Nông Viên Tự Cẩm

Chương 530: Ôm nhau



Khi hai thị vệ của Đại hoàng tử tìm thấy cậu nhóc, đưa cậu nhóc đến nơi an toàn rồi men theo giọng nói đuổi theo thì phát hiện Dư đại nhân gầy yếu đang cầm một con dao đứng bên cạnh xác con hổ đã chết hẳn, đắn do nên làm thế nào để có thể lột nguyên da của nó!

Hai thị vệ trợn to mắt, con ngươi sắp rơi xuống đất đến nơi. Dư Tiểu Thảo xấu hổ cười cười nói: “Đừng hiểu nhầm, con hổ này bị Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cắn chết, ta nghĩ nó cũng chẳng có mấy lạng thịt nên muốn lột da mang về thôi.”

Sự việc khi nãy hai thị vệ cũng nghe Đại hoàng tử kể vắn tắt. Một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi có thể dũng cảm dẫn dụ mãnh hổ cứu Đại hoàng tử, hơn nữa còn có thể bình yên vô sự chạy thoát khỏi móng vuốt của nó, lại còn bình tĩnh cầm dao muốn lột da nó đã đáng nể lắm rồi! Nếu là những tiểu cô nương khác e rằng đã sớm hét lên ngất xỉu, cái gì cũng không giúp được lại còn kéo chân sau.

Tiểu Thảo vốn cảm thấy, con hổ này có gầy hơn nữa nàng cũng không thể vác về được nên muốn lột da nó mang về, bây giờ có hai nhân công miễn phí, bọn họ bằng lòng vác về thì cứ vác thôi! Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vẫn luôn bảo vệ bên cạnh nàng, thấy nàng có người bảo vệ thì lập tức nhảy vào trong rừng rậm. Thú săn chúng nó săn được vẫn còn để tại chỗ chưa mang về nữa.

“Hu hu hu… Dư đại nhân, không ngờ rằng ta vẫn có thể gặp ngươi…” Đại hoàng tử nói chuyện kiểu gì vậy? Nhìn thấy nàng lẽ ra nên ngạc nhiên mừng rỡ và kích động chứ nhỉ? Khóc tức tưởi như thế giống như không muốn nhìn thấy nàng nữa vậy.

Chờ đến khi thị vệ vác xác con mãnh hổ về, biểu cảm trên mặt Đại hoàng tử lập tức thay đổi, vô cùng vui vẻ vây quanh xác nó nhảy nhót: “Dư đại nhân, là ngươi giết chết con hổ này sao? Ngươi giỏi thật đó! Còn giỏi hơn cả Võ Tòng nữa!”

Nhóc này, cậu ngốc thật đó, không thấy trên cổ cái xác có vết thương do bị động vật cắn sao? Nàng không nói gì chỉ chỉ vào vết thương đó cho cậu nhóc nhìn. Cậu nhóc thì giống như phát hiện chuyện gì ghê gớm lắm, tiếp tục nói với giọng điệu kích động:

“Là do Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cắn chết sao? Trời ạ! Dư đại nhân, chó săn ngươi nuôi dũng mãnh thật đó, đến cả hổ cũng không phải đối thủ của chúng nó! Ninh Tam nói gã là cao thủ huấn luyện chó giỏi nhất là nói xạo phải không? Ngươi mới là người giỏi nhất! Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đâu? Chúng nó không bị thương chứ?”

“Chúng nó đi săn tiếp rồi! Điện hạ, không biết nơi này có còn an toàn không, hay là chúng ta trở về trước đi?” Tiểu Thảo vẫn còn sợ hãi trong lòng, nếu như người thả hổ đói ra còn có hậu chiêu, bên bọn họ chỉ có hai thị vệ thế này thì khó mà trở về an toàn.

Cũng may Đại hoàng tử không phải người không biết nặng nhẹ, gật đầu nói: “Cũng được! Quay về bảo phụ hoàng điều tra rõ ràng sao nơi này lại có hổ. Ngày hôm nay thu hoạch của chúng ta khá phong phú, hổ không phải là động vật ai cũng săn được đâu!”

Lúc bọn họ trở về nơi buộc ngựa đã thấy hai tỳ nữ chờ sẵn ở nơi đó. Xuân Hoa thấy dáng vẻ nhếch nhác của Tiểu Thảo, trên mặt nàng còn có vết xước, vẻ mặt lập tức thay đổi tiến lên hỏi: “Chủ tử, xảy ra chuyện gì vậy? Người gặp phải mãnh hổ?”

Thu Thực cũng nhíu mày, nghi ngờ nói: “Không phải đã nói phạm vi mấy dặm xung quanh bãi săn đều là con mồi nhỏ sao? Sao lại có hổ xuất hiện được?” Hai thị vệ cũng nghi ngờ như vậy.

Dư Tiểu Thảo khua khua tay với bọn họ nói: “Đừng căng thẳng, ta không sao! Về trước đi, xem Hoàng thượng nói gì!”

Bây giờ Chu Hãn Văn đã hoàn toàn bình tĩnh, khuôn mặt bánh bao nở nụ cười nhạt: “Đúng đó! Nơi này không những có hổ lui tới, lại còn ‘Trùng hợp’ xuất hiện sau lưng bản cung. Nếu không có Dư đại nhân bản cung đã sớm bị gặm đến không còn xương rồi!”

Sinh ra trong hoàng tộc không được phép có tuổi thơ, chỉ có ép buộc bản thân trưởng thành mới không bị dòng nước lũ tranh đoạt chôn vùi. Chu Hãn Văn cũng coi như may mắn, do Hoàng hậu sinh ra, lại là đứa con đầu tiên của Hoàng thượng, trước mắt cũng là Hoàng tử duy nhất nên không có ai tranh quyền đoạt vị với cậu nhóc. Nhưng mà tuy cậu nhóc còn nhỏ tuổi nhưng cậu nhóc cũng đã nhận ra có những chuyện lạ hẳn là nhằm vào cậu nhóc.

Chuyện liên quan đến hoàng tộc Dư Tiểu Thảo cũng không tò mò làm gì, chỉ lặng lẽ cưỡi ngựa đi theo sau Đại hoàng tử trở về doanh trại.

Đại hoàng tử cưỡi ngựa dẫn đầu trở về, vợ chồng Hoàng thượng tản bộ ngoài doanh trướng thấy hoàng nhi đi từ xa về thì cuối cùng cũng yên tâm. Chu Tuấn Dương bảo vệ ngoài doanh trướng thấy bóng người quen thuộc thì khuôn mặt lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Hắn đang nhìn bóng người ở xa kia thì đột nhiên lại nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, hắn xin phép Hoàng thượng: “Hoàng thượng, có chuyện gì đó không đúng lắm, hình như Dư đại nhân bị thương! Thần xin phép đến đó kiểm tra…”

“Đi đi, đi đi!” Chu Quân Phàm không hề tin lý do lý trấu của hắn, hai người mới xa nhau có nửa ngày đã đứng ngồi không yên, kiếm cớ cũng không biết kiếm cái cớ hợp lý hơn. Có thị vệ và cao thủ bảo vệ, nha đầu Dư Tiểu Thảo kia sao có thể bị thương được?

Sau khi Chu Tuấn Dương nhận được lệnh thì nhanh chóng phóng lên ngựa, phi đến chỗ nàng. Khi hắn thấy rõ ràng xác con hổ trên lưng ngựa của đám thị vệ thì vẻ lo lắng trong mắt càng hiện rõ hơn.

“Đại hoàng tử điện hạ, ngài vẫn ổn… Tiểu Thảo, nàng bị thương?” Khi hắn hỏi thăm Đại hoàng tử khóe mắt lại quét qua chỗ Dư Tiểu Thảo, nàng tóc tai rối xù, vết trầy hiện rõ trên khuôn mặt trắng nõn, hắn suýt không nhịn được bạo phát tại chỗ.

Đã xảy ra chuyện gì? Tất cả mọi người đều bình yên vô sự, chỉ mỗi tiểu nha đầu của hắn quần áp xốc xếch, tóc tai rối bù, trên mặt còn bị thương. Lại nhìn vết thương trên xác con hổ, còn cần giải thích sao? Nếu như không phải tiểu nha đầu nuôi hai con sói, nàng… Chu Tuấn Dương không dám tưởng tượng hậu quả!

“Các ngươi bảo vệ chủ tử kiểu gì vậy?” Chu Tuấn Dương trút giận lên hai tỳ nữ, tốn công tốn sức chọn ra hai người từ trong đám ám vệ, không lẽ là để bọn họ làm đại tiểu thư? Chủ tử bị thương mà bọn họ lại bình yên vô sự! Việc này là tội không thể tha thứ của ám vệ…

Xuân Hoa và Thu Thực lập tức run người quỳ xuống trước chủ tử cũ, người có thể dùng ánh mắt đốt bọn họ thành tro bụi. An toàn của chủ tử còn quan trọng hơn tính mạng của bọn họ, không bảo vệ tốt chủ tử, tội này ở trong hình đường của ám vệ không chết cũng là lột da. Hai nữ ám vệ gần hai mươi tám tuổi, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không dám, chỉ tuyệt vọng chờ đợi hình phạt.

“Chu Tuấn Dương, huynh dọa dọa bọn họ làm gì? Mặt ta chỉ bị nhánh cây quẹt qua mà thôi, xước lớp da mỏng, không cần bôi thuốc cũng sẽ khỏi nhanh thôi!” Dư Tiểu Thảo không đồng ý với cách hành xử của Chu Tuấn Dương. Hai nha hoàn này hắn đã tặng cho nàng, người làm chủ tử như nàng còn chưa nói gì, một người ngoài như hắn lại dám vượt quyền, lý nào lại vậy?

Chu Tuấn Dương đối mặt với Tiểu Thảo đang giận dữ lập tức ép lửa giận trong lòng xuống, đau lòng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, nhìn vết thương dịu dàng hỏi: “Chắc chắn là nhánh cây quẹt chứ không phải bị hổ vồ chứ?”

Dư Tiểu Thảo giả vờ không quá để ý nói: “Có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở đây, dù có thêm con hổ nữa cũng không làm bản cô nương bị thương được! Chỉ là lần đầu tiên ta gặp hổ nên hơi hoảng loạn, lúc xoay người không chú ý bị một cành cây đâm ngang quẹt trúng mà thôi.”

Chu Tuấn Dương phát hiện nàng chỉ cố ra vẻ kiên cường, nội tâm lại mềm yếu, hắn nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực, cảm giác cơ thể nàng run lên nhè nhẹ, vội vàng an ủi nàng, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Không sợ! Gia ở đây! Tiểu Thảo nhà ta giỏi như vậy, có thể thu phục ta ngay cả khi ta bạo phát, một con hổ nhỏ con thì tính là gì đúng không nào?”

Ngay khoảng khắc được hắn ôm vào lòng, Dư Tiểu Thảo lệ nóng doanh tròng. Nhưng khi nghe Chu Tuấn Dương nói vậy nàng lại bật cười. Nhớ lúc hắn nổi điên ở Ngô gia đúng là có thể sánh với thảm họa thiên nhiên động đất bão lớn gì đó, uy lực còn mạnh hơn mãnh hổ mấy chục lần. Lúc đó khi đối mặt với Chu Tuấn Dương mất hết lý trí không nhận ra nàng nàng cũng không hề sợ hãi. Có lẽ tận sâu trong thâm tâm nàng cho rằng hắn mãi mãi sẽ không làm hại nàng nhỉ?

Dư Tiểu Thảo sụt sịt mũi, giọng nói nhỏ nhẹ nũng nịu: “Lúc con hổ vồ đến chỗ ta ta rất sợ! Sợ rằng nếu mình không thể trở về thì huynh sẽ thế nào đây? Ta còn nghĩ xem Tô tiên sinh có thể khống chế được huynh không nữa!”

“Trên đời này, người duy nhất có thể khống chế được ta chỉ có một mình nàng. Cho nên nàng nhất định không thể xảy ra chuyện gì nếu không gia sẽ xuống địa ngục cùng với nàng…”

Chu Tuấn Dương càng ôm chặt cơ thể nhỏ bé yếu ớt này vào trong lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc nàng, cứ nghĩ đến là sợ, đồng thời trong lòng hắn cũng rất ngọt ngào. Trong lúc tiểu nha đầu gặp nguy hiểm tính mạng, trong đầu nàng chỉ nghĩ đến hắn. Chu Tuấn Dương đột nhiên hiểu ra ý nghĩa thật sự của hai từ “hạnh phúc”.

“Sao đó thì sao?” Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng hỏi.

Dư Tiểu Thảo ôm hắn một lúc, ở trong lồng ngực hắn nàng cảm thấy rất ấm áp rất an toàn giống như thuyền buồm sau khi trải qua mưa gió trên biển an toàn trở về cảng vậy. Trong lòng nàng có cảm giác được về nhà.

“Sau đó? Sau đó gì?” Giọng nói của Tiểu Thảo buồn rầu truyền ra từ trong ngực hắn, lọt vào tai hắn lại vô cùng đáng quý.

“Nàng nói con hổ vồ về phía nàng, sau đó thì sao?” Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, động tác rất dịu dàng giống như người trong ngực là một bảo vật vô giá xứng đáng được nâng niu vậy.

Dư Tiểu Thảo chớp mắt vài cái dưới góc độ mà hắn không nhìn đến, người hiểu nàng đều biết những lời sau đó của nàng đều không thật. Đúng là vậy, nàng giấu công lao của Tiểu Bổ Thiên Thạch, đẩy cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch: “Sau đó… đương nhiên là Tiểu Bạch chạy đến kịp thời, anh dũng xuất hiện trước mặt ta chặn con hổ đó lại rồi quần chiến với nó một trận. Sau đó Tiểu Hắc cũng chạy đến, nếu như không phải ta muốn bộ da hổ thì Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đã sớm liên thủ xé xác con hổ đó thành mảnh vụn rồi!”

Chu Hãn Văn im lặng lắng nghe Tiểu Thảo miêu tả cảnh hai con sói đánh nhau với mãnh hổ, ánh mắt cậu nhóc nhìn Tiểu Hắc và Tiểu Bạch tràn đầy vẻ “khâm phục”. Khâm phục sự dũng mãnh và lòng trung thành bảo vệ chủ nhân của chúng nó. Hôm nay nếu như không có chúng nó, dù cậu nhóc may mắn chạy thoát thì cũng hi sinh Dư đại nhân, tổn thất này không hề nhỏ. Kế sách làm giàu đất nước của phụ hoàng bị ảnh hưởng, đời này cậu nhóc sẽ phải mang sự áy náy với Dư gia, còn phải chịu đựng cơn thịnh nộ của đại tướng Dương Quận vương khi mất đi người thương….

“Dư đại nhân, ngươi là ân nhân cứu mạng ta! Đại ân không lời nào có thể cảm ơn hết được, bản cung sẽ mãi mãi ghi nhớ trong lòng!” Khuôn mặt non nớt của Chu Hãn Văn rất nghiêm túc, trong mắt tràn đầy vẻ cảm kích.