Nông Viên Tự Cẩm

Chương 533: Ngạc nhiên mừng rỡ



Tiểu Hắc tạm thời tin “thành ý” của gã, còn không quên nhe răng đe dọa gã, ý rất rõ ràng: Nếu ngươi dám dở trò, ta sẽ cắn ngươi lộ mông lần nữa đấy!

Có người giúp vận chuyển con mồi, Tiểu Hắc vui mừng chạy đến nơi nó cất giấu con mồi, kéo hết những con mồi khác đến. Con mồi trong bãi săn không hề ít, nó chỉ tốn một ít thời gian đã săn được khoảng 10 con mồi.

Phần lớn trong đó đều là các loại như hươu xạ, hươu, hoẵng, cũng có cả những con mồi có da lông quý giá hoặc hương vị ngon miệng như chồn sương, cáo lông đỏ, phi long. Trong đó có một con nai sừng tấm Á-Âu to nhất, nhìn qua khoảng hai ba trăm cân. Tiểu Hắc cũng khỏe thật, lại có thể kéo được con mồi còn to hơn cả nó.

Tiểu Bạch nhận được “tin tức” cũng chạy đến, kéo theo cả số con mồi nó săn được. Số con mồi nó săn được không kém gì Tiểu Hắc, chủng loại cũng không quá chênh lệnh. Chỉ là trong số con mồi Tiểu Bạch săn được còn có một loài họ mèo xinh đẹp - báo Amur.

Với hiểu biết của Ninh Đông Hoan về loài báo Amur, loài vật này có khứu giác và thính giác đều rất nhạy bén, có thể giúp nó phát hiện con mồi từ sớm, bốn chân thon dài, móng vuốt sắc bén, răng nhọn, hoàn toàn có thể cho con mồi một kích trí mạng. Báo Amur là loài tụ hợp được cả ba kỹ năng tìm kiếm, đuổi bắt và săn giết. Đừng nói đến mấy con mồi nhỏ chứ dù là lợn rừng và gấu đen đều không phải đối thủ của nó.

Không ngờ rằng Tiểu Bạch bị gã coi là “thú cưng kiêu ngạo” lại có thể chiến đấu với báo Amur, sau khi cắn chết nó còn không bị thương chút nào. Ninh Đông Hoan càng coi trọng kỹ năng săn mồi của hai con sói này hơn.

Đến chiều tối, số con mồi Ninh Đông Hoan và hai con chó ngao của gã chỉ vận chuyển được một nửa số con mồi trở về. Gã và hai người làm vai gánh tay mang, ngay cả vật cưỡi cũng dùng để chở con mồi. Lúc trở về doanh trại, vừa mừng rỡ vừa mất mác nhìn số con mồi chất đống nhiều nhất trước mặt, đáng tiếc hơn nửa số đó đều không phải công lao của gã, gã cũng buồn rầu một lúc lâu.

Còn Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thì thong thả đi sau lưng gã. Ở trong mắt người khác gã có vẻ rất uy phong nhưng chỉ gã mới biết, chúng nó giám sát gã, chỉ cần gã nổi ý chiếm đoạt con mồi thì cái mông của gã nhất định sẽ bị cắn nở hoa.

Cho nên khi Tiểu Thảo xuất hiện ở doanh trại một lần nữa, Ninh Đông Hoan vội vàng dâng “Củ khoai nóng phỏng tay” này đến trước mặt nàng: “Tiểu Thảo cô nương, chỗ con mồi này là hai con chó săn của ngươi săn được. Ta chỉ mang về giúp ngươi, không cần cảm ơn, không cần cảm ơn!”

Hai chúng nó một trái một phải ngồi trước mặt Tiểu Thảo, trong đôi mắt xanh thẳm lóe lên sự vui vẻ, nhất là Tiểu Hắc, dùng chân khều khều con lợn rừng nó săn được, vẻ mặt rất muốn được khen ngợi. Tiểu Thảo rướn người lên xoa đầu chúng nó, lại ôm mỗi con một cái.

Trong số tất cả con mồi, nàng không mấy hứng thú với lợn rừng và nai sừng tấm Á - Âu có hình thể lớn nhất, mà càng nhìn nhiều loài phi long có hình thể khá nhỏ bé, loài chồn sương có màu lông sáng và cáo lông đỏ. Tiểu Hắc thì như đã phát hiện ra điều gì, mấy ngày tiếp theo loài phi long, chồn sương và cáo lông đỏ trong bãi săn bị nó xử lý không ít.

Lông chồn là một loại lông rất quý giá, nó và nhân sâm, lộc nhung được xưng là tam bảo của Đông Bắc, được xưng là vàng mềm. Trong vài triều đại, chỉ có quan to chức cao mới có tư cách mặc áo lông chồn, tượng trưng cho địa vị của kẻ thống trị. Cũng có cách nói “Đầu phẩm huyền hồ nhị phẩm điêu, tam phẩm tứ phẩm mặc uy đao (uy đao là tên khác của loài hồ ly), ý tứ rất rõ ràng, chỉ có quan viên nhị phẩm trở lên mới có tư cách mặc áo lông chồn. Cũng may triều đại này không có quy định đó, nếu không Tiểu Thảo còn lâu mới đạt đến cấp bậc được mặc áo lông chồn.

Lông cáo đỏ tuy không quý giá như huyền hồ nhưng vì màu lông tươi sáng nên rất được con gái yêu thích. Cáo lông đỏ là loài vật thường gặp ở Đông Bắc, chúng có bộ lông rất dày, màu lông cũng rấy đẹp. Cho nên sau khi hội săn thú này kết thúc, trong đống hành lý của của Dư Tiểu Thảo có thêm ba mươi, bốn mươi tấm da cáo lông đỏ, da chồn sương cũng có mười mấy tấm. Bạn tốt của nàng cũng không nhiều, Hạ Uyển Ngưng, Minh Lan Quận chúa, Viên Tuyết Diễm, Vu Uyển Tình, Lý Mộng Như, mấy người bọn họ đều được nàng tặng mấy tấm lông cáo đỏ, da chồn sương sau khi tặng cho Hoàng hậu nương nương, Tĩnh vương phi, mẹ nuôi, mẹ ruột, số còn dư lại chỉ đủ để nàng may hai bộ quần áo. Đương nhiên, đây đều là chuyện về sau.

Lúc kiểm kê thu hoạch của con em quyền quý ngày đầu tiên, là chủ nhân của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, Dư Tiểu Thảo suýt chút nữa giành được một trong ba hạng đầu. Nếu như tính thêm con hổ bị Hoàng thượng đoạt mất kia thì một trong ba vị trí đầu nhất định có nàng, đoạt hạng nhất cũng không phải không có khả năng. Dưới ánh mắt oán hận của Tiểu Thảo, ngoài khen thưởng ba người đứng đầu ra Hoàng thượng còn đặc biệt cởi ngọc bội hình rồng bên người xuống ban thưởng cho nha đầu này.

Ngọc bội hình rồng là Thái Thượng hoàng tặng Hoàng thượng lúc hắn ta đầy tháng. Thấy ngọc bội như thấy người, dù ngươi mắc phải sai lầm lớn đến đâu, ngọc bội này đều có thể miễn trừ tất cả trách phạt, ngang với kim bài miễn tử. Việc này khiến ba người đứng đầu và những con em quyền quý khác rất thèm thuồng. Nhưng mà sau khi bọn họ biết được Dư đại nhân liều chết cứu mạng Đại hoàng tử thì không có bất kỳ dị nghị gì. An toàn của vị hoàng tử duy nhất trong triều hoàn toàn quý giá hơn một tấm ngọc bội.

Dư Tiểu Thảo vừa có “Kim bài miễn tử” vừa có “Thượng phương bảo kiếm”, nhất thời cảm thấy da hổ cũng không quá quan trọng như vậy, mỉm cười tít mắt, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn như chú sóc nhỏ trộm được quả thông.

Ánh mắt mấy vị quan hay xu nịnh trong triều nhìn về phía nàng có chút sâu xa, trong lòng nghĩ nhà có con cháu đến tuổi nào hay không có thể kết hôn với Dư đại nhân được Hoàng thượng cưng chiều, đó cũng là một lựa chọn không tồi. Dư Tiểu Thảo dựa vào bản lĩnh của bản thân giành được sự cưng chiều của Hoàng thượng, vả mặt mấy người dám nói nàng là “gà mái báo sáng”.

Mấy ngày sau đó hội săn bắn vẫn tiến hành như thường, đám con cháu quyền quý trẻ tuổi đều cố gắng hết sức, mỗi ngày đều muốn giành được một trong ba hạng đầu. Cơ hội có thể lộ mặt trước mặt Hoàng thượng thực sự không nhiều.

Đáng tiếc hạng nhất và bọn họ không có duyên phận. Bởi vì trừ ngày đầu tiên Dương Quận vương không tham gia, những ngày khác hắn đều đứng đầu bảng. Số con mồi hắn săn được mỗi ngày dù là số lượng hay chất lượng đều ưu thế tuyệt đối áp đảo hạng hai và hạng ba. Ngày nào cũng đứng đầu, hắn rất xứng danh.

Một ngày trước khi cuộc đi săn kết thúc, mặt trời sắp lặn về phía tây mà Dương Quận vương vẫn chưa về. Màn đêm trên thảo nguyên ập xuống, bầu trời đêm xanh thẳm bắt đầu điểm xuyết sao trời. Làn gió lạnh thổi đến mang theo mùi đặc trưng của đồng cỏ. Doanh trại đã nhóm lửa, Hoàng thượng nhìn sắc trời, lại nhìn đám thanh niên trẻ tuổi đang chờ được ban thưởng, chỉ thiếu mỗi tên đường đệ hăng hái của hắn ta thôi.

“Tô Nhiên, đến giờ này tiểu tử kia còn chưa trở về, không phải là gặp phiền phức gì chứ?” Hoàng thượng cười nhẹ, nhưng miệng lại mấp máy mà người khác không nhìn thấy, hắn ta nhỏ giọng nói chuyện với Tô tổng quản.

Tô Nhiên lại như không có chuyện gì xảy ra nói: “Hoàng thượng, Dương Quận vương là kỳ tài võ học, hai năm này công lực của hắn đột nhiên tăng mạnh, nô tài cũng không nắm chắc có thể đánh thắng hắn nên ngài không cần lo lắng đâu.”

Cho dù miệng nói hai chữ “nô tài” nhưng thần thái và dáng vẻ của Tô Nhiên vẫn giống như trích tiên vậy.

Chu Quân Phàm liếc mắt nhìn y “Ngươi phạm quy rồi”, sau đó lại giả vờ uy nghiêm. Lại đợi thêm một lúc nữa, tuy những con em quyền quý kia không lộ rõ vẻ nóng nảy và mất kiên nhẫn nhưng vì một người mà để mọi người cùng nhau chờ đợi trong gió thu giá lạnh thế này đúng là không được, trong số đó còn có không ít quan viên đã có tuổi nữa.

Ngay đúng lúc Hoàng thượng quyết định không chờ thêm nữa, sắp tuyên bố ba hạng đầu đã được thống kê thì xa xa trong rừng cây có ánh đuốc lóe lên. Dư Tiểu Thảo mắt tinh thấy được, hô lên: “Hoàng thượng, có người trở về. Nhất định là đám người Dương Quận vương!”

Tuy ban đêm rừng rậm nguy hiểm trùng trùng, nhưng Tiểu Thảo lại không quá lo lắng. Không chỉ bởi vì nàng vô cùng tin tưởng võ nghệ của Chu Tuấn Dương mà bên cạnh hắn còn có Lưu tổng quản và Đổng thị vệ, bọn họ ai ai cũng là cao thủ. Hơn nữa cường cung không có người thứ hai trong triều đình có thể kéo được kia tuyệt đối có thể tung hoành trong rừng rậm. Tuy nàng không lo lắng sự an toàn của bọn họ nhưng trở về muộn thế này đúng là khiến nàng không yên tâm thật.

Ánh lửa càng lúc càng gần, đúng là đám người Chu Tuấn Dương. Khi bọn họ đến gần hơn, mọi người thấy được thu hoạch của bọn họ thì không khỏi hít một hơi lạnh. Tuy con mồi không nhiều nhưng đều rất chất lượng. Một con gấu to nặng khoảng hai ba trăm cân, một con hổ bị mũi tên xuyên thẳng qua não, chỉ hai con mồi này thôi đã đủ để hạ gục tất cả những người tham gia săn thú trong nháy mắt.

“Woa! Da hổ của ta!” Dư Tiểu Thảo vui vẻ nhảy nhót. Tuy biết rõ Chu Tuấn Dương đã hứa là làm, chưa từng thất hứa nhưng thấy thời hạn cuộc săn thú sắp kết thúc, nàng càng lúc càng thất vọng. Hôm nay nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù hắn không săn được hổ nàng cũng sẽ không bộc lộ sự thất vọng ra ngoài. Dù sao đã nhiều ngày như vậy, bãi săn nhiều người như vậy cũng không ai nhìn thấy hổ, sao có thể trùng hợp đến mức để hắn gặp được chứ?

Đêm nay trời càng lúc càng tối mà vẫn không thấy Chu Tuấn Dương quay về, trong lòng nàng cảm thấy áy náy và cảm động. Nàng biết hắn nhất định là vì muốn săn hổ nên mới về muộn. Dù hôm nay có săn được hổ hay không nàng quyết định nhất định phải nói tiếng “Cảm ơn” với hắn.

“Sao da hổ lại là của ngươi? Thiên hạ này đều là đất của vua, tất cả con mồi của đợt săn thú lần này đều thuộc về trẫm mới phải!” Chu Quân Phàm cố ý trêu chọc Tiểu Thảo.

Nụ cười trên mặt Tiểu Thảo nhất thời cứng lại, nếu như Hoàng thượng thật sự muốn cướp da hổ với nàng, thân là bề tôi, nàng có thể từ chối sao?

“Nhưng mà... nếu ngươi cầm ngọc bội kia đổi da hổ với trẫm, trẫm sẽ bằng lòng đổi với ngươi.” Chu Quân Phàm vui vẻ nhìn dáng vẻ rối rắm của nàng, tâm trạng rất tốt.

Đêm đó khi hắn ta thưởng ngọc bội cho nàng, Hoàng hậu đã từng khéo léo ám chỉ hắn ta, thưởng ngọc bội quan trọng có giá trị như vậy cho một tiểu cô nương, có phải không đúng lắm không. Tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi chưa sống bao lâu, nếu như ỷ vào có ngọc bội làm ra chuyện không thể sửa chữa được, vậy phải làm thế nào bây giờ?

Chu Quân Phàm khá hiểu tiểu nha đầu này bèn an ủi Hoàng hậu: “Tiểu nha đầu này rất nhát gan, hơn nữa cũng rất thức thời hiểu chuyện, chuyện nàng lo lắng sẽ không xảy ra đâu. Hơn nữa, ngọc bội là vật chết, người thì sống, sao có thể bị một vật chết khống chế chứ?”