Nông Viên Tự Cẩm

Chương 672: Đưa Của Hồi Môn



Liễu thị trừng mắt nhìn nàng, chua xót nói: “Làm sao? Chê của hồi môn cha mẹ cho không đáng tiền, cảm thấy không vừa mắt? Mẹ biết so với những sản nghiệp ngày ngày hái ra tiền của con thì chỗ này không đáng bao nhiêu cả! Bây giờ con có bản lĩnh đủ lông đủ cánh, tự làm ra tiền nên xem thường của hồi môn mẹ cha cho con.”

Bà càng nói càng cảm thấy đau lòng, hốc h mắt đỏ lên, xoay người ra chỗ khác, để lại một tấm lưng run rẩy đối diện mọi người. Tiểu Thảo thấy mẹ buồn thật thì luống cuống tay chân, vội chạy đến xin lỗi, ăn năn làm nũng giả đáng yêu, khó khăn lắm mới dỗ được bà ấy. Liễu thị cũng vì đứa con gái nhỏ bà ấy yêu thương nhất sắp rời nhà nên trong lòng cảm thấy buồn khổ nhất thời không khống chế được cảm xúc.

Nhớ đến lúc con gái nhỏ mới sinh ra ốm yếu gầy gò, như con mèo nhỏ phát ra tiếng kêu yếu ớt. Khi đó con bé ốm yếu nhiều bệnh, có mấy lần suýt không qua khỏi, cả nhà phải tốn bao công sức mới chống đỡ được áp lực từ phía Trương thị, giữ được mạng cho nàng. Chỉ trong chớp mắt tiểu nha đầu ốm bệnh đã lớn lên thành thiếu nữ mảnh mai xinh đẹp, sáng sủa, lạc quan, được việc... Nhưng mà ngày kia tiểu nha đầu được cả nhà yêu thương sẽ trở thành vợ của người khác, người làm mẹ như bà ấy sao mà không cảm thấy mất mát, không buồn khổ cho được?

Con gái nhỏ vì gia đình trả giá lớn như vậy, trước khi nàng gả đi người làm mẹ như bà ấy muốn làm chút gì cho nàng, tặng nhiều của hồi môn cho nàng hơn, nàng không những không cảm kích mà còn muốn bỏ lại những thứ gia đình chuẩn bị cho nàng, cái gì cũng phải để lại cho anh trai, cho em trai. Đứa con gái hiểu chuyện như vậy sắp phải gả đi, hu hu hu... cứ nghĩ là lại thấy buồn. Con gái bảo bối, không phải mẹ giận con, mẹ chỉ không khống chế được cảm xúc!

Phòng phu nhân nhìn hai mẹ con đang buồn phiền nhìn đống của hồi môn thì nghĩ ngợi nói: “Dù sao cũng là vì chúng ta thương con gái chứ không phải vì kiếm mặt mũi, nên thế này đi? Của hồi môn mang theo một trăm hai tám rương, đồ hôm nay nhận được cũng mang theo. Những thứ không mang theo được thì chờ ngày mai thông báo xong của hồi môn buổi tối chúng ta sẽ lén đưa nốt sang. Tờ danh sách của hồi môn cũng viết hai tờ, một tờ để ngày mai thông báo với mọi người, một tờ là tất cả của hồi môn.”

Liễu thị nghe vậy thì rất hài lòng, gật đầu nói: “Hạ tỷ tỷ, nhọc công tỷ nghĩ ra cách hay này. Bây giờ ta sẽ sắp lại ngay số của hồi môn. Thạch Đầu, con đi với mẹ, tờ danh sách còn cần Tiến sĩ tương lai sao chép nữa!”

Vâng! Tiểu Thạch Đầu thi liền chín ngày, về đến nhà ngay cả nước cũng chỉ kịp uống một ngụm đã bắt đầu giúp cha và anh trai tiếp khách khứa, buổi tối còn bị bắt lao động. Nhưng mà vì chuyện của hồi môn của nhị tỷ, cậu nhóc không nói gì cả lập tức đứng lên đi theo Liễu thị.

Ngày hôm sau là ngày đưa của hồi môn. Một trăm hai tám rương đồ cưới đỏ rực, trên rương dùng lụa đỏ thắm bó thành đóa hoa, đến người khiêng rương cũng mặc quần áo màu đỏ. Tiếng nhạc ngập trời, dàn kèn và trống đi trước mở đường, phía sau là một loạt các rương của hồi môn lần lượt rời khỏi Dư phủ.

Đầu tiên là các loại mũ quan kiểu mẫu: Có loại làm từ lông chồn tím, lông huyền hồ, kiểu cá ngựa, kiểu nhung tơ khảm đá trân châu... tổng công mười hai cái.

Sau đó là các loại trang sức: Loại Hoa điền có: điểm thúy phượng điền, phúc mãn trâm điền, vạn thọ mãn trâm điền, song hỷ chữ viền bạc điền, đôi như ý viền bạc điền, hoa mẫu đơn tầm thường điền, hoa hải đường tầm thường điền.. bày la liệt.



Ngọc bội có bốn món làm từ phỉ thúy, bốn món làm từ bạch ngọc, bốn món làm từ ngọc xanh và còn mấy chục loại khác nữa, tiếng ngọc bội và leng keng.

Trâm cài đầu cũng có mấy chục loại: Một cặp trâm vàng tua dài, một cặp trâm vàng chạm bạc, một cặp trâm vàng khảm nạm, một cặp trâm phỉ thúy, một cặp trâm bạch ngọc, một cặp trâm bạch ngọc linh lung, một cặp trâm phỉ thúy vạn phúc vạn thọ, một cặp trâm phỉ thúy song hỷ song ý...

Vòng tay có một cặp vòng tay vàng ròng chạm khắc, một cặp vòng tay vàng ròng nạm vàng, một cặp vòng tay vàng ròng khảm phỉ thúy, một cặp vòng tay bạch ngọc, một cặp vòng tay phi thúy, một cặp vòng tay ngọc lục bảo...

Ngoài ra còn có các loại trang trí hình hoa, trâm cài, bước dao, đủ loại hoa tai, ngọc bội, nhẫn, móng tay, hoa cài đầu, phụ kiện... nhiều vô số kể, không ít hơn trăm món, hơn nữa còn đều thành đôi. Tất cả những thứ này chiếm đầy hai tám rương.

Quần áo vải vóc chỉ đoán nguyên liệu thôi cũng đủ tốn sức rồi, có lông chồn, lông cáo, lông cáo đỏ, lông cáo trắng, lụa hoa da thiên mã, lụa hoa da chồn trắng, các loại lăng la tơ lụa, có rất nhiều loại trước đây chưa từng thấy bao giờ, mà phần lớn đều là sản phẩm của tú phường Linh Lung, có mười hai bộ do Khương chuyên gia tự tay may khiến các khuê tú quý phụ ganh đỏ mắt.

Ngoài ra còn có hai tấm da hổ, sáu tấm da huyền hồ, sau tấm da rái cá, sáu tấm da hồ ly trắng, sáu tấm da sói, một tấm da sóc chuột đen, một tấm da chồn tím, 200 cuộn tơ lụa thượng đẳng đủ màu, 200 cuộn lụa màu các loại, 200 cuộn sa tanh hoa, 200 cuộn gấm lụa chiết chi, 212 cuộn gấm hoa, 212 cuộn gấm Tứ Xuyên, 212 cuộn lụa sa, 212 cuộn vải nhung, 200 cuộn cung lụa thượng hạng, 200 cuộn cung lụa, 200 cuộn vải bông, 400 cuộn lụa Vân Nam, lụa mãng, lụa trang, lụa kim hoa, vải cánh ve, vải the mềm, lĩnh thạch lựu, 400 cái túi tiền khác nhau, tổng cộng mấy chục rương.

Đồ trang trí trong nhà chọn bừa mấy cái cũng đủ khiến người khác giật mình: Một đôi bình phong được làm từ gỗ tử đàn dính hoa dương làm từ pha lê, giá để chân làm bằng gỗ tử đàn, hai mươi cái hộp gỗ tử đàn vuông chạm trổ, hai mươi cái rương tử đàn chạm trổ, hai cái tủ gỗ tử đàn chạm trổ, một giường gỗ tử đàn lớn chạm trổ... Một cái giường thiên công làm từ gỗ hoàng hoa lê chạm trổ, một cái giường gỗ hoa lê, giường gỗ hoàng hoa lê có năm tấm bình phong la hán khảm pha lê...

Ngoài ra còn có các đồ trang trí khác như đồ cổ, tranh chữ, vật dụng hàng ngày, dược liệu linh tinh cũng thêm mấy chục rương. Nhưng đáng chú ý là số bất động sản trong tay nàng: Mấy trăm mẫu ruộng, mười mấy cửa hàng, sáu căn nhà, trong đó có bốn căn tam tiến, hai căn năm tiến, sau trang tử, hai trang tử có suối nước nóng... Đáng chú ý nhất và đáng giá nhất là sản nghiệp của nàng: Xưởng chế thuốc, xưởng ủ rượu, xưởng trà, xưởng mứt và đồ hộp, cửa hàng điểm tâm, dược thiện phường, phường làm đẹp và dưỡng sinh “Hoa tưởng dung”..

Của hồi môn như vậy nhất định nhiều nhất Đại Minh. Dư phủ cách phủ Húc vương không xa, Dư gia lại cố ý để người mang sính lễ đi đường vòng, vòng quanh thành tây mới đến nơi. Cho dù là thế thì đầu đoàn người đến phủ Húc vương mà đuôi đoàn người còn chưa đi hết khỏi Dư phủ. Số của hồi môn này còn vượt qua cả số của hồi môn Tĩnh vương gả con gái mười năm trước, đột phá kỷ lục của hồi môn.

Mấy chục năm sau, vừa nhìn thấy đội ngũ đón dâu người trong Kinh thành không khỏi nhớ đến trước khi Húc vương phi gả đi, cảnh đưa của hồi môn rầm rộ của nàng đã không thể dùng mười dặm hồng trang để so sánh. Có người hâm mộ Dư gia của cải phong phú, Dư gia chịu chi. Có người nói Dư gia dốc hết vốn liếng chỉ vì muốn lấy lòng ngọn núi lớn là Húc vương. Bọn họ nào có cảm nhận được tình yêu thương Tiểu Thảo sâu đậm của người nhà dành cho nàng?



Của hồi môn được đưa đến nhét đầy hậu viện và tiền viện của phủ Húc vương. Những người đến xem của hồi môn đều là bạn bè thân thiết của phủ Tĩnh Vương và Húc vương, thân phận và địa vị đều có đủ. Tuy bọn họ tự nhận là đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng nhưng nhìn thấy của hồi môn đồ sộ thế này cũng líu cả lưỡi.

Bạn tốt của Chu Tuấn Dương cả gan trêu hắn: “Lần này huynh hốt được bảo bối rồi! Huynh phải đối xử tốt với vợ tương lai vào, nhìn xem tình thương của nhà mẹ dành cho đứa con gái bảo bối này, chậc chậc, nếu huynh đối xử tệ với nàng khẳng định bọn họ sẽ xông đến liều mạng với huynh!”

“Huynh đừng nói linh tinh! Sao huynh ấy có thể đối xử tệ với vợ được? Huynh không thấy huynh ấy coi Kim An Quận chúa như bảo bối, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa à! Huynh chỉ nhìn thấy của hồi môn phong phú không nhìn thấy huynh ấy bê nửa số sản nghiệp làm sính lễ tặng cho người ta! Nói thẳng ra, huynh ấy chỉ mong sao có thể đóng gói luôn cả bản thân gửi cho Kim An Quận chúa kìa!” Người nói chuyện là Lữ Hạo, y là người chứng kiến bản chất thê nô của anh em mình.

Dù bạn bè trêu chọc kiểu gì Chu Tuấn Dương vẫn chỉ ngây ngốc cười cười. Nụ cười ngốc nghếch kia đã thay đổi cách nhìn người khác dành cho hắn. Hóa ra “Vương gia mặt lạnh” cũng có lúc dịu dàng mềm lòng như vậy! Kim An Quận chúa cũng giỏi thật, lại có thể thu phục đại ma đầu đại sát tinh này!

Chu Tuấn Dương nhìn số của hồi môn được khiêng vào trong phủ, nghĩ đến ngày mai tiểu nha đầu sẽ chính thức thuộc về hắn, trong lòng lại càng thêm vui vẻ và chờ mong. Trước kết hôn ba ngày không được gặp nhau, nỗi nhớ nàng đang trào dâng trong lồng ngực. Kiên nhẫn chờ thêm một ngày hắn có thể hoàn toàn có được nàng! Vợ của hắn, vương phi của hắn, người hắn muốn chung sống đến bạc đầu...

Đêm trước khi xuất giá, Liễu thị ngủ chung một phòng với con gái, bà ấy nói rất nhiều, có kể chuyện xưa, có dạy con gái cách đối nhân xử thế. Việc một người vợ nên làm, còn nói qua chuyện động phòng hoa chúc. Người cổ đại khá là tế nhị, nhưng mà Liễu thị muốn con gái phối hợp tốt nhất với chồng nàng, không cần nuông chiều để hắn làm nàng đau, gì đó gì đó!

Sống ở thời hiện đại gần ba mươi năm, Dư Tiểu Thảo cũng đọc không ít truyện người lớn và truyện tranh có H, tuy rằng một ngày nữa là chuyện kia xảy ra, nàng còn là xử nữ già nhưng lại không quá xa lạ với mấy chuyện giường chiếu này. Nếu thật sự là người cổ đại mà nghe cách Liễu thị kín đáo giải thích như vậy thì chắc chắn đã ngu người ra đó rồi.

Không biết từ khi nào hai mẹ con thiếp đi mất, khi trời còn chưa sáng Tiểu Thảo đã bị gọi dậy. Nàng mơ mơ màng màng bị lôi vào trong bồn tắm tắm rửa sạch sẽ, cả người toát ra mùi sữa tắm thơm ngát. Sau đó nàng bị dẫn đến bàn trang điểm, được bốn toàn phúc phu nhân trang điểm cho.

Toàn phúc phu nhân nhìn làn da trắng như trứng gà bóc của nàng liên tục khen: “Nhìn làn da này đi, vô cùng mịn màng, ngay cả lông tơ cũng không có. Ta từng trang điểm cho nhiều khuê tú như vậy nhưng chưa thấy làn da nào đẹp như thế này!”

Bà ta vừa nói vừa dùng sợi bông quét vài cái tượng trưng lên mặt nàng, sau đó dùng phấn mút đánh một tầng phấn thật dày lên mặt nàng, môi tô son đỏ tươi, lông mày đen đậm, cảm giác như trang điểm cho nghệ kỹ đảo quốc khiến người khác không dám khen tặng. Ngay cả đám nha hoàn bên cạnh Tiểu Thảo cũng không nhìn nổi.... đây mà là trang điểm sao? Rõ ràng là hủy dung được không! Mấy nha đầu Ngô Đồng Nghênh Xuân ở bên cạnh cứ muốn nói lại thôi.