Nông Viên Tự Cẩm

Chương 655: Ôn Chuyện



Mỗi khi nói đến chuyện này, Tiểu Thảo luôn cảm thấy vừa buồn cười lại cảm động. Một người cao lớn thô kệch như cha nuôi vậy mà lại chạy đến trước mặt Hoàng thượng khóc sướt mướt, chỉ vì có thể ở lại, tận mắt nhìn thấy nàng xuất giá.

Mấy năm nay cha nuôi đối xử với nàng như với con gái ruột, có cái gì ngon, chuyện gì vui, vải vóc quần áo, ngọc ngà châu báu các loại đều sẽ nghĩ đến nàng, dành riêng cho nàng một phần. Cho dù sau khi có Lân Lân cũng chưa bao giờ thay đổi. Có đôi khi còn đối xử với nàng tốt hơn cả con trai. Mẹ nuôi cũng chưa từng xem nàng như người ngoài, cũng dạy dỗ nàng rất nhiều về cư xử, lễ nghĩa, quản lý nhà cửa.

Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân cũng luôn xem nàng như chị ruột của cậu nhóc, còn từng tranh giành sủng ái với Tiểu Thạch Đầu. Nhưng Tiểu Thạch Đầu lớn rồi, không thèm tranh giành với một thằng nhóc. Phòng Hạo Lân luôn rất thân thiết với người chị này, ngay cả mẹ ruột cũng phải đứng sang một bên đó. Có thêm một đôi cha mẹ yêu thương, Tiểu Thảo cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Nếu bây giờ nàng có thể chọn trở về thế kỷ hai mươi mốt hay ở lại, nàng sẽ không chút do dự lựa chọn cái sau. Bởi vì ở đây có những người yêu nàng, cũng có những người nàng yêu!

“Tiểu thư, Triệu lão tướng quân và vợ chồng của Triệu tướng quân đến rồi!” Theo một loạt tiếng bước chân dồn dập, tiểu nha đầu ở cổng trong vội vàng chạy đến, giòn giã bẩm báo.

“Triệu gia gia và Triệu bá bá đến rồi? Còn có Triệu bá mẫu nữa sao? Ta phải tự mình đi nghênh đón mới được!” Dư Tiểu Thảo bảo Tô Nhiên nằm nghỉ trên xích đu mình hay nằm, vội vàng chạy đến cổng trong. Chu Tuấn Dương thấy tiểu nha đầu để ý cha con Triệu thị như thế cũng đi theo qua. Trong nhà không có nam chủ nhân, hắn phải giúp đỡ lo liệu chiêu đãi khách nam.

Nhưng nhìn thấy đoàn người từ xa, hắn đã biết mình nghĩ nhiều rồi, cha nuôi của tiểu nha đầu đang cung kính đi bên cạnh Triệu lão tướng quân, nghe lời dạy dỗ của ông!

“Triệu gia gia, Triệu bá bá, đã lâu không gặp, Tiểu Thảo rất nhớ mọi người đó!” Trước mặt trưởng bối, trước giờ Tiểu Thảo vẫn luôn là một tiểu nha đầu khéo miệng còn được người ta yêu thích. Tuy đã gần mười năm, nhưng nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc kia lại như trở về thôn Đông Sơn vậy. Lúc trong nhà mình khó khăn nhất, cả nhà Triệu gia gia nhiệt tình quan tâm mình, giúp nhà bọn họ rất nhiều. Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới là tình cảm đáng quý nhất.

“Tiểu Thảo nha đầu chỉ chớp mắt đã thành một đại cô nương rồi. Lúc trước khi Triệu gia gia rời khỏi thôn Đông Sơn con mới cao đến chừng này, gầy đến đáng thương. Khó khăn lắm mới săn được con mồi còn không nỡ ăn, giấu hết ở nhà chúng ta, lén lút cầm lên thị trấn bán. Tuổi còn nhỏ đã biết kiếm tiền, chẳng tránh lại giỏi làm ăn thế này!” Triệu lão tướng quân khoa tay múa chân bên hông mình một lát, trong mắt tràn đầy trêu ghẹo và thân thiết.

“Triệu gia gia...” Dư Tiểu Thảo tiến lên kéo lấy bàn tay đầy vết chai của ông, dùng sức quơ quơ, dáng vẻ không đồng ý: “Chẳng phải khi đó vẫn chưa ở riêng sao ạ? Nếu cầm con mồi trở về còn không ăn được một miếng, tiền bị bán đi rồi cũng không vào túi nhà con. Đương nhiên tự mình bán đi lấy tiền mới là lựa chọn chính xác nhất rồi!”

Triệu tướng quân cũng cười nói: “Ta còn nhớ tiểu nha đầu thèm ăn, bèn để Triệu bá mẫu nấu gà rừng con bắt được cho con, lén lút ăn như con chuột nhỏ. Một mình ăn còn không quên để lại cho cha mẹ huynh đệ tỷ muội một ít. Lúc trước ta nói thế nào nhỉ? Tương lai chắc chắn vợ chồng Dư Hải sẽ được hưởng phúc của nữ nhi, chẳng phải bây giờ đã linh nghiệm rồi sao?”

“Triệu bá bá, người ta nào có giống con chuột nhỏ chứ! Người từng gặp con chuột nào vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như con sao?” Dư Tiểu Thảo đắc ý xoay một vòng, khoe ra bộ váy màu vàng tơ mình mới may, lộ ra vẻ phấn chấn.



“Bây giờ thì đẹp rồi, lúc đó ấy... trên người con chuột còn có nhiều thịt hơn con!” Triệu tướng quân cười ha ha.

Phòng Tử Trấn ở một bên nghe xong thì đau lòng: “Haiz! Đứa nhỏ số khổ, lúc trước cha nuôi đến muộn rồi, để đứa nhỏ chịu khổ nhiều như vậy! Bà già độc ác họ Trương kia khắt khe như thế, hành hạ Thảo Nhi của chúng ta, đáng lẽ lúc đó không nên bỏ qua cho bà ta dễ dàng như vậy!”

Triệu bá mẫu ở một bên cười dịu dàng thân thiết: “Bây giờ còn nhắc đến chuyện không vui trước kia làm gì? Không trải qua gió lạnh thấu xương, nào có được hương mai thơm nồng? Bây giờ chẳng phải Tiểu Thảo khổ tận cam lai rồi ư? Chẳng những buôn bán phát đạt còn kết bạn với nhiều khuê tú trong Kinh, còn là nữ quan đầu tiên của triều Đại Minh, bây giờ đã là quan Tứ phẩm rồi, nói không chừng ngày nào đó sẽ đuổi kịp và vượt qua mọi người luôn.”

Triệu bá bá càng cười tươi hơn: “Vậy ta phải cố gắng làm việc mới được, tránh bị tiểu nha đầu vượt qua, nếu không sẽ mất mặt biết bao chứ!”

“Tre già măng mọc, ngài nên lấy làm vinh dự vì có hậu bối là con mới phải!” Dư Tiểu Thảo cong môi, để lộ hàm răng trắng tinh chỉnh tề: “Đúng rồi, nghe nói bây giờ Hàm ca đã thăng làm Thiên tổng rồi? Huynh ấy cũng dựa vào thực lực của mình liều mạng xông lên từng bước đấy! Còn có tiền đồ hơn cả con nữa!”

“Cũng chỉ là một quan võ Lục phẩm nhỏ nhoi, giết được mấy tên cướp biển mà thôi. Nào có năng lực như con, đó là chuyện lớn công ở xã tắc, lợi cho nhân dân mà!” Triệu tướng quân giơ ngón tay cái với nàng.

“Triệu bá bá, chúng ta đừng khen nhau qua lại như vậy nữa! Trong phòng khách đã chuẩn bị nước trà thượng hạng, lá trà đều tự tay con sao ra, hương vị tạm uống được!” Dư Tiểu Thảo kéo tay của Triệu bá mẫu, mời khách đi tới phòng tiếp khách.

Lúc đi ngang qua giàn cây tử đằng, đương nhiên mọi người đều nhìn thấy Tô Nhiên mặc quần áo trắng, mặc dù sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn không thể giấu đi sự tao nhã. Cha con Triệu thị biết y bị thương nặng chưa lành, không ngờ Tô tổng quản lại có thể mang thân thể ốm đau đến tham gia lo liệu tiệc đón tiếp của Tiểu Thảo. Xem ra Tiểu Thảo rất có mặt mũi đấy!

“Triệu lão tướng quân, Triệu tướng quân, thứ tại hạ có bệnh trong người, không tiện đứng dậy đón tiếp.” Tô Nhiên nhã nhặn tỏ ý xin lỗi bọn họ, không hề kiêu ngạo lầm lì như trong lời đồn.

“Tô tổng quản không cần đa lễ, sức khỏe quan trọng hơn!” Triệu tướng quân cũng có nghe nói đến sức khỏe của Tô Nhiên, chỉ sợ là rất khó khôi phục, sau khi tiếc hận cũng khách sáo đáp lại.

Đoàn người vào phòng khách ngồi xuống chỗ của mình, trà thơm tinh khiết được dâng lên, đương nhiên không thể thiếu bánh ngọt Tiểu Thảo tự tay làm. Lúc mọi người ôn chuyện vô tình nhắc đến thương thế của Tô Nhiên, nghe Tiểu Thảo thề son sắt nói nàng chắc chắn có thể chữa khỏi cho y.



Triệu bá mẫu hơi lo lắng nói: “Tiểu Thảo, bá mẫu chưa từng xem con như người ngoài. Con còn trẻ, không đủ từng trải. Lời, không thể nói quá tự tin, tránh không thể làm được, bị người ta thù hằn. Thương thế của Tô tổng quản ngay cả thái y cũng bó tay, mặc dù con có cách trị liệu hay, cũng không thể ôm đồm nhiều việc...”

“Triệu bá mẫu, cảm ơn lời nhắc nhở của người. Con biết người là đang lo lắng cho con! Nhưng người yên tâm, con chắc chắn mười phần rằng có thể điều trị thân thể của Tô tiên sinh đến giống như người bình thường.” Dư Tiểu Thảo bưng một đĩa bánh mousse để vào tay Triệu bá mẫu, trong mắt lóe lên ánh sáng ấm áp.

“Được, trong lòng con hiểu rõ là tốt rồi!” Triệu phu nhân biết Tiểu Thảo không phải loại người ăn nói lung tung, bèn thả lỏng cười cười với nàng, ăn một miếng bánh ngọt, khen ngợi: “Tiểu Thảo đúng là khéo tay, làm ra bánh ngọt tinh xảo xinh đẹp như vậy, khiến người ta còn không nỡ cho vào miệng. Hương vị càng không thể chê vào đâu được!”

“Bá mẫu, con làm rất nhiều, lát nữa người đem một chút về đi.” Dư Tiểu Thảo vô cùng thân thiết rúc vào bên người Triệu bá mẫu, tựa như trong phòng đá giữa sườn núi ở thôn Đông Sơn trước đây vậy.

Tuy Triệu lão tướng quân là võ tướng, nhưng vẫn luôn chung tình với trà, lúc này ông đang đắm chìm trong hương thơm thuần hậu của trà, tỉ mỉ thưởng thức hương vị độc đáo của nước trà. Ông uống vào hai ngụm rồi mới nhìn về phía Tiểu Thảo: “Nha đầu con lúc ở thôn Đông Sơn đã biết hái trà làm trà. Nhiều năm như vậy trôi qua, Triệu gia gia vẫn luôn nhớ đến lá trà của con đấy, cho dù chủng loại quý giá bao nhiêu cũng không uống ra hương vị này của con!"

Đương nhiên lá trà khác sẽ không bằng trà nàng tự tay sao rồi. Vì những sư phụ làm trà khác không có công cụ ăn gian là Tiểu Bổ Thiên Thách mà! Không phải nàng khoe khoang, cho dù Đại Hồng Bào quý nhất trong hoàng cung cũng khó đánh đồng với trà này của nàng đấy!

“Triệu gia gia, con đã làm ra hơn năm cân trà xuân đấy ạ, nếu ông không chê loại trà thô này của con thì cầm một cân về trước đi ạ. Đợi đến đầu xuân năm sau con sẽ làm nhiều một chút, cho người gửi đến biên quan cho ngài. Sau này trà ngài uống con sẽ bao hết luôn!” Tiểu Thảo vẫn luôn hào phóng với người mà nàng yêu thương. Không phải chỉ là lá trà thôi sao, mười gốc chè già ở sau núi của hoàng trang cũng dư sức để nàng làm trà.

Triệu lão tướng quân hài lòng gật đầu, tiếp tục im lặng nhấm nháp hương vị của trà thơm. Triệu tướng quân hỏi đến Dư Hải từng có tình cảm cùng qua cơn hoạn nạn với mình: “Tiểu Thảo nha đầu, bây giờ cha con vẫn khỏe chứ? Thương thế trước kia có để lại họa ngầm gì không? Lúc trước nếu không phải cha con trượng nghĩa, bây giờ đã không có “tướng quân dũng mãnh” là ta rồi!”

“Triệu bá bá, bây giờ thân thể của cha con còn khỏe mạnh hơn cả trước kia, cho dù vác lúa mì giống cả năm chục cân cũng có thể chạy chậm suốt đường đó ạ! Quầy hàng bên nông trường Đường Cổ đều do cha và anh con lo liệu cả. Cha con cũng thường xuyên nhắc đến ngài, nói nếu không phải ngài dạy cha kỹ thuật săn thú để thỉnh thoảng cha săn vài con thú phụ cấp tiền cho trong nhà, nói không chừng nha đầu không được cưng chiều là con đã đói chết bệnh chết từ lâu rồi! Tình hình lúc đó đổi thành cha con gặp nạn, Triệu bá bá cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống thế. Nếu không sao lại gọi là huynh đệ chứ?” Nghĩ đến lúc trong nhà khó khăn nhất khi xưa, trong lòng Tiểu Thảo vẫn không thôi thổn thức. Cũng may tranh thủ cơ hội đó tách nhà ra ở riêng, nếu không vẫn chưa thể thoát khỏi bà già yêu quái hút máu như đỉa kia đâu!

“Đúng rồi, ngày kia cha con sẽ đến Kinh thành. Nếu cha biết ngài trở về từ biên quan chắc chắn rất vui vẻ.” Dư Tiểu Thảo đột nhiên nhớ hình như mình đã quên tiết lộ tin tức Triệu gia gia và Triệu bá bá trở về trong thư rồi, trong lòng lập tức chán nản.

Tướng quân Triệu Bộ Phàm cười ha ha: “Đến lúc đó có thể uống thêm mấy chén với cha con rồi. Nghe nói rượu mạnh Dư Ký sản xuất hương vị độc đáo, bán rất đắt, có tiền cũng không mua được. Lúc ở Tây Bắc Triệu bá bá của con đã nhớ nhung từ lâu!”

“Triệu bá bá yên tâm đi ạ, hôm nay bảo đảm có đủ rượu ngon! Người khác không mua được, người nhà mình còn không uống được sao chứ?” Dư Tiểu Thảo biết sở thích nhỏ duy nhất của Triệu bá bá chính là bình thường uống mấy chén. Dù sau Triệu bá bá cũng sẽ ở lại Kinh thành một khoảng thời gian rất dài, dựa vào quan hệ của hai nhà, còn lo không uống được rượu ngon ư.