nàng ta thường xuyên nhắc đến chính là Tĩnh Vương phi được nhận muôn vàn sủng ái, dì của nàng ta. Mỗi lần mẹ nàng ta nhắc đến dì đều mang vẻ mặt hâm mộ và không cam lòng đồng thời cũng có sự bất đắc dĩ sâu sắc – Sự bất lực sâu sắc với hoàn cảnh hiện tại.

Xuất thân của cha nàng ta không bằng mẹ, mẹ nàng ta từ ngôn ngữ đến cử chỉ đều chứa sự cẩn thận và kiêu ngạo của thế gia. Tuy cha nàng ta tôn trọng mẹ nàng ta nhưng luôn xa cách, trừ những ngày đã quy định ra, ông ta toàn ngủ lại trong phòng của các di nương hiểu lòng người lại biết quan tâm săn sóc.

Nàng ta không phải không biết mẹ luôn oán giận trong lòng, nhưng ngoài việc khoe tài năng để cha nàng ta vui vẻ, để cha nàng ta nể mặt mà quan tâm mẹ hơn, nàng ta cũng không biết làm gì khác. Mà dì lại có thể độc sủng ở phủ Tĩnh Vương, không thể không công nhận bà ấy cao tay.

Đều nói con gái luôn chịu ảnh hưởng của cha mẹ, dù là nhiều hay ít, biểu ca nhìn qua là một người trong nóng ngoài lạnh. Có lẽ, gả cho người như vậy, nàng ta có thể tránh dẫm phải vết xe đổ của mẹ nàng ta, đạt được hạnh phúc và cuộc sống của chính bản thân nàng ta nhỉ? Ngô Quân Linh nhìn về phía Chu Tuấn Dương, trong đôi mắt trong suốt ẩn chứa vài cảm xúc khác lạ...