Nông Viên Tự Cẩm

Chương 668: Kẹo Ngoại Giao



Chu Tuấn Dương tự mình đến Dư phủ đón Dư Tiểu Thảo. Nhìn thấy một đống hộp kẹo và điểm tâm trong tay nha hoàn sau lưng nàng, hơi đau lòng nói: “Sáng sớm thức dậy làm đúng không? Đừng chiều mấy đứa nhóc xấu xa kia, sau này đừng như thế nữa!”

“Không sao, có mấy người làm giúp đỡ, không tốn bao nhiêu sức! Cho bọn nhỏ ăn ngọt miệng!” Dư Tiểu Thảo cười cười với hắn, vịn lấy bàn tay hắn duỗi tới lên xe ngựa.

Chu Tuấn Dương nhìn trâm cài lóng lánh rực rỡ lóe lên ánh sáng màu hồng nhạt trên đầu nàng, khiến khuôn mặt trắng nõn mịn màng của nàng càng trắng ngời và trong suốt hơn, ánh mắt cũng sắp dán lên người nàng không dứt ra được. Tiểu nha đầu rất hợp với những trang sức bling bling thế này, sau này mấy châu báu như kim cương đá quý đều sẽ vơ vét về cho tiểu nha đầu chọn trước!

Dư Tiểu Thảo bị ánh mắt nóng bỏng sau lưng nhìn đến đỏ cả mặt. Cái tên này, ngày càng không che giấu ánh mắt lộ liễu của hắn. Còn hơn nửa tháng nữa, nàng sẽ trở thành tân nương của hắn, hoàn toàn hòa nhập vào cuộc đời của nhau. Vốn nàng còn hơi lo lắng và căng thẳng, nhưng tên này lúc nào cũng cố ý thể hiện cảm giác tồn tại của mình, bày tỏ tình cảm nồng nhiệt, khiến nàng vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, tâm trạng cũng dần từ phức tạp trở thành bình tĩnh và hờ hững. Tin rằng, hắn chính là phu quân của nàng đời này.

Cùng ở Tây thành, chẳng mấy chốc đã đến phủ Tĩnh vương. Vừa mới đi vào cửa hông của phủ Tĩnh vương đã có một đám trẻ con ăn mặc gọn gàng, lớn nhỏ khác nhau chạy ào đến. Trong lòng Tiểu Thảo biết đây là đám cháu trai khiến Chu Tuấn Dương thay đổi sắc mặt, nàng dừng chân lại, cười khẽ nhìn đám củ cải nhỏ vui vẻ chạy về phía mình.

Đứa nhóc trắng ngần nhỏ tuổi nhất chạy chậm nhất, nhưng lại cố gắng muốn đuổi theo các anh, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mũm mĩm trở nên đỏ bừng. Nhưng cậu bé chưa đến ba tuổi, có thể đi vững đã không tệ rồi, sao có thể đuổi kịp các anh đang chạy ào đến, cho nên nôn nóng đến sắp khóc luôn. Phía sau cậu bé có một bé trai nho nhã nhìn qua khoảng tám chính tuổi đang chậm rãi đi theo, tuy nhìn qua cậu bé rất ung dung, nhưng thỉnh thoảng sẽ quan tâm nhìn các em, đặc biệt là phối hợp với nhịp bước của đứa nhỏ nhất kia, không nhanh không chậm đi tới.

“Cậu ba, cậu ba!!” Chu Tuấn Dương nhìn thấy đám nhóc tinh quái này lập tức thay đổi sắc mặt, đầu cũng bắt đầu đau.

Hắn tiến lên một bước, bảo vệ tiểu nha đầu ở sau người, sợ đám nhỏ khỏe mạnh kia đụng vào Tiểu Thảo, túm lấy Lư Gia Du bốn tuổi rưỡi để lên cổ mình, trên mỗi tay lại bắt lấy một đứa, cứng nhắc nói: “Mấy đứa không ngoan ngoãn ở bên cạnh mẫu thân, chạy đến ngoại viện làm cái gì? Cũng không quan tâm đến Bội Nhi một chút, nếu bị ngã thì sao đây?”

Lão Nhị Lư Gia Kỳ bóp bắp thịt rắn chắc trên cánh tay cậu ba, cậu bé đã tám tuổi, đã lâu không có ai ôm cậu bé như thế rồi. Cậu thật khỏe mạnh, nhìn qua lợi hại hơn cha già gầy teo rất nhiều. (Lư Niệm Hoa: Cha đang rèn luyện khả năng tự lập của mấy đứa đó! Cương quyết không thừa nhận mình yếu!)

Lão Tam Lư gia cười sằng sặc. Tính cách của cậu bé giống mẹ mình, cả ngày không tim không phổi, khiến Lư Niệm Hoa lo lắng muốn chết.

Lư Gia Bội nhỏ nhất thấy anh hai chiếm vị trí cao nhất của mình thì suýt nữa khóc thành tiếng, túm lấy quần của cậu ba, không ngừng ồn ào nói: “Cậu ba, Bội Nhi cũng muốn được bế, Bội nhi muốn được nâng lên cao!” Suýt chút nữa đã kéo quần Chu Tuấn Dương xuống dưới.

Dư Tiểu Thảo nhìn thấy cả người Chu Tuấn Dương treo đầy đứa nhỏ như cây thông Noel, chỉ chốc lát đã xuất hiện một Húc Vương hoàn toàn mới, được một đám trẻ nhỏ giày vò như thế, tuy vẻ mặt rất bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt lại dịu dàng... Nam nhân này, tương lai chắc chắn là một người cha tốt yêu thương con!



Tiểu Thảo nhìn thấy bọn nhỏ, đương nhiên Lư Gia Thụy cũng chú ý đến cô gái trong mắt chứa ý cười ở phía sau cậu ba. Làn da của nàng rất trắng, trắng đến gần như trong suốt, đôi mắt rất to như có thể nhìn thấu lòng người khó lường, nhìn qua rất nhỏ, kết đối với cậu ba to lớn thô kệch đúng là đáng tiếc! Phụ thân nói ánh mắt không thể lừa được người khác. Từ đôi mắt trong suốt như nước, sáng trong như ngọc, mang theo dịu dàng của mợ ba tương lai, có thể nhìn ra chắc chắn nàng là một người rất thích trẻ con, dịu dàng tốt bụng!

Nếu Chu Tuấn Dương biết cháu trai cả nhìn qua hiểu chuyện ngoan ngoãn nhất kia cho rằng hắn không xứng với tiểu nha đầu, chắc chắn sẽ phun ra máu... khen đứa nhóc kia uổng công rồi!

Dư Tiểu Thảo thấy Chu Tuấn Dương vốn ăn mặc sạch sẽ ra ngoài, lúc này quần áo lại bị chà đạp giống như quả cà nát, đặc biệt là quần đã sắp bị kéo đến chỗ đầu gối rồi, vội vàng đi lên giải cứu hắn. Nàng tiến lên một bước, khom lưng ôm nhóc mập la hét muốn cậu ba bế vào lòng.

Lư Gia Bội không tìm thấy vị trí của mình trên người cậu ba vốn sắp khóc, đột nhiên nách bị nhấc lên, hai chân của mình rời khỏi mặt đất, tiến vào trong một vòng ôm dịu dàng lại thơm ngát, ấm áp, mềm mềm, như trở về lòng mẹ khi còn nhỏ vậy.

Chu Tuấn Dương sợ nhóc mập không ngoan, tiểu nha đầu không quản lý được cậu bé, vội vàng lo lắng nhìn qua. Vừa nhìn tới, hắn suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Đứa nhóc vốn như con khỉ nhỏ, lúc này lại yên tĩnh rúc vào lòng Tiểu Thảo, ngoan ngoãn như cảnh làm ầm ĩ khi nãy là ảo giác của hắn vậy. Càng đáng giận hơn là thằng nhóc thối kia lại có thể ôm cổ nàng dâu tương lai của hắn, hôn “chụt” một cái lên khuôn mặt trắng hồng của tiểu nha đầu!

“Mẹ nói cậu ba đi đón mợ ba? Cô là mợ ba sao?” Giọng nói của Lư Gia Bội ngọt ngào mềm mại, đứa nhỏ của Lư gia gen tốt, đứa nào cũng như búp bê sứ xinh đẹp. Cậu nhóc tò mò mở to hai mắt, vẻ mặt vô tội nhìn mình, khiến trái tim Dư Tiểu Thảo cũng mềm theo.

Sự chú ý của ba đứa nhỏ trên người Chu Tuấn Dương đều dời qua. Lư Gia Du ngồi trên cổ cậu ba tò mò quan sát thiếu nữ xa lạ, chớp đôi mắt to, non nớt dạy dỗ đệ đệ: “Không đúng, phải đợi sau khi qua cửa mới là mợ ba, bây giờ chỉ có thể gọi dì thôi! Chào dì, cháu là Lư Gia Du, lão Tứ trong nhà. Dì, Du Nhi rất thích dì!”

“Bội Nhi cũng thích mợ ba nữa!” Lư Gia Bội rất cố chấp không muốn đổi xưng hô, cậu bé ngoan ngoãn nằm trên bả vai nàng... Trên người mợ ba có hương thơm rất dễ ngửi, ngọt ngọt, thơm thơm, ngửi thấy cực kỳ thoải mái.

Lão Đại Lư Gia Thụy thấy em trai nhỏ ngoan ngoãn như thế thì khó tin vào hai mắt mình. Trong nhà khiến mọi người đau đầu nhất không phải Nhị đệ và Tam đệ ở cái tuổi bảy tám trêu mèo chọc chó, mà là hai đứa nhỏ nhất. Trình độ làm ầm ĩ trong mấy huynh đệ bọn họ là tỉ lệ nghịch, tuổi càng nhỏ càng khó giải quyết.

Trước giờ cậu chưa từng thấy em trai nhỏ ngoan ngoãn như thế, cậu bé cho dù lúc ở trong lòng mẹ uống sữa cũng chưa từng im lặng lại có thể ngoan ngoãn rúc vào lòng mợ ba như mèo con được vuốt lông. Nếu không phải cậu nhìn chằm chằm, chắc chắn cậu sẽ cho rằng em trai nhỏ của mình bị người khác đánh tráo rồi.

Lão Tứ Lư Gia Du hơi thích thú chớp mắt hai cái, lại bật chế độ lừa gạt: “Tiểu đệ, trước giờ đệ chưa từng ngồi lên cổ cậu ba đúng không? Ở đây phong cách rất đẹp, có muốn thử không?”

“Không cần!” Lư Gia Bội không hề mắc lừa, vùi mặt trong cổ Tiểu Thảo, dùng sức hít mũi hai cái, say mê nhắm mắt lại... Chắc chắn là tiểu ca muốn giành chỗ trong lòng mợ ba với cậu bé, có quỷ mới thích thân thể cứng rắn của cậu ba ấy! (Không biết khi nãy ai vì muốn giành vòng ôm của cậu ba mà suýt chút kéo quần người ta xuống dưới nữa?)



Tròng mắt Lư Gia Du đảo qua đảo lại, duỗi bàn tay nhỏ để lộ ra một viên kẹo bơ cứng sắp chảy, dụ dỗ: “Chỗ ca ca có kẹo ngon này, nếu đệ đi xuống từ trong lòng dì, viên kẹo này sẽ là của đệ đó!"

“Không… cần!” Lư Gia Bội khó khăn từ chối sự cám dỗ, đôi mắt lại dính chặt trên viên kẹo không thể dời đi. Hu hu hu hu, thật muốn ăn kẹo, kẹo của nhà bà ngoại ăn rất ngon! Nhưng người ta không muốn rời khỏi vòng ôm của mợ ba, nàm thao đây?

“Phì...” Thấy hai bánh bao nhỏ trò chuyện qua lại, Dư Tiểu Thảo không nhịn được bật cười, cười híp mắt nhìn Lư Gia Du, nhỏ giọng nói với Chu Tuấn Dương: “Thằng nhóc này cũng tinh ranh ghê!”

Chu Tuấn Dương hừ một tiếng: “Chắc chắn là giống người của Lư gia, tỷ tỷ của ta là người thẳng thắn biết bao...”

Lư Gia Du thấy dì xinh đẹp cười mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, hơi ngượng ngùng thu lại kẹo bơ cứng trong tay, lại nói thêm một câu: “Cháu cất giúp tiểu đệ trước, mẹ nói không thể ăn quá nhiều kẹo, răng sẽ bị đen!” Khuôn mặt mang theo vẻ muốn được khen ngợi: Mau khen cháu hiểu chuyện, mau khen cháu quan tâm đệ đệ đi...

“Thế ư? Vậy kẹo và điểm tâm dì mang tới hôm nay sẽ không có đất dụng võ ư?” Dư Tiểu Thảo cố ý bảo Ngô Đồng mở một hộp kẹo mềm vị dâu tây ra, để lộ viên kẹo mềm khéo léo tinh xảo. Hộp được mở ra, một mùi thơm ngọt ngào nồng đậm cũng bay ra theo, thành công hấp dẫn sự chú ý của bọn nhỏ, trở thành tiêu điểm của mắt chúng.

Lư Gia Lung sáu tuổi nhìn chằm chằm kẹo trái cây màu đỏ không được thấy đã lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Mẹ nói chỉ cần chăm chỉ đánh răng vẫn có thể ăn được chút đồ ngọt! Đúng không Tứ đệ?”

“Đúng đúng, Tam ca nói phải! Ăn kẹo xong đánh răng súc miệng sẽ không bị nhức răng, răng cũng sẽ không đen... mẹ từng nói như thế!” Nhìn thấy vẻ mặt như con mèo nhỏ tham ăn của Tư đệ, Lư Gia Thụy có một loại xúc động muốn che mặt đi... Trong nhà bỏ đói mấy đệ, hay khiến mấy đệ chết khát rồi, lần đầu tiên gặp mặt đã để mất mặt trước mợ ba, thật không có tiền đồ!... Tuy kẹo trái cây mợ ba mang tới thật sự tản ra mùi thơm khiến người ta khó mà chống cự được!

Lư Gia Bội chưa đến ba tuổi thì không quan tâm nhiều như thế, hai mắt sáng lên nhìn Tiểu Thảo, ngọt ngào nói: “Mợ ba, Bội Nhi có thể ăn một viên kẹo không? Bội Nhi nếm thử hương vị giúp các ca ca!”

Dư Tiểu Thảo nhịn cười, nhéo khuôn mặt bánh bao của cậu nhóc, cưng chiều nói: “Đứa nhóc tinh ranh này!”

Lúc này, mấy đứa nhỏ đã trượt xuống từ trên người cậu ba, vây xung quanh Tiểu Thảo. Chu Tuấn Dương bị vứt bỏ đứng vững phía sau Tiểu Thảo, sợ nàng bị mấy con khỉ nhỏ đẩy với đụng trúng. Phải! Hắn thế này là đang bảo vệ Tiểu Thảo như búp bê sứ đấy!

Lư Gia Thụy lẳng lặng nhìn cảnh này như nhìn thấy cách ba và mẹ mình ở chung. Chắc chắn cậu ba đối xử với mợ ba đúng như “chân ái” mà cha đã nói đúng không? Trong đời người, có thể gặp được người thật lòng yêu mình, sao không phải là chuyện hạnh phúc cơ chứ.