Nông Viên Tự Cẩm

Chương 572: Con mồi



Mấy chục con ngựa tụ lại với nhau, gào thét phóng như bay, bờm ngựa thật dài phất phơ trong gió, con này nối con kia chạy băng băng, bóng ngựa chồng chéo ngưng tụ thành một chỉnh thể lao nhanh về phía trước. Tốc độ này, vẻ đẹp này thật giống như một bức tranh đẹp đẽ hùng tráng.

Mà con ngựa đầu đàn trắng như tuyết kia, bốn vó cuồn cuộn, sải chân chạy dài. Tư thế tráng lệ kia giống như bồ câu đưa thư gian khổ vượt qua biển lớn, lại giống như chim yến đột nhiên sải cánh bay trong giông bão, dẫn đầu chạy băng băng trên thảo nguyên rộng lớn.

“Chu Tuấn Dương, huynh dọa đàn ngựa chạy mất rồi!” Dư Tiểu Thảo trề môi, trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ giận dỗi nói.

Chu Tuấn Dương vươn cánh tay dài ra ôm lấy tiểu cô nương đang tức giận ngồi trên lưng Tiểu Hồng để nàng ngồi trước mình, hắn thúc vào bụng ngựa, phóng theo hướng đàn ngựa chạy đi, tiếng cười vang vọng trong đồng cỏ: “Tiểu nha đầu, không phải nàng nghĩ hôm nay chúng ta có thể thuần phục con ngựa đầu đàn đó chứ?”

“Tại sao không thể?” Dư Tiểu Thảo sờ chỗ đường trong túi, nàng có cách ăn gian mà! Nàng không tin con ngựa đó không cắn câu, dù là ngựa đầu đàn thông minh có thể kháng cự lại sự hấp dẫn của nước linh thạch nhưng những con ngựa hoang ít cũng thuần phục được hai con.

Chu Tuấn Dương véo nhẹ cái mũi nhỏ của nàng cười nói: “Chuyện này hay là để trở về thảo luận kỹ hơn đi? Dù sao thuần phục ngựa hoang không phải chuyện một sớm một chiều, phải để gia trở về chuẩn bị đã…”

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ lời hắn nói, biết là hắn sợ người khác nghi ngờ nàng nên có hơi xấu hổ. Bây giờ nghĩ lại thì mấy năm nay nàng may mắn thật, không gặp phải ai có ý xấu tìm hiểu căn cơ ngọn nguồn chuyện này, nếu không nàng không dám đảm bảo bí mật của nàng có bị phơi bày ra ánh sáng không.

Nhất là hai năm này, sau khi thẳng thắn với Hoàng thượng, hơn nữa mọi việc đều có Chu Tuấn Dương lo liệu chu toàn nên nàng càng không biết khiêm tốn che giấu. Có lẽ trong lúc nàng không biết phiền phức đã tìm đến tận cửa nhưng đã bị người nào đó ém đi hoặc phá tan rồi! Dù sao danh tiếng của Dương Quận vương ở Kinh thành vẫn rất có tính đe dọa!

“Vậy cũng tốt! Huynh nghĩ cách nào hay ho ấy, ta cũng làm thử mồi câu xem có thể dụ con ngựa đầu đàn kia đến không, đến lúc đó huynh đặt bẫy, ta không tin không khống chế được nó!” Tiểu Thảo vừa nói vừa phấn chấn hẳn lên. Trực giác nói cho nàng biết con ngựa trắng đó nhất định là thần câu hiếm có có thể sánh với Cuồng Phong, nó chính là loài ngựa trại nuôi ngựa đang cần!

Hai người rong ruổi ở phía trước, Tiểu Hồng theo sát phía sau, không lâu sau bọn họ đã trở về nơi nghỉ chân trong trại nuôi ngựa. Trong trại nuôi ngựa có một viện nhỏ đặc biệt chuẩn bị cho các chủ tử nghỉ ngơi, tuy trang trí đơn giản nhưng sạch sẽ thoáng mát. Nhất là một hàng giường đất trong phòng ngủ, mùa đông đến nhất định rất ấm áp, hương vị gia đình.

Hơn một trăm binh tướng Hỏa khí doanh Chu Tuấn Dương dẫn đến đã nghỉ ngơi trong phòng được sắp xếp sẵn. Trong viện nhỏ, tổng quản Lưu Phúc Sinh và Hầu Hiểu Lượng chỉ huy người hầu trong viện dọn dẹp và mang hành lý đến. Bốn đại nha hoàn của Dư Tiểu Thảo cũng giúp nấu cơm trưa.

“Tiểu thư đã trở về? Có một con ngựa nhỏ đi loanh quanh ngoài viện rất lâu, vừa nãy mới bị người nuôi ngựa dẫn đi rồi. Con ngựa đó không sợ người, cứ hướng miệng về túi của nô tỳ nữa! Sao nó biết trong túi của nô tỳ có điểm tâm hay vậy nhỉ?”

Nghênh Xuân vừa thấy chủ tử đi vào đã ríu ra ríu rít chào đón. Mỗi lần ra ngoài cùng tiểu thư đều gặp được chuyện hay ho nên mỗi lần ra ngoài nàng ta đều rất hăng hái, sợ bản thân bị bỏ lại. Ngô Đồng thì khác, nàng ta im lặng quan sát tiểu thư, phát hiện tiểu thư không có biểu hiện gì khác lạ mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Động tác nhỏ của nàng ta sao có thể tránh thoát ánh mắt sắc bén của Chu Tuấn Dương? Hắn khẽ nhướng mày - mấy nha hoàn bên cạnh nàng càng ngày càng khó đối phó! Nhưng mà đạo cao một thước ma cao một trượng, hắn có lòng tin có thể ăn đậu hũ của vợ hắn.

“Ngựa con?” Dư Tiểu Thảo không nhịn được bật cười hỏi “Có phải một con ngựa đen không lớn lắm nhưng nhìn qua rất thông minh không?”

“Đúng vậy! Tiểu thư thấy nó rồi sao?” Nghênh Xuân nhìn thoảng qua sau lưng nàng thì phát hiện Tiểu Hồng đã lâu không gặp thì mỉm cười chào hỏi “Tiểu Hồng? Đã lâu không gặp! Tiểu thư, có phải lần này Tiểu Hồng có thể trở về cùng chúng ta không?”
Tiểu Hồng dỏng lỗ tai lên, giống như rất quan tâm vấn đề này. Tuy rằng bên này có đồng cỏ tươi non, hơn nữa luôn có thời gian rong ruổi nhưng nó vẫn muốn ở bên cạnh chủ nhân hơn. Mỗi ngày chủ nhân đều cho nó ăn đồ ăn ngon, không giống người ở đây, chỉ biết chiều con ngựa con đen thui kia, nó muốn ăn ngon còn phải tranh cướp, quá mất mặt!

Dư Tiểu Thảo sờ cổ Tiểu Hồng khẳng định với nó: “Ừ, chờ đến lúc về Tiểu Hồng nhất định sẽ đi cùng chúng ta! Con ngựa con ngươi vừa gặp ban nãy là con của Tiểu Hồng, sao, rất đẹp phải không?”

Nàng cũng cảm thấy rất tự hào. Tiểu Hồng được nàng nuôi lớn từ nhỏ, nếu như giống như kiếp trước coi thú cưng là con cái nuôi thì Tiểu Hồng chẳng khác nào con gái nàng, con trai nó chính là cháu trai nàng đó! Tuy tầm tuổi này của nàng mà làm bà ngoại thì hơi nói quá nhưng ngựa con xinh đẹp như vậy thật sự khiến nàng cảm thấy hãnh diện!

“Con của Tiểu Hồng? Ôi, sớm biết vậy nô tỳ đã không để người nuôi ngựa dắt nó đi. Số cỏ khô chúng ta mang đến không phải đều chuẩn bị cho nó ăn sao?” Nghênh Xuân kinh ngạc thốt lên, hơi hối hận vì không tranh thủ làm thân với nó.

“Tiểu thư, con của Tiểu Hồng có tên không? Nó có thể đi cùng chúng ta trở về Kinh thành không?” Nghênh Xuân vừa hầu hạ nàng rửa mặt vừa giống như một con chim sơn ca líu lo không dừng.

“Ngựa con lớn lên rất giống Cuồng Phong, lanh lợi hoạt bát, ta cảm thấy cái tên “Hắc Toàn Phong” rất hợp với nó! Huynh thấy sao?” Nói đến đặt trên, người làm “bà ngoại” như nàng cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.

Chu Tuấn Dương bị nàng trưng cầu ý kiến, trước đây đã từng chứng kiến bản lĩnh đặt tên của nàng. Cái gì mà “Tiểu Hồng” “Tiểu Hắc”

Tiểu Bạch”… tương lai chú ngựa con này nhất định sẽ trở thành ngựa tốt có thể chạy được nghìn dặm, hắn đúng là sợ nàng nhất thời xốc nổi đặt cho nó một cái tên “đơn giản gọn lẹ”.

Vừa nghe đến cái tên “Hắc Toàn Phong”, hắn lập tức gật đầu đồng ý: Đây cũng là cái tên hay nhất trong số những cái tên mà tiểu nha đầu từng đặt! Nhưng mà hắn nhất định không ngờ rằng cái tên này là Tiểu Thảo mượn từ trong sách của người khác ra!
“Ừ, cái tên này rất hợp, đặt rất hay!” Chu Tuấn Dương đánh giá một câu đúng trọng tâm.

Nàng kiêu ngạo hừ một tiếng: “Đương nhiên rồi, tên bản cô nương đặt có cái nào không hay?”

Chu Tuấn Dương liếc mắt nhìn Tiểu Hồng như có ám chỉ nói: “Ồ? Thật thế à?”

Dư Tiểu Thảo lập tức xụ mặt, tức giận trừng mắt nhìn hắn, chân nhỏ đạp một phát vào bắp chân người nào đó, hầm hừ đi ăn trưa. Vừa nãy rong ruổi trên thảo nguyên không để ý thời gian nên cũng đã giữa trưa, bụng nhỏ đói kêu lột rột đó giờ. Trên đường trở về nàng còn trộm ăn một viên đường nàng từng cho ngựa con ăn, loại đường này được nàng dùng mạch nha và nước linh thạch chế thành kẹo mạch nha, ăn rất ngon!

“Chủ tử, ba người trong biệt viện kia ngài tính xử lý thế nào?” Sau khi ăn xong cơm trưa, Lưu thống lĩnh nghiêm túc xin ý kiến của chủ tử.

Chu Tuấn Dương liếc mắt nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: “Sao thế? Có chuyện gì à?”

Lưu thống lĩnh rất tức giận, cắn răng nói: “Chủ tử dặn thuộc hạ chú ý đến ba người đó nên thuộc hạ sai Lý Chiến thạo về ẩn nấp qua đó quan sát nhất cử nhất động của bọn họ. Không ngờ rằng bọn họ không phải người Đại Minh mà là người của tộc Thổ Cáp Nhĩ! Người ra dáng chủ tử kia được hai người còn lại gọi là “Đại vương”, ngoài ra hai người còn lại một người tên A Kỳ Cách, một người tên Đức Lạp Thứ Đằng, đều là thân tín của tên kia. Chủ tử, ba người này im hơi lặng tiếng lẻn vào Trung Nguyên, lại còn cố ý đến gần chủ tử, nhất định có ý xấu! Thuộc hạ xin lệnh ngài dẫn người qua đó bắt bọn họ lại!”

Đại vương Gia Luật Vinh của tốc Thổ Cáp Nhĩ? Gia tộc Khiết Đan luôn lấy họ Tiêu để xưng hô, hắn ta tự giới thiệu bản thân tên “Tiêu Vinh” cũng không tính là lừa gạt gì. Còn A Kỳ Cách và Đức Lạp Thứ Đằng, một người là quốc sư kiêm quân sư của tộc Thổ Cáp Nhĩ, người còn lại cũng là một mãnh tướng kiêu dũng thiện chiến. Có bọn họ ở bên cạnh, thân phận của tên Tiêu Vinh kia đã rất rõ ràng rồi!

Tuy rằng tộc Thổ Cáp Nhĩ chỉ là một bộ tộc nhỏ bé ngoài quan ngoại, nhưng Chu Tuấn Dương từng điều binh đánh giặc nên nắm rất rõ tình hình của bọn họ. Đại vương của tộc Thổ Cáp Nhĩ lẻn vào Trung Nguyên với bộ dạng nhếch nhác như vậy, hơn nữa bất chấp nguy cơ bị hắn đoán ra thân phận mà đi theo bên người hắn, có hai khả năng. Môt là khổ nhục kế, biết thân phận của hắn nên cố ý tiếp cận, hai là nội bộ tộc Thổ Cáp Nhĩ xảy ra chuyện, hắn ta là Đại vương nhưng cũng không thể giải quyết được vấn đề, chỉ có thể lén lút trốn đến Trung Nguyên.

Tình cảnh bọn họ gặp phải lúc đó, nếu như hắn không ra tay ba người đó nhất định sẽ chết. Người kia là Đại vương, đương nhiên sẽ không mạo hiểm tính mạng để dùng khổ nhục kế. Không nghi ngờ gì nữa, hẳn là suy đoán thứ hai đúng!

“Không vội! Lưu thống lĩnh, ngươi bí mật dẫn theo vài người rời khỏi Trung Nguyên đến thăm dò chuyện trong nội bộ tộc Thổ Cáp Nhĩ, xem gần đây có phải có chuyện gì xảy ra hay không! Nếu như đúng như gia đoán thì gần đây tộc Thổ Cáp Nhĩ nhất định sẽ hành động!” Chu Tuấn Dương mỉm cười gian xảo khiến Lưu thống lĩnh rét run.

Chủ tớ ba người Tiêu Vinh cứ như vậy sống trong biệt viện. Mỗi ngày bọn họ đều được hầu hạ cơm nước đầy đủ, còn có đại phu giỏi y thuật đến giúp bọn họ trị thương. Người làm trong biệt viện cũng đối xử tôn trọng với bọn họ giống như khách quý vậy. Tiêu Vinh cũng đã quyết định kết thân với Đại Minh, chỉ thiếu nước tìm Chu Tuấn Dương nói chuyện. Nhưng mà cơ hội này, chờ đến khi ba người lành hẳn thương vẫn chưa xuất hiện.

Mỗi lần dò hỏi người làm về tin tức của chủ tử bọn họ, bọn họ đều lấy “Chủ tử đang bận bắt ngựa hoang để làm phong phú trại nuôi ngựa” làm lý do, khéo léo từ chối bọn họ, bày tỏ chủ tử bọn họ thật sự không rảnh.

Thực tế thì bọn họ cũng không nói dối, mấy ngày này Chu Tuấn Dương đúng là đã nói với đám thuộc hạ, hắn có cách bắt ngựa hoang. Hơn nữa hắn còn vạch ra một kế hoạch vô cùng tí mỉ hoàn thiện, đương nhiên kế hoạch này không thể thiếu sự góp mặt của “mồi câu” do Tiểu Thảo làm.

Cái gọi là “mồi câu” chỉ là dùng loại đậu ngon hòa lẫn với nước linh thạch. Vì để qua mắt người khác, Tiểu Thảo còn đặc biệt bỏ thêm mấy loại thảo dược không hay gặp vào trong mồi câu. Sau khi làm xong còn cố tình thử nghiệm ngựa trong trại nuôi ngựa trước.