Nông Viên Tự Cẩm

Chương 700: Quặng Vàng



Sáng sớm, tiếng chim hót lảnh lót đánh thức Tiểu Thảo từ trong giấc ngủ say. Nàng vươn tay khỏi túi ngủ duỗi người, xoa xoa đôi mắt còn mơ màng.

Đột nhiên nàng cảm thấy bên má hơi ngứa, vươn tay sờ thì phát hiện không biết Tiểu Bổ Thiên Thạch đã trở về từ lúc nào, mông đặt sát mặt nàng khò khò ngủ say. Tiểu Thảo xoa đầu nó, chui ra khỏi túi ngủ.

Rửa mặt bằng nước suối, đắp mỹ phẩm dưỡng da, lúc này nàng mới phát hiện chồng mình không có ở đây.

“Từ sáng sớm vương gia đã đi ra ngoài, nói muốn hái cho người ít hoa quả dại. Mấy ngày nay toàn ăn thịt nướng, vương gia sợ người bị nóng trong người.” Ngô Đồng hầu hạ chủ tử rửa mặt xong thì thu dọn túi ngủ và hành lý, chờ Hầu Hiểu Lượng trở về khuân vác.

Người đầu tiên trở về là Tô Nhiên mặc bộ quần áo trắng như tuyết, y cầm một cái lá chuối tây to, bên trong là mấy quả roi chín to nhỏ nhìn có vẻ rất ngon. Ngô Đồng nhanh chóng tiến đến nhận, rửa sạch bằng nước suối trong veo rồi đưa cho chủ tử. Bạn đang đọc truyện tại webtruyenonline.com

Tiểu Thảo cầm một quả roi lên cắn, roi chín nhiều nước lại ngọt thanh, hương vị không tệ. Số còn lại nàng chia cho Ngô Đồng và Xuân Hoa. Gần đây Xuân Hoa nóng trong người, bị nhiệt miệng, cần bổ sung vitamin.

“Họ Tô kia, ngươi quá gian xảo!!” Chu Tuấn Dương mặc quần áo đen, lạnh mặt mang không ít roi về. Nhìn thấy vợ mình đang ăn roi rất vui vẻ thì càng giận hơn. Nếu không phải Tô Nhiên lừa hắn nói bên kia có một vườn vải dại thì hắn nhất định sẽ trở về trước y. Đáng ghét!!

Tiểu Thảo đã sớm quen với việc hai người này cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ nhặt. Nàng lấy một quả roi từ chỗ hắn ăn, không ngừng khen “Ngọt ghê” hắn mới chịu hòa hoãn một chút. Ôi! Đàn ông đúng là một đám sinh vật ấu trĩ.

Sau khi nhận được tin tức có ích từ phía Tiểu Bổ Thiên Thạch, ăn xong điểm tâm, Tiểu Thảo chỉ về một hướng nói: “Hay là hôm nay chúng ta qua bên đó đi?”

Tiểu vương tử Miến quốc nhìn theo hướng nàng chỉ nhíu mày nói: “Bên đó địa hình hiểm trở, dưới chân núi còn có ao tù nước đọng, không cẩn thận sẽ gặp nguy hiểm ngay. Hay là chờ lần sau tìm được người dẫn đường rồi hãy qua đó?”

“Không cần, ta có cách đối phó với chướng khí. Còn ao đầm gì đó đi vòng qua cũng được!” Dư Tiểu Thảo được Tiểu Bổ Thiên Thạch chỉ cho ngọn núi bên đó có linh khí rất dày, nhất định có nguồn khoáng sản phong phú, nàng quyết tâm phải đến đó.

Tiểu vương tử Miến quốc nhìn Húc vương, mong là hắn sẽ ngăn vợ hắn lại. Không ngờ rằng Húc vương lập tức đồng ý. Ôi! Nghe nói Húc vương rất cưng chiều vợ, nay thấy quả không sai!

Có Tiểu Bổ Thiên Thạch nhắc nhở và dẫn đường, đoàn người thành công đi vòng qua ao đầm, đến khu rừng bị chướng khí bao phủ kia. Trong rừng núi âm u phiêu tán từng luồng sương mù bảy màu giống như dưới đất nổi lên một tầng mây sặc sỡ sắc màu rất đẹp mắt.

Tiểu vương tử Miến quốc tái mặt nói: “Không ngờ rằng lại là đào hoa chướng độc tính mạnh nhất. Một khi dính phải đào hoa chướng da thịt sẽ thối rữa dần từ da vào tận xương... Húc vương các hạ, Húc vương phi, các ngươi nhất quyết muốn đi a?"

Húc vương phi chỉ vào ngọn núi, dưới núi ngoài ao tù nước đọng ra còn có rừng cây đào hoa chướng cực độc, xem ra chuyến đi này e rằng vô ích rồi.



Dư Tiểu Thảo khẽ cau mày, lấy ra một viên thuốc giải độc đặc hiệu từ trong hòm thuốc. Tiểu Bổ Thiên Thạch nói dùng thuốc giải độc này giải quyết đào hoa chướng dễ như ăn bánh. Nhưng mà nếu như ngọn núi kia thật sự có quặng phi thúy phong phú thì đào hoa chướng này phải diệt trừ bằng sạch, nếu không khi khai thác sẽ gặp phiền phức!

Chu Tuấn Dương thấy nàng lấy một viên đan dược ra từ trong bình ngọc ra trong chỗ chai lọ tùy thân thì mau chóng đoạt lấy ăn nói: “Các ngươi ở đây chờ một lát, gia đi phía trước thăm dò xem sao..”

Hầu Hiểu Lượng gấp đến đổ mồ hôi, mau chóng ngăn cản đường đi của chủ tử: “Vương gia, hay là để thuộc hạ đi...”

“Nếu trong rừng có những nguy hiểm khác, thứ võ công mèo cào của ngươi có thể chống đỡ được sao?” Chu Tuấn Dương trừng mắt nhìn gã ta “Bảo vệ vương phi thật tốt, gia đi một lát sẽ trở về.”

Hắn nói xong lập tức nhảy vào trong đám sương mù bảy màu kia. Tô Nhiên thấy Tiểu Thảo lo lắng thì cũng ăn một viên thuốc giải độc đặc hiệu: “Ta cũng qua đó xem sau, hai người có thể giúp đỡ lần nhau.”

Hai đại cao thủ cùng đi khiến Tiểu Thảo yên tâm hơn. Nhưng mà chồng nàng nói không sai, rừng sâu nguy hiểm trùng trùng, tuy đào hoa chướng không làm gì được bọn họ nhưng không biết được có còn những nguy hiểm khác hay không.

Cũng may hai người không để mọi người chờ lâu, nửa tiếng sau bóng dáng cao ngất của hai người đồng thời đi ra ngoài.

Thấy Húc vương và Tô tổng quản an toàn trở về, đôi mắt của tiểu vương tử Miến quốc sắp rơi ra ngoài. Độc tính của đào hoa chướng ác liệt như vậy mà bọn họ lại không bị ảnh hưởng chút nào. Tiểu vương tử chuyển tầm mắt nhìn hòm thuốc trong tay Tiểu Thảo, ánh mắt sáng lên.

Biên giới Miến quốc nhiều rừng núi, trong núi lại có nhiều chướng khí, chỉ cần sơ sẩy chút thôi đã có thể gặp họa rồi. Người anh cả có khả năng cạnh tranh ngôi vua nhất của Miến quốc lại bị anh ba hãm hại, tiến vào khu vực có chướng khí, nằm trên giường bệnh kéo dài hơn tàn trong một năm, cuối cùng vẫn chết. Nếu như hắn ta có thể có một viên thuốc như vậy chẳng khác nào có thêm một lá bùa bảo mệnh. Tiểu vương tử suy tính xem nên dùng điều kiện gì trao đổi với Húc vương phi, đổi lấy một lọ đan dược.

“Sao rồi?” Dư Tiểu Thảo phun một loại nước thuốc lên người hai người bọn họ, hóa giải độc tính bám bên ngoài, lo lắng hỏi.

“Trong rừng không có sinh vật sống. Độc tính của đào hoa chướng quá mạnh, tất cả vật còn sống đều mục nát hết cả. Cũng may khu vực này không quá rộng mà trong ngọn núi nàng nhìn trúng kia đúng là có không ít thứ tốt.” Chu Tuấn Dương cầm cây linh chi to như chậu rửa mặt đến trước mặt nàng. Có lẽ là do ngọn núi kia có chướng khí và ao tù nước đọng bảo vệ bên ngoài nên bên trong có vô số thảo dược. Vợ hắn nhất định sẽ thích!

Đúng là vậy, Dư Tiểu Thảo kinh ngạc nói: “Oa! Có phải chàng nói quá rồi không? Nhưng mà có cây linh chi này ta có thể bắt đầu luyện chế ‘Duyên thọ đan' kéo dài tuổi thọ rồi”

“Bên trong có không ít thảo dược quý hiếm, dù sao nhiều năm như vậy không có ai đến. Nhưng mà gia không biết nhiều thảo dược, chờ gia mua ngọn núi này, dù không có phỉ thúy cũng không sao, coi như căn cứ trồng dược liệu cho nàng vậy!” Chu Tuấn Dương xoa đầu nàng dịu dàng nói.

Tiểu Thảo híp mắt cười như hồ ly nhỏ trộm được gà. Không khí ngọt ngào dần dần hình thành giữa hai người. Đúng lúc này tiểu vương tử Miến quốc rất không biết điều chen vào giữa: “Ngọn núi này tiểu vương tặng cho các ngươi! Nhưng mà... loại thuốc có thể giải độc đào hoa chướng này có thể bán cho ta một ít không?”

“Hừ! Ngọn núi vương phi ta ưng ý còn cần người khác tặng sao?” Chu Tuấn Dương khó chịu hừ lạnh, ánh mắt lạnh như bằng nhìn chòng chọc tiểu vương tử.



Tiểu vương tử không biết vì sao Húc vương lại đột nhiên giận, hắn ta sờ gáy nói: “Không phải tặng, là muốn dùng ngọn núi này đổi lấy đan dược. Là trao đổi!”

“Đổi cũng không được! Gia đã quyết định mua ngọn núi này cho vương phi, ngươi ra giá đi!” Chu Tuấn Dương cảm thấy ngọn núi có nhiều thảo dược thế kia vợ hắn chắc chắn rất thích nên hắn cũng chẳng cần bậc thầy phỉ thúy thăm dò gì hết mà lập tức quyết định ngay.

Tiểu vương tử Miến quốc cho rằng hắn không chịu dùng thuốc đối nên rất ủ rũ. Nghĩ cũng đúng, thuốc quý giá như vậy muốn luyện thành nhất định không dễ dàng, có khi bên trong còn có cả dược liệu quý giá nữa. Ngọn núi trước mặt này có phỉ thúy hay không còn không biết, người ta chịu đổi mới là lạ đó!

Tiểu vương tử nhịn đau cắn răng nói: “Húc vương, ta dùng một mỏ phỉ thúy đổi lấy đan dược của vương phi, ngươi thấy có được không?”

Chu Tuấn Dương nhìn vợ mình, đan dược của nàng, đương nhiên phải hỏi ý kiến nàng, đây là sự tôn trọng tối thiểu giữa vợ chồng.

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một lát, chỉ một ngọn núi cách đó không xa nói: “Mỏ phỉ thúy cũng được, đổi lấy đỉnh núi bên đó đi!”

Tiểu vương tử Miến quốc không tin vào tai mình: “Ngọn núi bên đó chúng ta còn chưa đi qua kiểm tra, không biết có phỉ thúy hay không. Hơn nữa ngọn núi đó không được tự nhiên che chở, thường xuyên có thôn dân lân cận lui tới. Nếu có dược liệu gì đó chắc cũng bị đào sạch rồi. Vương phi ngài nghĩ kĩ lại đi!”

Dư Tiểu Thảo chỉ gật đầu nói: “Nghĩ kĩ rồi, ngọn núi đó! Tiểu vương tử điện hạ, ngươi muốn dùng bao viên thuốc giải độc để đổi đây?” Thì ra thứ đó gọi là thuốc giải độc, vậy có phải những loại độc khác cũng có thể giải không?

Tiểu vương tử nói ra nghi ngờ trong lòng. Sau khi nghe được câu trả lời của Húc vương phi, lòng hắn ta nóng như lửa đốt. Hắn ta nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu mới thử thăm dò: “Ngài xem, mười viên thuốc giải độc, được không?”

Dư Tiểu Thảo lập tức đồng ý, nàng lấy ra một bình thuốc giải độc, hai bên ký khế ước. Sau đó Tiểu Thảo lại chỉ hai ngọn núi mà Tiểu Bổ Thiên Thạch nhìn trúng, cũng ký luôn khế ước. Mà ngọn núi trước mặt bị chướng khí bao phủ này, tiểu vương tử Miến quốc bán lại cho bọn họ với giá thấp.

Năm sau khi ngọn núi này khai thác được rất nhiều vàng ròng, tiểu vương tử Miến quốc hối hận tím cả ruột. Nếu không phải ngại thế lực mạnh mẽ của Húc vương hắn ta đã sớm xé bỏ hiệp ước cướp lại mỏ vàng.

Mà hai ngọn núi còn lại đều phát hiện quặng phỉ thúy không lâu sau đó. Đặc biệt là ngọn núi dùng thuốc giải độc đổi lấy kia không những khoáng sản phong phú mà chất lượng phỉ thúy cũng là loại thượng thừa. Chỉ tốt hơn chứ không kém những quặng phỉ thúy trong tay tiểu vương tử.

Hắn ta rất nghi ngờ. Trước khi ký khế ước bán núi, hai bên còn chưa thăm dò gì cả, vậy mà cả hai ngọn núi đều có thể khai thác được khoáng sản quý giá. Là vận may của đối phương quá cao? Không lẽ hắn thật sự là con trời?

Đối đầu với hắn có phải là đối đầu với ông trời không? Tín ngưỡng của tiểu vương tử nói cho hắn ta, hắn ta nên thuận theo mệnh trời. Người được mệnh trời bảo vệ chỉ có thể thành thật kết giao bạn bè, không thể làm trái. Có khi hắn ta còn có thể hưởng ké vận may này của Húc vương, có ích cho sự nghiệp lớn của hắn ta! Vì thế mà khi Húc vương khai thác khoáng sản trong mấy ngọn núi này hắn ta đều cố gắng giúp đỡ cung cấp phương tiện và đồ bảo hộ.

Rất nhiều năm sau, tiểu vương tử Miến quốc đánh bại nhiều anh em trở thành vua Miến quốc, trong lòng hắn ta càng thêm khẳng định đó là do hưởng ké vận may của Húc vương nên đường đi của hắn ta mới thuận lợi như vậy. Từ đó, thái độ của vua Miến quốc đối với Đại Minh càng thêm tôn kính và thành kính. Biên ải Tây Nam trong mấy chục năm tới không hề xảy ra trận chiến nào có quy mô lớn, đây cũng là chuyện sau này.