Nông Viên Tự Cẩm

Chương 703: Âm Mưu



"Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, không thấy người cuối cùng là Tổng đốc đại nhân sao? Hai người phía trước hẳn là hai nhân vật lớn ở trong biệt viện, có khi một trong hai còn là Khâm sai đại nhân nữa!” Có người có thân thích làm láng giềng của nha môn nhỏ giọng nói với mọi người tin đồn mà gã nghe được.

“Là Khâm sai đại nhân cũng không thể tổn hại mạng người, nếu như con ngựa đá trúng người khác thì phải làm sao?” Người nói chuyện là một thư sinh văn nhã.

Người kia lại tiếp tục nói: “Có khi là có liên quan đến vụ án gần đây. Nghe nói phía Tây Bắc lại xảy ra án mạng, chết cả nhà rất thảm. Bọn cướp đáng giận, cướp tiền thì thôi lại còn giết sạch cả nhà người ta, quá tàn nhẫn!”

“Đám người Tổng đốc đại nhân phóng ngựa trên đường phố thế này, không lẽ là vì bắt đám cướp đó?” Một người qua đường khác tự cho là hiểu rõ sự thật.

Mọi người nghe vậy thì không oán trách nữa. Gần đây mấy kẻ có tiền hơn người khác cũng nơm nớp lo sợ, sợ nhà mình trở thành mục tiêu xui xẻo tiếp theo của đám cướp này. Đám người này càng sớm bị bắt Kim Lăng càng sớm được yên ổn.

Chu Tuấn Dương lòng như lửa đốt, cảm giác như đã trôi qua cả thế kỷ. Cuối cùng cũng đến biệt viện, hắn nhanh chóng nhảy xuống ngựa, vọt đến chỗ người gác cổng tóm lấy quần áo trước ngực hắn xách lên như xách gà, nôn nóng hỏi: “Hôm nay vương phi có rời khỏi phủ hay không?”

Người gác cổng ngạc nhiên, nhưng thấy rõ người đến là ai thì lắp bắp nói: “Bẩm vương gia, khoảng nửa tiếng sau khi ngài rời khỏi phủ vương phi đã bị người của ruộng thí nghiệm mời đi...”

“Cái gì? Bị mời đi?!” Tô Nhiên lạnh mặt, nắm chặt tay phát ra tiếng “Rắc rắc” khiến người khác sợ hãi.

“Hai vị, bình tĩnh đừng nóng! Có lẽ Khâm sai đại nhân được Vũ đại nhân mời đi thật thì sao?” Tổng đốc lau mồ hôi trên trán, lòng cầu nguyện: Vương phi nhất định không được xảy ra chuyện gì!

“Minh Tân, Minh Quý!” Chu Tuấn Dương bước vào sân, hướng về một góc nhà hô lên. Ngay sau đó một bóng đen lập tức xuất hiện “Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm chủ tử, sau khi ngài đi, một tiểu quan của Vũ đại nhân vội vàng đến nói ruộng thí nghiệm bất hạnh bị cháy, mấy trăm mẫu lúa nước đang trong tình cảnh nguy cấp. Vương phi nghe vậy lập tức thay quần áo ra ngoài. Ngoài hai nha hoàn đi theo nương nương còn có bốn thị vệ ngài phái theo, Minh Quý không yên tâm nên cũng đi theo rồi...” Minh Tân quỳ một gối xuống đất, bẩm báo sơ lược mọi chuyện.

“Đi! Đến ruộng thí nghiệm!!” Dự cảm xấu trong lòng Chu Tuấn Dương ngày một dâng cao. Nếu ruộng thí nghiệm ngoài thành Kim Lăng bị cháy thì cả trời bụi mù nhất định sẽ thổi khói đến thành Kim Lăng. Nhưng mà hiện tại mọi việc trong thành vẫn rất bình thường, không có ai bàn tán về chuyện này cả. Chuyện này chứng minh điều gì? Tất cả đều là âm mưu đã được chuẩn bị kĩ càng, mục tiêu là hắn và vợ!!

Đoàn người lại nhanh chóng thúc ngựa đến ruộng thí nghiệm, Vũ đại nhân đang chỉ đạo các tá điền gặt lúa. Thấy Húc vương và Tổng đốc đến thì ông ta nhanh chóng hành lễ, khó hiểu hỏi: “Húc vương điện hạ, sao người lại đến đây một mình? Khâm sai đại nhân đâu?”

Chu Tuấn Dương lạnh lòng, nắm lấy tay ông ta hỏi: “Tên tiểu tử phụ trách ghi chép số liệu bên cạnh ngươi đâu?”



“Ngài nói Tiểu Trương à? Hôm nay mẹ già của hắn bị bệnh, hắn xin nghỉ đưa mẹ già đến Đồng Nhân Đường khám rồi. Sao thế? Ngài tìm hắn có việc gì à?” Hình như Vũ đại nhân cũng phát hiện Húc vương có gì đó không đúng lắm, ông ta kìm lại cảm xúc vui vẻ của mình nghiêm túc hỏi.

Chu Tuấn Dương mặt đen như đáy nồi. Một là Tiểu Trương này có vấn đề, hai là gã ta bị người khác giả mạo thân phận. Cả đường đến đây không nghe ngóng được tin tức gì của Tiểu Thảo, xem ra tình hình không mấy lạc quan.

“Đừng lo lắng, nha đầu này ở hiền gặp lành, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Tô Nhiên cũng rất lo lắng nhưng vẫn vỗ vai hắn an ủi “Trước nay nàng toàn giúp người khác, bên ngoài cũng không có kẻ thù thâm cừu đại hận gì. Đối phương dẫn dụ nàng ra ngoài chỉ có thể là khống chế nàng, dụ ta và ngươi ra. Bây giờ còn chưa có tin tức gì chứng tỏ hiện tại nàng vẫn an toàn.”

Đôi mắt phượng của Chu Tuấn Dương chứa đầy gió bão âm u, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất định là đám tàn dư tiền triều kia! Đúng là âm hồn không tan!! Đi, soát lại xem từ biệt viện đến ruộng thí nghiệm có manh mối nào không”

Hai người dẫn đám người trở về, cẩn thận dò xét, quả nhiên tìm thấy trong bụi cỏ cách rừng cây nhỏ không xa một viên phỉ thúy Tiểu Thảo cố ý để lại. Nó bị lá cây khô phủ kín, không tìm kĩ có lẽ sẽ không phát hiện ra.

“Dựa theo hiện trường thì đối phương có khá nhiều người. May là không có dấu vết đánh nhau kịch liệt, chắc là nha đầu phát hiện điểm bất thường nên ngăn lại không cho Xuân Hoa ra tay. Như vậy cũng tốt, ít nhất là nàng sẽ không bị thương” Sau khi khám nghiệm kĩ hiện trường, Tô Nhiên đưa ra kết luận.

“Trong rừng cây có dấu bánh xe, chứng minh đối phương đưa người đi bằng xe ngựa. Nhiều người như vậy lại có xe ngựa, chỉ cần đi ngang qua nơi nào nhất định sẽ để lại dấu vết ở nơi đó. Chúng ta đi theo vết bánh xe, hẳn là sẽ có phát hiện.” Tô Nhiên nhìn Chu Tuấn Dương, hỏi ý kiến hắn.

Chu Tuấn Dương hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi mới nói: “Chúng ta có thể nghĩ như vậy đối phương hẳn cũng có thể. Nhưng trước hết cứ lần mò theo vết bánh xe đã.”

Nếu không có dấu vết đánh nhau chứng tỏ Minh Quý chưa lộ mặt, trước mắt tiểu nha đầu vẫn an toàn. Nhưng mà điều này cũng chứng tỏ đối phương có không ít cao thủ, Minh Quý là thống lĩnh ám vệ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hầu Hiểu Lượng theo sau lưng hắn cũng rất lo lắng. Khó khăn lắm Ngô Đồng mới đồng ý gả cho gã ta, sau khi trở về Kinh thành hai chủ tử sẽ thu xếp hôn sự cho hai người, vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện này.

Mấy kẻ kia muốn dụ vương gia mắc câu nên chắc sẽ không tổn thương vương phi, nhưng không chắc bọn họ sẽ không tổn thương thuộc hạ của nàng. Nếu bọn chúng muốn giết gà dọa khỉ, dọa sợ vương phi thì khó mà nói bọn chúng có chọn Ngô Đồng hay không. Nghĩ đến đây Hầu Hiểu Lượng đã toát mồ hôi khắp người.

Dấu vết xe ngựa để lại biến mất ở giao lộ cách thành Kim Lăng năm mươi dặm. Một chiếc xe ngựa bình thường bị vứt lại ở ven đường. Trước mắt bọn họ là ba con đường ba phương hướng khác nhau, không biết là đối phương chọn đường nào.

“Nếu như tiểu nha đầu tỉnh táo, hẳn là sẽ để lại manh mối khác.” Tô Nhiên nghĩ đến viên phi thúy màu vàng kia, đề nghị mọi người chia quân ba đường.

Nếu như vẫn không có phát hiện thì trở về ngã rẽ này truy đuổi theo hướng khác. Chu Tuấn Dương nghe theo trực giác chọn ngã rẽ bên trái, hắn dẫn theo Hầu Hiểu Lượng đuổi theo hướng đó. Tô Nhiên chọn đi con đường ở giữa, Tổng đốc đi đường bên phải.

Chu Tuấn Dương mặc cho con ngựa đi, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mấy bụi cỏ ven đường tìm kiếm dấu vết. Không bao lâu sau hắn lại phát hiện một viên thủy màu vàng khác.



“Đường này! Đuổi theo!!” Chu Tuấn Dương nhanh chóng thúc ngựa chạy về phía trước. Hầu Hiểu Lượng cũng theo sát phía sau, hai người cưỡi ngựa phóng như bay trên đường.

Đến một lối rẽ cách đó không xa bọn họ lại phát hiện thêm một hạt phỉ thúy. Thấy mấy hạt phỉ thủy này Chu Tuấn Dương cũng cảm thấy yên tâm hơn, ít nhất thì tiểu nha đầu luôn tỉnh táo, nàng không sao thì tốt rồi! Nhưng mà không lâu sâu đó nhóm người đi hai con đường còn lại cũng đến đây, bốn người cũng là men theo manh mối Tiểu Thảo để lại truy theo.

“Đám người này quá gian xảo!!” Vòng tới vòng lui, Chu Tuấn Dương phát hiện đám cướp này lại vòng về thành Kim Lăng. Đúng là đúng với câu “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất!”

“Sắp vào thành rồi, người đến đi ngày một nhiều, càng thêm khó khăn trong việc tìm kiếm.” Tô Nhiên nhãn đôi mày kiếm lẩm bẩm nhìn người dân ra vào tấp nập ở cửa thành.

“Vương gia, đối phương có nhiều người, ra vào thành nhất định sẽ gây chú ý. Thuộc hạ qua đó hỏi quan thủ thành xem buổi sáng có nhóm đông người nào vào thành không.” Tổng đốc ôm quyền nói rồi đi về phía cổng thành, hỏi quan thủ thành tình huống ra vào thành từ sáng đến giờ.

Phạm đại nhân báo cáo lại hết những gì nghe ngóng được với Húc vương, lại nói thêm: “Vương gia, thuộc hạ cho rằng có ba đội người khá đáng nghi. Một là thương đội Trần gia trở về từ quan ngoại, hai là hơn mười xe tơ lụa Vương gia mua về từ Tô Hàng, còn lại là nhóm người áp tiêu của “Tiêu cục Uy Vũ. Ba đội ngũ này đều có nhiều người, cũng không biết võ công ra sao, ngài xem...”

Hầu Hiểu Lượng xen lời nói: “Có khi nào bọn chúng tách người vào thành dần không?”

“Chắc chắn là không!” Tô Nhiên khẳng định “Bọn chúng không biết khi nào truy binh sẽ đuổi đến, đội ngũ thì đông, muốn chia người vào thành cũng cần phải có thời gian. Ngụy trang thành thương đội hoặc tiêu cục sẽ nhanh hơn!”

“Cứ bắt đầu điều tra từ ba đội ngũ này đi!” Trong mắt Chu Tuấn Dương mơ hồ ẩn hiện ánh sáng. Nếu như tiểu nha đầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn nhất định sẽ huyết tẩy thành Kim Lăng! Nếu hắn không thể bảo vệ được nàng vậy hắn sẽ hóa ma, diệt sạch tất cả thiện ác trên thế gian này! Nếu như không có nàng hắn vẫn sẽ bị giam hãm trong địa ngục. Nếu mất đi nàng, hắn sẽ biến cả thế gian này thành luyện ngục, chôn cùng nàng.

Ba người ở bên cạnh hắn bị khí tức của hắn đè ép đến hít thở không thông. Tô Nhiên chịu ảnh hưởng khá nhẹ, mau chóng nói: “Húc vương, ngươi bình tĩnh đã! Tiểu Thảo còn đang chờ ngươi đến cứu đấy!”

Ông trời ơi! Nếu bây giờ tổ tông này bùng nổ thì y cũng phải đối thủ của hắn, đặc biệt còn là boss cuối ở trạng thái cuồng bạo, y hold không nổi! Cũng may vừa nhắc đến Tiểu Thảo hắn đã bình tĩnh hơn nhiều, khí tức cũng thu lại không ít, nhưng mà nhìn qua vẫn rất dọa người.

Hầu Hiểu Lượng nuốt nước bọt nhỏ giọng nói: “Chủ tử, có khi vương phi để lại manh mối khác trong thành thì sao?”

“Chuyện này khó mà suy đoán! Trong thành người đến người đi, ném đồ vật có khi sẽ bị người đi đường hoặc trẻ con ở gần đó nhặt mất. Hơn nữa, sau khi vào thành đối phương sẽ càng thận trọng hơn, sẽ không cho nàng có cơ hội giở trò vặt.” Tô Nhiên thở dài.

Phạm đại nhân chắp tay nói: “Vương gia, thuộc hạ sẽ phái thêm người tìm kiếm. Chỉ cần nhận được tin tức đám trộm cướp kia đã vào thành sẽ lập tức lục soát toàn thành. Ngài thấy sao...”