Nông Viên Tự Cẩm

Chương 541: Ý đồ Xấu



"Đúng vậy? Không phải vừa nãy tỷ còn than phiền da không đủ trắng sao? Đây là mỹ phẩm dưỡng trắng giữ ẩm, hiệu quả rất tốt. Còn có sữa rửa mặt, nước dưỡng da, tinh chất dưỡng trắng, còn có… Tỷ cứ dùng theo thứ tự muội vừa nói, mỗi ngày dùng hai lần sáng tối, qua một tháng đảm bảo da tỷ còn trắng hơn bây giờ nhiều, hơn nữa mịn màng căng bóng, nhất định có thể khiến ca ca muội mê mẩn!” Dư Tiểu Thảo mím môi cười.

Thiếu niên thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, cũng sắp đến tuổi thành thân sinh con đến nơi. Dư Hàng và Lưu Tuệ Phương mới biết yêu, dù chỉ liếc mắt nhìn nhau cũng sẽ đỏ mặt. Lưu Tuệ Phương bị Tiểu Thảo trêu như vậy, mặt nóng đến mức có thể chiên trứng rồi.

Dư Tiểu Thảo thấy Tuệ Phương đã ngại đến mức này rồi thì nhẹ nhàng nói: “Đúng rồi, đây là lông cáo đỏ, lông huyền hồ mà Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhà muội săn được lúc săn bắn mùa thu, tỷ mang về làm mũ và khăn cho vợ chồng Xuyên Trụ thúc đi. Người có tiền trong Kinh thành mùa đông đều đội mũ lông, nhưng mà da huyền hồ không phải ai cũng có thể mua được đâu đó!”

“Nếu nó quý giá như vậy thì để lại cho Dư thúc và Dư thẩm đi.” Lưu Tuệ Phương sờ lông huyền hồ mềm mại ấm áp, dù không biết nhìn hàng cũng biết nó rất quý giá.

“Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhà muội đi săn rất giỏi, không những cha mẹ muội có phần mà ông nội, cha nuôi mẹ nuôi cũng có phần nữa! Hai tấm lông này muội đặc biệt để dành cho vợ chồng Xuyên Trụ thúc. À, hộp bánh ngọt này là lấy từ cửa hàng của muội, hương vị không kém cạnh Đạo Hương Thôn đâu. Tỷ cầm về cho Thiết Đản và Nha Nhi nếm thử đi!” Dư Tiểu Thảo rất có lòng, chuẩn bị quà cáp không thiếu một ai cho Lưu gia. Biết Thiết Đản còn đang đi học nên còn tặng cả giấy và bút lông nữa.

“Này… cũng quá đắt tiền rồi?” Không nói hai tấm da, nói mỹ phẩm dưỡng da của “Hoa tưởng dung” vậy. Lúc nàng theo cha đến phủ thành giao hàng từng nghe nói tiểu thư nhà nào đó đắc ý khoe khoang một cục xà phòng thủ công là sản phẩm của “Hoa tưởng dung” nổi tiếng nhất Kinh thành, một cục cũng phải mười mấy lượng bạc. Còn nói “Hoa tưởng dung” chỉ mở ra cho quý tộc, giá cả đắt chết người, làm tấm thẻ hội viên cũng tốn hơn mười nghìn lượng bạc. Một cục xà phòng nhỏ như vậy đã đắt thể rồi, bộ mỹ phẩm dưỡng da quý giá thế này không tốn mấy trăm lượng bạc không thể nào mua được.

Dư Tiểu Thảo liếc mắt nhìn nàng ấy nói: “Mấy món quà này, da là tự săn về, mỹ phẩm dưỡng da và bánh ngọt đều lấy từ cửa hàng nhà mở ra, trừ giấy và bút mực tốn mấy lượng bạc ra, chỗ nào đắt? Tuệ Phương tỷ, tỷ đừng học tính càm ràm của mấy bà già nữa, chẳng có chút hoạt bát lanh lẹ trước đây gì cả. Nếu tỷ không nhận muội sẽ không nhận người chị dâu này đâu!”

Nếu như còn từ chối nữa nàng sẽ giận thật nên Lưu Tuệ Phương chỉ đành đỏ mặt nhận quà. Hai chị em đang nói chuyện vui vẻ thì nghe có tiếng nói truyền đến từ trong sân: “Dư thẩm, nghe nói Tiểu Thảo muội muội trở về, ta đến thăm muội ấy!”

Liễu thị đang chỉ huy bốn nha đầu giúp dọn đồ trong kho, ngẩng đầu lên thấy tiểu nha đầu Trịnh gia thì mỉm cười hơi mất tự nhiên. Nàng ấy không thích nha đầu Trịnh Tiểu Thúy này. Nha đầu này rất ranh ma, luôn muốn chiếm được chỗ tốt từ chỗ người khác, còn coi người khác là kẻ ngu tưởng họ không biết!

Trước đây chỉ cần Dương Quận vương đến nhà tìm Tiểu Thảo lần nào là nàng ta đến góp mặt lần đó, còn nói muốn làm tiểu thiếp của Quận vương gia, Thảo Nhi vẫn giữ thái độ không quá thân mà nàng ta vẫn tới nhà tìm con bé chơi. Sau đó không biết Dương Quận vương nói gì mà nha đầu này thật lâu sau đó cũng không đến tìm con gái nàng ấy nữa.

Vốn tưởng rằng sẽ yên ả, nhưng ai biết thấy Dư gia ngày một phát đạt, nàng ta lại muốn vươn tay đến con trai nàng ấy. Chỉ cần Dư Hàng trở về từ Đường Cổ thì nàng ta luôn có thể “vô tình gặp được”. Liễu thị cũng gặp nàng ta mấy lần, nói chuyện nhõng nhẽo, đôi mắt chỉ muốn dán lên người con trai nàng ấy. Cũng may Dư Hàng cũng chẳng có thiện ý gì với nàng ta, mỗi lần gặp mặt đều lễ phép chào hỏi rồi tránh thật xa. Nhưng mà Trịnh Tiểu Thúy vẫn không từ bỏ ý đồ, thường lấy Tiểu Liên làm cớ, mỗi lần đến chơi đều ở tận nửa ngày, còn cố tình giả vờ không nhận ra ánh mắt và lệnh đuổi khách của người khác. Đúng là hết nói nổi!

Không biết lần này nàng ta đến muốn làm gì nữa. Tuy Liễu thị không thích nàng ta nhưng dù sao cũng là người cùng thôn, đuổi người về thì không hay lắm nên chỉ đành miễn cưỡng mỉm cười: “Thảo Nhi đang nói chuyện với Tuệ Phương ở trong phòng...”

“Tuệ Phương cũng đến?” Vẻ mặt Trịnh Tiểu Thúy hơi thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ ghen tỵ không thể che giấu được. Mẹ nói, con gái theo đuổi con trai cách tầng sa. Nàng ta vốn cho rằng chỉ cần bản thân chăm chỉ hơn, tạo ra nhiều cơ hội tiếp xúc với Dư Hàng hơn, thiếu niên hiền lành thành thật đó sẽ nhanh chóng bị nàng ta nắm trong lòng bàn tay. Ai biết Dư Hàng lại là một khúc gỗ, dù nàng ta công khai ám chỉ kiểu gì huynh ấy cũng không đoái hoài.

Mẹ nàng ta nói con trai trưởng thành muộn, có lẽ còn chưa hiểu nhiều chuyện tình cảm. Nhưng ai mà ngờ rằng không lâu sau đó, bên Dư gia truyền đến tin Dư gia muốn kết thông gia với Lưu gia, tuy chưa chính thức đính hôn nhưng đã trao đổi tín vật. Tiện nhân Lưu Tuệ Phương có gì tốt hơn nàng ta? Cả ngày quanh quẩn với đám gà, cả người bốc mùi hôi thối, lại không xinh đẹp như nàng ta, tên Dư Hàng kia bị mù sao? Không chọn nàng ta mà chọn Lưu Tuệ Phương!

Trịnh Tiểu Thúy cũng trạc tuổi Tuệ Phương, sang năm tròn mười sáu. Chị nàng ta mười sáu tuổi đã bị gả cho một tên què hơn chị ấy tận mười tuổi, bởi vì nhà gã ta có thể đưa sính lễ năm mươi lượng. Danh tiếng của Trịnh gia ở thôn Đông Sơn vốn không tốt, đàn ông chỉ biết ăn ngon không biết làm việc, lại còn trọng nam khinh nữ. Trong mắt cha nàng ta, tác dụng của con gái chính là làm việc và đổi lấy sính lễ.

Trịnh Tiểu Thúy cũng được coi là giai nhân thanh tú, cha nàng ta đã sớm tính toán làm thế nào để đạt được món lợi lớn từ nàng ta! Cho nên việc nàng ta mặt dày mày dạn đến Dư gia làm thân, gã ta cũng coi như không thấy. Nếu nàng ta có thể làm con dâu cả của Dư gia, sản nghiệp của Dư gia lớn như vậy, còn không phải đều thuộc về Trịnh gia sao? Sau khi biết được chỗ Dư Hàng hết hy vọng, gã ta lại dò hỏi được từ chỗ bà mai trên thị trấn có một đại tài chủ muốn nạp tiểu thiếp thứ mười hai, nghe nói sính lễ tận hai trăm lượng bạc!

Trịnh Tiểu Thúy biết được tin tức mình sẽ bị bán cho một lão già làm tiếp thiếp thì suýt ngất xỉu. Nếu làm tiểu thiếp thì cũng phải làm tiểu thiếp cho người như Dương Quận vương! Nghĩ cần đến Dương Quận vương có khuôn mặt xuất sắc hơn cả mình, còn có vóc người khôi ngô cao lớn, càng không cần nói đến thân phận và địa vị của hắn! Lúc này nàng ta đã sớm quên sạch lời uy hiếp của hắn!

Khi nàng ta nghe nói Tiểu Thảo về nhà ăn Tết, nàng ta đã sớm đếm từng ngày trông mong nàng trở về. Tiểu Thảo sống ở Kinh thành lâu như vậy, lại có quan hệ khá thân với Dương Quận vương, nếu như có thể thuyết phục nàng dẫn nàng ta đến Kinh thành, nàng ta sẽ có cơ hội tiếp cận Dương Quận vương, để hắn thấy được sự hấp dẫn của nàng ta!

Nha đầu này cũng ảo tưởng ghê thật! Không nói đến việc Dương Quận vương có thuật đọc tâm có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta trong nháy mắt, dù không có năng lực này, với vẻ ngoài như bát mỳ không thịt của nàng ta, ngay cả thị vệ bên cạnh Chu Tuấn Dương còn thấy ngứa mắt, chứ đừng nói đến Dương Quận vương đã tiếp xúc với rất nhiều loại người.

Trịnh Tiểu Thúy nhìn đống đồ Tết chất đầy trong viện, trong lòng nổi lên ghen ghét và không cam lòng. Nếu như không phải Dư Hàng bị con tiện nhân Lưu Tuệ Phương kia câu đi thì những lăng la tơ lụa, vàng bạc châu báu, đồ cổ, còn có đặc sản Kinh thành này đều là của nàng ta hết!

Trịnh Tiểu Thúy hít một hơi thật sâu mới ngăn bản thân thôi không nhìn chằm chằm đống đồ vật quý giá đó nữa. Nàng ta đã hết hy vọng với Dư Hàng, nhưng mà chỉ cần nàng ta trở thành tiểu thiếp của Dương Quận vương, lúc đó muốn thân phận có thân phận, muốn tiền tài có tiền tài, còn không vẻ vang hơn gả cho một phú nông sao?

Vì mục tiêu cao cả, nàng ta lấy lại tinh thần, mỉm cười thân thiện tiến vào khuê phòng của Tiểu Thảo: “Tiểu Thảo, biết muội trở về nên ta đặc biệt mang đến hạt hồ đào và hạt dẻ muội thích, đã rang rất thơm rồi, mau nếm thử đi!”

Dư Tiểu Thảo nhìn nàng ta một lát rồi nhìn Tuệ Phương với ánh mắt cầu cứu: Ai vậy? Sao muội chẳng có ấn tượng gì? Trước đây khi nàng ở thôn Đông Sơn lúc nào cũng bận túi bụi, rất ít khi nói chuyện với người dân trong thôn. Cũng chỉ có mấy người bạn thân thiết như Tuệ Phương, San Hô và Tiền Nhã Phương, những người khác chỉ là gặp nhau cười cười chào hỏi cho có thôi.

Nụ cười trên mặt Trịnh Tiểu Thúy cứng đờ: Ý gì đây? Lên làm Quận chúa là không coi người khác ra gì phải không, ngay cả người bạn như nàng ta cũng không nhận ra? Dư Tiểu Thảo ngươi giỏi lắm, không ngờ rằng ngươi lại là loại người như vậy!

Lưu Tuệ Phương cũng biết Trịnh Tiểu Thúy từng có ý xấu với nàng ấy, nhưng mà đều là người cùng thôn, ngày thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nên không thể lạnh nhạt coi như không thấy được. Thấy phản ứng của Tiểu Thảo nàng ấy suýt bật cười: Ngươi ra vẻ chị em thân thiết thâm tình với nàng, người ta còn chẳng nhớ ra ngươi là ai, đúng là vả mặt mà!

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng! Trước đây mỗi lần nàng ấy hẹn Tiểu Thảo đi ra biển bắt hải sản hoặc đào rau củ dại, hái quả dại, Trịnh Tiểu Thúy cũng mượn danh nàng ấy lân la sáp lại gần. Sau đó Tiểu Thảo bận rộn hơn nên ít khi có cơ hội cùng nhau ra biển chơi. Đây đều là chuyện mấy năm trước, Tiểu Thảo không nhớ ra Trịnh Tiểu Thúy là ai cũng là lẽ chuyện bình thường.

“Tiểu Thảo muội muội, đây là Trịnh Tiểu Thúy, ở cách nhà ta không xa. Trước đây chúng ta còn đi hái nấm chung nữa!” Lưu Tuệ Phương giới thiệu ngắn gọn.

Dư Tiểu Thảo nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi bừng tỉnh. Trịnh Tiểu Thúy lập tức cười tươi như hoa, kéo bàn tay nhỏ bé nõn nà của nàng thân mật nói: “Đúng rồi! Là ta, khi đó muội còn gọi ta là Tiểu Thúy tỷ nữa. Đã hai năm rồi muội không về thôn Đông Sơn, lúc đó tuổi còn nhỏ, không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.”

Dư Tiểu Thảo nhớ ra lúc đó Dương Quận vương đã từng cảnh cáo nàng, đừng chơi thân với nàng ta, nói nàng ta có ý xấu. Tuy nàng không cảm thấy gì nhưng nàng không hề nghi ngờ năng lực đọc suy nghĩ của Chu Tuấn Dương. Cái gọi là: Không có chuyện gì lại tự dưng đối xử tốt với người khác, không phải kẻ gian cũng là phường trộm cắp! Xem ra nàng phải cảnh giác, tránh rơi vào bẫy của nàng ta.

“Ồ! Ta nhớ ra rồi! Chính là người mà San Hô nói là muốn làm thiếp của Dương Quận vương, bị chọc tức giận bỏ đi!” Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay nàng ta, thái độ rất rõ ràng.

Trịnh Tiểu Thúy cứng mặt: Nha đầu chết tiệt này nhớ cái tốt không nhớ lại nhớ chuyện này.

Đang lúc nàng ta vắt óc suy nghĩ làm sao đáp lại thì Dư Tiểu Thảo lại nói: “Tiểu Thúy, ngươi nghe nói chuyện tiểu thiếp ở đâu thế? Thôn Đông Sơn chúng ta không có tiền lệ bán con gái làm tiểu thiếp cho người khác.”