Nông Viên Tự Cẩm

Chương 658: Sính Lễ



So với bạch ngọc, thanh ngọc, thậm chí là ngọc Dương Chi, các tiểu cô nương trẻ tuổi càng thích loại ngọc màu sắc diễm lệ chói mắt này hơn. Nhất là mấy tiểu cô nương sắp lập gia đình, nếu như ngày cưới có thể đeo bộ trang sức bằng phỉ thúy đỏ như vậy nhất định sẽ được truyền thành giai thoại.

Có Tĩnh vương phi và Dư Tiểu Thảo tận sức tuyên truyền quảng cáo, phỉ thúy nhanh chóng khơi dậy một làn sóng trong tầng lớp thượng lưu trong Kinh thành, phỉ thúy trong Trí Ngọc trai được tiêu thụ với tốc độ chóng mặt. Trương chưởng quỹ vừa giám sát chằm chằm nhóm thợ tăng ca chế tạo trang sức mà còn phải chú ý động tĩnh của đội vận chuyển, bận sứt đầu mẻ trán nhưng rất có tinh thần!

Bởi vì phỉ thúy tiêu thụ nhanh chóng nên Trương chưởng quầy quyết định đẩy nhanh khai thác đá để lấy phỉ thúy làm đồ trang sức. Còn việc cược đá mà nữ chủ tử nói trong tương lai, ông ta cũng đã nhìn ra cơ hội làm ăn trong đó. Nói đến “Đánh cuộc”, trong Kinh thành không hề thiếu mấy kẻ ăn chơi trác táng. Nhìn ví dụ của phường giải trí trong Kinh thành là biết.

Nhưng mà “Cược đá” lại là một hình thức mới xa lạ với người trong Kinh thành. Trong đá có thể khai thác ra ngọc đẹp và phỉ thúy, thực hiện nguyện vọng giàu lên sau một đêm là hấp dẫn trí mạng với nhiều kẻ thích đánh cuộc!

Trương chưởng quỹ là người tài, tuy rằng nhóm đá đầu tiên không định dùng để cược nhưng ông ta vẫn mời riêng một đám nam nữ mê phỉ thúy đến xem tận mắt việc cắt đá. Từ cục đá bình thường xù xì khai thác ra từng khối phi thúy màu sắc sặc sỡ lóa mắt, việc này đối với người thấy lần đầu tiên là chuyện ngạc nhiên và thần kỳ đến nhường nào!

Trương chưởng quỹ còn chọn ra mấy người xem may mắn từ trong đám người, để bọn họ lựa chọn một cục đá mình thích rồi cắt ngay trước mặt mọi người. Đương nhiên là số đá này đều đã được đại sư phỉ thúy và chủ mẫu tương lai lựa chọn kĩ càng, tuy rằng có một ít đá đã bị vỡ nhưng hơn nửa đều khai thác ra phỉ thúy. Chỉ là chất đá có tốt hay không mà thôi.

Lúc cục đá mình lựa chọn được cắt ra trước mặt mọi người lộ ra phỉ thúy long lanh lấp lánh ở trong, những người đã chọn đá đều cảm thấy rất tự hào. Những cục đá không có, người chọn không chịu thua mà yêu cầu chọn lại một khối... Mọi người tích cực tham gia, khiến hội phỉ thúy trở nên vô cùng náo nhiệt.

Đương nhiên là phỉ thúy khai thác được vẫn thuộc về Trí Ngọc trai. Có người không bỏ được phỉ thúy mình tự chọn bèn ra giá cao mua lại, lại nhờ đại sư của Trí Ngọc trai gia công. Thậm chí còn có người mang nguyên khối phỉ thúy thô về nhà làm đồ lưu niệm. Chỉ cần là người có tư cách tham gia hội phỉ thúy đương nhiên đều là khách quen của Trí Ngọc trai, ai còn để ý chút tiền mua phỉ thúy đây?

Đồ trang sức bằng phỉ thúy được Trương chưởng quỹ điều hành nhanh chóng thịnh hành trong giới thượng lưu trong Kinh thành. Các phu nhân thường đeo đồ trang sức phỉ thúy chói mắt trong những buổi tụ họp mà itrở nên nổi tiếng. Những mệnh phụ, khuê tú khác tuy hơi thiếu thốn nhưng vẫn cắn răng đặt mua một bộ trang sức bằng phỉ thúy hoặc vòng tay, nếu không ra ngoài tham gia yến tiệc sẽ rất xấu hổ.

Không chỉ các phu nhân, khuê tú tranh mua mà cả quan viên già trong triều bên eo ai treo ngọc bội phỉ thúy đều được người khác hâm mộ. Không nói ai khác chứ cứ vài ngày Tĩnh vương lại đổi một tấm ngọc bội phối với quần áo lên triều, mỗi một cái dù là màu sắc hay xu thế, người tinh mắt nhìn phát là có thể thấy được giá trị xa xỉ của nó.



Mấy thứ trang sức này có cái là Tĩnh vương phi đến tận cửa hàng chọn cho ông ấy, có cái là do con trai tặng, càng nhiều hơn là con dâu hiếu kính. Ai bảo con dâu tương lai của ông ấy nhìn đá rất chuẩn, một một hòn đá đều có thể khai thác ra phỉ thúy cực phẩm. Đồ trang sức làm ra luôn không quên đưa cho ông ấy và Tĩnh vương phi mỗi người mỗi bộ.

Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của đồng liêu, tâm trạng của Tĩnh vương giống như ngày hè nóng bức được ăn kem ly mát lạnh, vô cùng sảng khoái! Có loại cảm giác: Ta nhiều tiền, trang sức làm bằng phỉ thúy thay hết cái này đến cái khác! Thế nào? Hâm mộ không? Ai bảo các ngươi không sinh được con ngoan, chọn được con dâu giỏi giang đây?

Sau khi đồ trang sức bằng phỉ thúy trở nên thịnh hành, Trí Ngọc trai hốt bạc từng ngày, việc làm ăn không hề kém cạnh Dược thiện phường Dư Ký và phường làm đẹp và dưỡng sinh Hoa tưởng dung. So nó với gà đẻ trứng vàng cũng không sai.

Nhưng mà ngay lúc này “Trí Ngọc trai” có thể đẻ trứng vàng lại bị đưa làm sính lễ. Trương chưởng quỹ linh thông tin tức lớn nhỏ trong Kinh thành lập tức sờ cằm, xem ra ông ta sẽ nhanh đổi chủ thôi. Tuy rằng Dư gia nhất định sẽ không chiếm lợi của Húc vương điện hạ, Trí Ngọc trai được coi như của hồi môn sẽ được trả về. Đi về một chuyến thế này có khi Trí Ngọc trai phải sửa họ mất!

Nhưng mà Trương chưởng quỹ thấy chủ mẫu tương lai là người giỏi làm ăn, đáng tin cậy hơn Húc vương điện hạ làm chủ nhân nhàn rỗi nhiều! Không nói cái khác chứ chỉ nói đơn hàng này thôi, nếu không phải chủ mẫu tương lai đề nghị thì đâu có Trí Ngọc trai làm ăn phát đạt của ngày hôm nay? Ông ta có cảm giác: Đi theo chủ mẫu tương lai ông ta nhất định sẽ không hối hân!

Ngoài Trí Ngọc trai, của hồi môn còn có tất cả cửa hàng rau quả mà Chu Tuấn Dương đứng tên. Trong Kinh thành có tổng cộng mười mấy cửa hàng rau quả lớn nhỏ, tất cả đều do trang viên và vườn cây ăn quả cung cấp hàng. Có thần khí ăn gian như Tiểu Bổ Thiên Thạch, dù là rau củ trái mùa và hoa quả trong trang tử đều là thứ không phải rau quả bình thường có thể so sánh.

Những nhà quyền quý đã quen ăn rau củ và hoa quả sản xuất từ trang viên, sao có thể nuốt được rau quả bình thường? Việc làm ăn của mấy cửa hàng này đương nhiên không thể bàn cãi rồi. Giá cả có đắt gấp đôi cũng không sợ không bán được. Càng không phải nói đến rau củ trái mùa và hoa quả trái mùa được “Cất giữ”!

Những cửa hàng rau quả này dưới chủ sở hữu là Chu Tuấn Dương lợi nhuận rất cao mà nay cũng đều bị coi làm sính lễ. Chu Tuấn Dương cảm thấy những cửa hàng này có thể làm ăn tốt như vậy đều có phần công lao của tiểu nha đầu. Hắn đường đường là một người đàn ông, không thể kiếm tiền về cho vợ thì thôi lại còn muốn chiếm lợi của nàng, không thể được.

Nên hắn dứt khoát đưa hết cho nàng. Trước đây nàng vẫn luôn nói: Sau khi thành thân của hắn đều là của nàng, của nàng vẫn là của nàng! Nếu như nàng có thể lo liệu được thì sau khi thành thân, hắn giao việc làm ăn của hắn cho nàng cũng đâu phải vấn đề gì?

Nhưng mà có một người vợ được việc như vậy hắn vẫn cảm thấy áp lực rất lớn. Nếu như hắn không cố gắng hơn thì sẽ thảm đến mức để nàng nuôi mất. Tiểu nha đầu đương nhiên tình nguyện nuôi hắn nhưng như vậy thì sẽ làm mất lạc thú kiếm tiền cho vợ tiêu của hắn, cuộc đời này còn ý nghĩ gì chứ?



Cha con Triệu lão tướng quân và Phòng Tử Trấn chụm đầu nghiên cứu danh sách sính lễ Chu Tuấn Dương đưa tới. Đủ loại vàng bạc châu báu ngọc thạch, đồ cổ, tranh vẽ khiến người khác hoa mắt. Các loại lăng la tơ lụa quý giá chỉ có ở trong kho của hoàng thành khiến bọn họ nhìn không chớp mắt mà bất động sản, trang viên và cửa hàng đủ để chói mù mắt người khác. Càng không phải nói đến một ít kỳ trân dị bảo, tùy ý lấy một cái ra cũng đủ để khiến người khác líu lưỡi.

Tài sản của Húc vương quá đồ sộ! Ba người rối rít nhìn nhau, đều thấy được sự thán phục trong mắt đối phương. Húc vương thật sự rất chịu chi cho Tiểu Thảo! Ánh mắt ba người nhìn Húc vương cũng thêm mấy phần đồng ý và tán thưởng. Còn không phải sao! Sính lễ càng quý giá càng biểu hiện được sự coi trọng của nhà trai dành cho nhà gái! Không phải là Húc vương sẽ quyên hết của cải làm sính lễ cho nha đầu Tiểu Thảo chứ?

Bọn họ nghĩ vậy cũng không phải không có căn cứ. Đúng là Chu Tuấn Dương đã dùng gần một nửa sản nghiệp của mình làm sính lễ cho Tiểu Thảo. Vậy thì thế nào? Hắn bằng lòng, ai cũng không quản được!

“Khụ... Húc vương điện hạ, số sính lễ này hay là ngài cầm về đi, bàn bạc với Tĩnh vương và Tĩnh vương phi một chút?” Triệu lão tướng quân cũng cảm thấy sính lễ quá quý giá, sợ Chu Tuấn Dương tự ý quyết định sẽ khiến cha mẹ chồng tương lai của Tiểu Thảo bất mãn với nàng nên châm chước hỏi.

Dư Tiểu Thảo vào bếp làm ít bánh ngọt để làm đồ ăn cho bữa trà chiều sau khi vào phòng thì thấy cha nuôi và cha con Triệu gia thì thầm nửa ngày, nói sính lễ gì đó thì thuận tay nhận lấy tờ danh sách ghi sính lễ bọn họ đưa, ngồi xuống bên cạnh Chu Tuấn Dương, cười nói:

“Sính lễ gì, để con xem... Có phải tên này quá keo kiệt, số sính lễ này khiến mọi người không hài lòng? Không sao, nếu sính lễ không khiến chúng ta vừa lòng, ngày thành thân có thể dời lại!”

Chu Tuấn Dương biết Triệu bá mẫu nói vậy là nói cho mình nghe nên lập tức giữ vững lập trường của mình: “Tiểu nha đầu tính tình thẳng thắn, rất hợp ý gia. Mấy khuê tú che che giấu giấu không dứt khoát mới khiến gia chán ghét! Triệu lão tướng quân, ngài yên tâm đi! Mẫu phi ta trước nay đều bên Tiểu Thảo, bà ấy chỉ mong có thể quyên hết sản nghiệp của ta cho nàng nữa! Có khi ta có ảo giác ta là con rơi, nàng mới là con ruột!”

“Ha ha ha! Chứng tỏ bản cô nương người gặp người thích hoa gặp hoa nở! Huynh lớn thế rồi còn muốn tranh sủng của vương phi với ta, không biết xấu hổ à?” Dư Tiểu Thảo buồn cười trêu hắn rồi mới cúi đầu đọc tờ sính lễ.

“Mẫu phi thích nàng gia mừng còn không kịp, sao lại muốn tranh sủng với nàng? Chờ sau khi nàng gả đến không chỉ có mẫu phi mà còn có gia sẽ chiều nàng thành người hạnh phúc nhất trên đời. Nàng nhất định sẽ không phải hối hận với quyết định của bản thân!” Chu Tuấn Dương mặt dày, trước mặt bao nhiêu trưởng bối nói lời tỏ tình sến súa khiến Tô Nhiên đang ngồi một bên uống trà bị sặc.

Khuôn mặt già nua của Triệu bá mẫu hơi nóng, lại nhìn tiểu cô nương đang cười ngốc nghếch ở một bên, nhịn không được thầm than nha đầu ngốc này quá có phúc. Con trai bà ấy thua là đúng, với cái đầu gỗ của Triệu Hàm không thể nào nói ra mấy lời sến súa như thế được. Dương Quận vương... Húc vương nhìn thì lãnh đạm, không ngờ rằng về mặt tình cảm lại nhiệt tình như vậy.