Nông Viên Tự Cẩm

Chương 617: Quyết định thay người nhà



Theo Dư Hàng thấy thì sản nghiệp trong nhà phần lớn đều là công lao của em gái. Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ chiếm sản nghiệp ở Đường Cổ làm của riêng mà chỉ nghĩ làm cách nào có thể chia sẻ công việc giúp em gái, không để nàng chuyện gì cũng phải lo.

Nhưng hắn nào biết Tiểu Thảo đã sớm biến ba phần lợi nhuận của lều lớn rau củ trên Đường Cổ và cả nông trường gây giống thu vào trong túi của gia đình. Mà tất cả những thứ này tương lai đều do con trai trưởng là hắn thừa kế.

Còn những anh chị em khác trong nhà, Tiểu Thảo đương nhiên sẽ không đối xử tệ với họ. Xưởng chế thuốc của thôn Đông Sơn đã mở rộng quy mô gấp ba lần, chuyên cung cấp thuốc cho những tiệm thuốc của Đồng Nghiệp Đường ở Giang Nam. Từ sau khi Anh Đào bị điều đến Kinh thành, xưởng chế thuốc ở thôn Đông Sơn do một mình Tiểu Liên toàn quyền phụ trách.

Lợi nhuận hàng năm của xưởng chế thuốc ở thôn Đông Sơn Tiểu Thảo chia thành bốn phần, một phần gửi tiết kiệm vào tiền trang cho Tiểu Liên. Gặp được cửa hàng có địa thế tốt nàng không chỉ mua cho bản thân mà còn mua cho Tiểu Liên vài căn. Hàng năm chỉ tính tiền cho thuê cửa hàng thôi cũng thu được mấy nghìn lượng rồi.

Những việc này Tiểu Liên không hề biết gì, nói cách khác trong lúc Tiểu Liên không biết gì hàng năm nàng ấy đều có hơn mười nghìn lượng thu vào túi, đúng là một tiểu phú bà giàu có mà!

Còn Tiểu Thạch Đầu, đứa em trai có quan hệ tốt nhất với nàng này, Tiểu Thảo đương nhiên sẽ không keo kiệt. Sản nghiệp liên quan đến rượu hoa quả và rượu thuốc đều chia ba phần lợi nhuận cho cậu. Tương lai cậu nhất định sẽ làm quan, có sư phụ viện trưởng Viên của cậu bé ở đây, mạng lưới giao tiếp của cậu nhất định không nhỏ. Nhưng mà ở trong quan trường không có tiền tài làm hậu thuẫn cũng sẽ nửa bước khó đi.

Có nguồn lợi nhuận phong phú được chia hàng năm, tương lai tiểu đệ có thể yên tâm làm thanh quan, không cần phải lo lắng gì hết. Những thứ này Tiểu Thảo đều âm thầm tính toán thay cậu!

Giữa tháng Chạp, khi cả nhà đoàn tụ ở Kinh thành, sum vầy bên vợ chồng Dư Hải trò chuyện rất vui vẻ. Tiểu Thảo cầm lấy mấy tờ giấy từ trong phòng ra, đưa tận tay cho từng người trong nhà.

Dư Hải nhìn khế ước đất trong tay mình thì hơi nhíu mày, không đồng ý nhìn khuê nữ nói: “Trang viên ở Đường Cổ là gia sản do con tích góp từng chút xây dựng nên, cha chỉ giúp con quản lý, tương lai để làm của hồi môn cho con. Con... sao con lại lén thay đổi tên trên khế ước đất thành cha rồi?”

“Cha, cha nói vậy con không đồng ý đâu! Trang viên của chúng ta rõ ràng là do cả nhà vất vả làm lụng tích lũy xây dựng lên, là của chung. Cha lại nói công lao chỉ thuộc về một mình con, coi chừng huynh tỷ nói cha thiên vị!” Dư Tiểu Thảo thấy mình tự ý quyết định khiến cha hơi mất hứng thì lập tức mỉm cười ngọt ngào. Dư Hải là người cha nhị thập tứ hiếu, đối mặt với nụ cười ngọt ngào đáng yêu của con gái út, không thể nào cứng rắn nổi.

Liễu thị buồn cười nhìn chồng mình, thấy chàng bị con gái út quay vòng vòng thì vội nói: “Thảo Nhi, cách trồng dưa hấu và rau củ trưởng thành sớm đều do con nghĩ ra, công lao của con chúng ta sẽ không chiếm. Còn có, lúc đầu khi mua đất và trang viên, số tiền con bán công thức nấu ăn cho Trân Tu lâu cũng đầu tư vào đó.”

“Mẹ! Con là con của hai người, giúp hai người gánh vác gia đình là chuyện nên làm. Đều là người nhà với nhau, cần gì phải phân chia rõ ràng như vậy? Cha, mẹ! Mấy năm này con sống ở Kinh thành nên thấy nhiều, đương nhiên tầm nhìn cũng sâu rộng hơn. Rất nhiều quan viên trong Kinh thành hàng năm đều phải về nhà giỗ tổ, bọn họ đều có tổ nghiệp tổ trạch.”

Dừng lại một lát, Tiểu Thảo nhìn em trai mang vẻ mặt chống đối cầm khế ước tiếp tục nói: “Tương lai tiểu đệ chắc chắn tiền đồ xán lạn! Nếu đệ ấy muốn đi theo con đường làm quan thì Đường Cổ và thôn Đông Sơn chính là gốc rễ của đệ ấy, tổ trạch và tổ nghiệp đương nhiên phải có chứ? Nhà ở thôn Đông Sơn sau này sẽ là tổ trạch Dư gia, trang viên ở thôn Đông Sơn và Đường Cổ chính là tổ nghiệp của chúng ta! Không chỉ có những thứ này, tiền bạc sau này chúng ta kiếm được đều đầu tư vào việc mua gia sản, tất cả đều là của Dư gia chúng ta!”Sau đó nàng nhìn về Tiểu Liên giống mình đến tám phần cười nói: “Tương lai con và Tiểu Liên nhất định sẽ gả ra ngoài, dù bọn con gả đến đâu thì thôn Đông Sơn ở Đường Cổ mãi là nhà mẹ của bọn con. Nhà mẹ giàu mạnh mới có thể làm chỗ dựa vững chắc cho con gái đã gả đi như bọn con! Tương lai chúng ta nhất định có thể phát triển thành phú hộ số một số hai của Đường Cổ, đến lúc đó nhà chồng cũng được thơm lây! Mọi người nói có đúng hay không?”

Liễu thị nghe vậy thì không biết nói gì, chỉ nhìn chồng mình. Dư Hải không nhăn mày nữa, thở dài nói: “Thôi được! Khế ước đất này ta sẽ tạm cất. Sau này lợi nhuận thu được từ trang viên luôn chia năm phần, bốn huynh đệ tỷ muội bọn con mỗi người một phần, ta và mẹ các con chung một phần. Ta phải nói trước, lúc Thảo Nhi xuất giá, ta và mẹ các con sẽ chi nhiều hơn cả. Các con cũng không nên có ý kiến gì!”

Dư Hàng lên tiếng đầu tiên: “Làm sao có thể có ý kiến chứ? Bọn con đã nhận được rất nhiều lợi ích từ muội ấy rồi!! Tiểu muội, những sản nghiệp khác đều coi như sản nghiệp tổ tiên, chúng ta chiếm chút lợi ích cũng được. Nhưng mà nông trường gây giống là sản nghiệp của muội và Dương Quận vương chung tay đầu tư, bây giờ đa số thời gian đều do Đinh quản sự quản lý, tại sao lại chia cho ta ba phần lợi nhuận? Người làm ca ca như ta sao có thể trắng trợn chiếm lợi của muội như vậy? Muội còn cho ta mặt mũi ra ngoài nhìn người khác không?”

“Ca! Huynh nói gì vậy hả? Chuyện của Đinh quản sự Chu Tuấn Dương tự có sắp xếp, ông ta chỉ tạm thời đến giúp đỡ thôi. Lúc ông ta ở đó huynh tranh thủ học hỏi người ta đi! Huynh cũng biết muội còn phải làm việc cho triều đình, những chuyện nhỏ nhặt trong Kinh thành cũng có rất nhiều, mỗi năm cơ hội trở về Đường Cổ của muội đã ít lại càng ít hơn. Cha thì càng ngày càng lớn tuổi, tương lai nông trường còn phải dựa vào huynh quản lý kinh doanh nữa! Huynh đệ ruột thịt tính toán rõ ràng, huynh giúp muội quản lý nông trường cũng coi như nửa chủ nhân, chia cho huynh ba phần còn hơi ít đó!” Dư Tiểu Thảo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Dư Hàng lại không nghĩ như vậy, các cấp quản sự trong nông trường đã vô cùng rõ ràng đâu vào đó, hắn chỉ là lúc nông trường bận rộn thì không yên tâm nên qua đó xem xét tình hình thôi, chẳng giúp được bao nhiêu. Hơn nữa, anh em nên giúp đỡ lẫn nhau, lại còn tính toán lợi ích, có phải quá xa cách rồi không?

Hắn đang muốn tiếp tục từ chối thì Tiểu Thảo lại ngăn hắn: “Ca, có phải huynh cảm thấy tình cảm huynh muội của chúng ta rất thân thiết nên không có phần của huynh huynh cũng sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ? Nhưng mà huynh có nghĩ đến không? Tương lai huynh còn phải cưới vợ, huynh sẽ có con cái. Lâu dần, bọn họ có vì ngày nào huynh cũng ra sức làm việc vun vén cho sản nghiệp của người khác mà dần dần bất mãn không? Đến lúc đó huynh bảo muội muội đã xuất giá như muội đối mặt với tẩu tử và các cháu như thế nào đây?”

Sang năm Dư Hàng cũng đã mười chín, chuyện hắn và Lưu Tuệ Phương yêu thương lẫn nhau trưởng bối hai bên đều biết. Hơn nữa chuyện này hai nhà cũng đã bàn bạc xong, sang năm sẽ lập tức định chuyện hôn sự của hai đứa.
Tuy Lưu Tuệ Phương khá thân với Tiểu Thảo nhưng sau khi thành thân bọn họ đều có gia đình riêng, chuyện gì cũng sẽ nghĩ cho gia đình mình trước tiên. Dù là ai mà thấy chồng mình chỉ làm việc vun đắp cho sản nghiệp của người khác, vứt bỏ chuyện nhà mình, một hai ngày thì thôi đi chứ nếu chuyện này tiếp diễn trong thời gian dài trong lòng nhất định sẽ cảm thấy không hài lòng. Dư Hàng cũng không phải người không để ý mọi chuyện, bị Tiểu Thảo nói như vậy hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Tiểu Liên quản lý xưởng chế thuốc của thôn Đông Sơn lúc này cũng cảm thấy em gái nói rất đúng. Nàng ấy biết em gái chia xưởng chế thuốc cho nàng ấy, ngoài thứ nàng ấy vốn có được ra còn có ý muốn trợ cấp cho nàng ấy nữa.

Khi còn bé, thấy em gái ốm yếu, Tiểu Liên từ nhỏ đã thề trong lòng nhất định phải chăm sóc em gái thật tốt, bảo vệ em gái không để nàng chịu oan ức gì. Nhưng mà sức khỏe của em gái ngày một tốt lên thì con bé cũng càng lúc càng giống chị gái hơn, người được quan tâm lại biến thành Tiểu Liên.

Không riêng gì mỗi mình Tiểu Liên cả Dư gia, không biết từ lúc nào đã coi Tiểu Thảo nhỏ nhắn gầy gò này thành trụ cột trong gia đình. Em gái gầy gò dùng bả vai gầy yếu gồng gánh gia đình, biến Dư gia từ một nhà nông bình thường nhảy vọt thành nhà giàu mới nổi ở Đường Cổ, còn có chỗ đứng ở Kinh thành.

Tiểu Liên biết, cho dù nàng ấy từ chối thì em gái nhanh mồm nhanh miệng luôn có một đống lý do để thuyết phục mình. Vì thế mà nàng cẩn thận cất khế ước đi, nhìn Tiểu Thảo nói: “Vậy người làm tỷ tỷ như ta sẽ mặt dày nhận lấy phần quà này vậy.”

Tiểu Thảo hớn hở ôm cổ nàng thân thiết nói: “Hai ta đều ở trong bụng mẹ chui ra, khi còn bé là tỷ chăm sóc muội, bây giờ lớn rồi lại giúp muội bao việc như vậy, đây là thứ tỷ xứng đáng được hưởng. Tiểu Liên, nếu tỷ còn ngại ngùng với muội thì xem xem muội có nhận người tỷ tỷ này nữa không!!”

“Nhị tỷ! Ca và đại tỷ đều góp sức cho tỷ, tỷ chia lợi nhuận cho bọn họ cũng không sai. Nhưng đệ chẳng giúp được gì cho tỷ sao vẫn chia lợi nhuận xưởng rượu cho đệ?” Tiểu Thạch Đầu đã sớm không nhịn được chen người vào giữa hai người, nghi ngờ hỏi.

Đã lâu không bóp gương mặt này, Tiểu Thảo nhất thời ngứa tay vươn tay ra bóp khuôn mặt bánh bao của cậu, kéo sang hai bên cười nói: “Tỷ tặng quà cho đệ đệ cũng cần lý do sao? Đệ nói xem?”

“Được rồi, tỷ nói sao thì là vậy! Khế ước này đệ nhận là được phải không? Nhị tỷ, nhẹ tay thôi!” Tuy Tiểu Thạch Đầu không hay ở nhà nhưng sự sùng bái và bám dính của cậu dành cho Tiểu Thảo không hề giảm chút nào, nàng nói sao cậu nghe vậy, không hề phản đối.

Khi còn bé nhị tỷ thích véo má cậu, bây giờ cậu cũng sắp mười bốn rồi, sang năm phải tham gia thi Phủ mà vẫn còn bị chị gái bóp mặt, nếu như để bạn cùng thư viện biết được cậu sẽ bị chê cười mất. Nhưng mà cũng chỉ có mỗi nhị tỷ có thể véo má cậu, đổi lại thành người khác xem cậu có nói cho người ta không ngóc đầu lên được không!

“Thạch Đầu, đệ gầy đi, má không phính như trước nữa. Đi học ở ngoài nhất định vất vả lắm nhỉ? Tết này tỷ sẽ bồi bổ cho đệ, sang năm có tinh thần tham gia thi cử. Thế nào? Có nắm chắc năm nay có thể giành chức Trạng Nguyên về cho nhà chúng ta không?” Dư Tiểu Thảo đã biết được tình hình của cậu từ chỗ bạn thân Viên Tuyết Diễm, biết được Viên đại nho đánh giá cậu rất cao, một kỳ thi Hương nho nhỏ không thể làm khó cậu nhóc được!

Tiểu Thạch Đầu vừa nghe nói đến sẽ được ăn đồ ăn ngon do nàng nấu thì lộ ra vẻ mặt thèm thuồng: “Nhị tỷ tốt nhất, đệ rời nhà, việc đau khổ nhất là không được ăn đồ ăn ngon do tỷ nấu. Đệ thèm lắm luôn!! Nhị tỷ, tỷ yên tâm! Ngày này sang năm đệ nhất định sẽ cho tỷ làm tỷ tỷ của Trạng Nguyên!”