Nông Viên Tự Cẩm

Chương 99: Vô tình gặp mặt



Ban đầu, lợi nhuận được chia mỗi tháng một lần. Nhưng Chưởng quầy Giang thấy quần áo cũ nát trên người hai cha con nàng, cho là trong túi bọn họ không có tiền, cho nên đưa tiền lời trước thời hạn mấy ngày.

Dư Hải nói thế nào cũng không chịu nhận, chàng phẩy tay nói: "Không được, tuyệt đối không được! Chẳng qua chỉ là mấy công thức muối dưa thôi, sao có thể nhận tiền của các ngươi được! Các ngươi bỏ ra nhân lực và nguyên liệu nấu ăn, chúng ta chỉ động miệng một chút lại lấy tiền, nói ra không phải sẽ bị người ta chỉ trích ở sau lưng hay sao?

Chưởng quầy Giang vội nói: "Câu này của đại huynh đệ sai rồi! Trân Tu lâu mới mở ở thị trấn tại sao có thể cạnh tranh cao thấp với cửa hiệu lâu đời Phúc Lâm môn? Còn không phải bởi vì mấy công thức nấu ăn bí truyền mới có thể hấp dẫn rất nhiều khách quen hay sao? Mấy công thức nấu ăn này, nếu như bọn họ bán ra, giá cả đoán chừng lên tới nghìn lượng cũng có người mua!”

“Công thức muối dưa của lệnh ái là công thức ta chưa từng thấy bao giờ, tuyệt đối là duy nhất đấy! Nếu như các ngươi tự làm rồi bán ở thị trấn, còn có thể kiếm được nhiều hơn số tiền này nữa. Lệnh ái tốt bụng chỉ lấy hai phần lợi nhuận, tính ra là bọn ta đã chiếm lợi rất nhiều rồi! Lão đệ, nhanh nhận bạc đi, đây là các ngươi nên được... Thế nào? Chê ít à?"

Dư Hải bị ông ta làm cho liên tục lui về phía sau, ngượng ngùng ném một ánh mắt cầu cứu cho con gái. Tiểu Thảo vội nói: "Giang bá bá, lúc đó con đã nói rõ với Giang Vũ ca ca rồi, mỗi tháng tới lấy một lần, bây giờ không phải vẫn chưa tới tháng hay sao?"

Dù sao Chưởng quầy Giang cũng là người làm ăn buôn bán, nói chuyện rất khéo đưa đẩy: "Đây không phải là vì buôn bán kiếm được bạc nên tâm tình kích động hay sao? Năm lượng bạc này các ngươi nhận trước đi, coi như là khởi đầu thuận lợi, điềm tốt! Sau này thì sẽ chia theo tháng!"

Bên ngoài có người tới mua dưa muối, Chưởng quầy Giang không nói lời nào nhét năm lượng bạc vào trong tay Dư Hải, vén màn vải lên đi ra ngoài. Dư Hải nhận cũng không đúng, không nhận cũng không đúng, Tiểu Thảo cười nói: "Nếu Giang bá bá đã nói như vậy, chúng ta cứ nhận đi!"

Giang Vũ thấy người làm cha giao thỏi bạc cho con gái bảy tám tuổi, trong lòng thầm thấy kỳ quái: Cũng không sợ bạc bị cô bé vứt bỏ sao...

Tiểu Thảo lại viết thêm cho tiệm dưa muối Giang Kí mấy công thức muối dưa, lần này mấy loại tương có nhiều hơn một chút, có "Tương ớt" "Tương đậu ngọt", còn có "Tương nấm hương" và "Tương hạt mè đậu phộng" cao cấp hơn một chút...

Giang Vũ như nhặt được bảo vật, cẩn thận cất công thức vào trong người, chờ cha và mình học thuộc sẽ lập tức tiêu hủy nó. Cứ như vậy, những món dưa muối và tương có khẩu vị độc đáo này sẽ trở thành công thức bí truyền trong tiệm mình...

Tiểu Thảo tạm biệt Giang Vũ, đi ra từ trong tiệm dưa muối, bất ngờ nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn y phục sang trọng, ngọc bội leng keng, cau mày quan sát dưa muối trong vại. Chưởng quầy Giang thì ở một bên kiên nhẫn giới thiệu cho hắn.

Gã sai vặt bên người thiếu niên nhẹ giọng nói: "Tam thiếu, nếu người muốn ăn dưa muối thì cứ sai tiểu nhân đi một chuyến tới là được rồi, cần gì phải đích thân tới đây?... Cẩn thận, đừng để bẩn quần áo!"

Thiếu niên nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Thảo, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như cảm thấy kỳ lạ vì thấy nàng ở chỗ này.

Tiểu Thảo nhìn thấy hắn cũng rất kinh ngạc trợn to hai mắt, trên mặt xuất hiện một nụ cười tươi: "Chu tam thiếu, cuối cùng cũng chịu trở về từ kinh thành rồi à? Về khi nào vậy?"

Thì ra, thiếu niên mặc ý phục sang trọng này chính là Chu gia Tam thiếu Chu Tử Húc gần một tháng không gặp. Lúc nàng đi tới trước mặt hắn, Chu Tử Húc đột nhiên nói: "Hay cho Dư Tiểu Thảo ngươi, có công thức muối dưa ngon mà không chịu đầu tư cho sản nghiệp của mình, lại âm thầm hợp tác với người khác!"

Tiểu Thảo bỗng nhớ ra, năm trước nếu không phải thằng nhãi này lừa đi hết tiền mà nàng khổ sở dành dụm được, sau khi cả nhà mình tách ra ở riêng cũng sẽ không đến nổi thảm như vậy! Chu gia dù sao cũng là nhà giàu nhất ở trấn Đường Cổ, xưởng gia vị sao lại đến mức thiếu hai ba món tiền nhỏ của nàng được? Người này tuyệt đối là cố ý!

"Hôm nay ta vừa vào tửu lầu đã nghe thấy đầu bếp ở sau bếp ồn ồn ào ào, ngươi đoán xem vì sao? Thì ra là đang tranh luận về cách chế biến một đĩa cá nhỏ! Đĩa cá nhỏ này là do người thu mua của Trân Tu lâu mua về từ bến tàu!" Chu tam thiếu nghiến răng, cau mày nhìn chằm chằm Dư Tiểu Thảo, một bộ biểu cảm buồn rầu đau khổ.

"Thế nào? Ta bán chút thức ăn ở trên bến tàu cũng cản trở ngươi à?" Tiểu Thảo không hiểu vì sao hắn lại nhìn mình khó chịu như thế, người nên khó chịu hẳn phải là nàng chứ?

"Nghe nói món cá đó tên là Cá nấu rượu kho mục? Ngươi nấu như thế nào vậy? Xương nhỏ trong cá vô cùng mềm, hương vị cá cũng ngon, thật sự là một món ăn vừa thơm vừa ngon đó!"

Hôm đó Chu tam thiếu cũng có ăn một con, cảm thấy hương vị rất ngon. Đầu bếp nổi danh của Trân Hưởng lâu từng nhìn thấy rồi nếm thử, cũng biết là chiên qua rồi mới nấu lên, nhưng bất kể là nấu như thế nào cũng không thể làm ra được hương vị chính tông. Trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ: Một món cá ngâm rượu kho mục nhìn thì đơn giản, lại cần thủ pháp nấu nướng tinh diệu như vậy.

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn ý thức được gì đó, đột nhiên sửa lời nói: "Ta không phải muốn dò la phương pháp nấu nướng của các ngươi, chẳng qua là đang thể hiện sự thán phục mà thôi. Hôm nay sao Tiểu Thảo lại rảnh rỗi đi dạo chợ rau vậy? Không đến bến tàu bán đồ kho sao?"

Tiểu Thảo lơ đễnh cười cười, nói: "Tam thiếu quá khen rồi, nhưng chỉ là tay nghề nông cạn, thật sự khó để đưa lên nơi thanh nhã. Hôm nay mẹ ta và Tiểu Liên đến bến tàu, ta và cha lên thị trấn làm ít chuyện. Chu tam thiếu tới đây mua dưa muối à?"

Chu tam thiếu gật đầu nói: "Gần đây khẩu vị của lão phu nhân nhà chúng ta không tốt lắm, ăn cái gì cũng không có hương vị. Vừa rồi ở trên đường nghe thấy chút rau dưa của tiệm dưa muối này không tệ, chuẩn bị mua một ít trở về hiếu kính người già..."

Hỏi rõ khẩu vị của Chu phu nhân, Tiểu Thảo đề cử cho hắn cà rốt sợi ngòn ngọt, thơm giòn ngon miệng, rất kích thích việc thèm ăn.

Chu tam thiếu gật đầu một cái, mua một ít cà rốt sợi ngọt giòn, lại tỉ mỉ hỏi hương vị của mấy loại dưa muối khác, dưới sự đề cử nhiệt tình của Chưởng quầy Giang, thưởng thức mấy loại dưa muối, lại lựa chọn "Rượu đậu" và "Kim chi củ cải" mà mình thích. Lúc tính tiền, vẫn quăng một khối bạc vụn khoảng hai lượng như cũ.

Được rồi! Tài đại khí thô chính là chỉ người như vậy!

"Nghe nói, các ngươi tách ra ở riêng rồi à? Tách ra cũng tốt, tránh cho sau này xây xưởng, chia lợi nhuận còn phải lén lén lút lút! Nếu như có chuyện gì khó xử, cũng tuyệt đối đừng khách sáo với ta!" Chu Tử Húc mặt đầy thành khẩn nói.

Sao không nói sớm chút? Trước đây lúc mới vừa ở riêng, nếu như có những lời này, ta nhất định sẽ không khách sáo với ngươi. Nhưng bây giờ... Thời gian khó khăn nhất đã qua rồi, cần gì lại phải lôi chuyện này ra nói chứ?

Dư Tiểu Thảo hai ba câu lập tức đuổi Chu tam thiếu đi. Lúc Chu Tử Húc gần đi, không quên nhắc nhở nàng: Nàng có cổ phần trong xưởng gia vị đó, nhớ nghĩ ra nhiều thêm mấy cái công thức gia vị! Đừng chỉ đặt mắt ở tiệm dưa muối nho nhỏ này!

Vẫy tay từ biệt Chu tam thiếu, Tiểu Thảo lại đến tiệm vải mà cha con Giang Vũ đề cử mua mấy loại vải bông có màu sắc khác nhau, cắt mua bốn miếng vải lót giường và ga giường. Lại tốn gần một lượng bạc, mua chừng năm cân cây bông vải.

Cây bông vải đã gieo trồng rộng rãi từ thời nhà Nguyên, Đại Minh triều lúc đầu dựng nước, chiến loạn xuất hiện, hàng loạt ruộng đất bỏ hoang, sản lượng cây bông vải cũng nhanh chóng giảm xuống, giá cả luôn cao không giảm. Sau khi đương kim Thánh thượng lên ngôi, mạnh mẽ khích lệ khai hoang làm ruộng, thi hành một loạt chính sách giảm thuế và và để cho dân nghỉ ngơi, giá cả của cây lương thực và cây công nghiệp mới thoáng giảm xuống một chút. Nhưng bông vải đối với đông đảo dân chúng nghèo khổ mà nói, nửa cân giá bảy mươi văn tiền vẫn có chút xa xỉ.

Hai cha con nàng mua xong vải vóc và bông vải đã mất gần mười phần sức rồi. Gánh một túi cây bông vải lớn như vậy, muốn đi dạo cũng không đi dạo được, cho nên mang theo túi lớn túi nhỏ, đi đến chợ gia súc lấy xe lừa.

Lão đầu giúp Tiểu Thảo các nàng giữ xe lừa thu nhà nàng năm văn tiền, nhìn con lừa bệnh gầy trơ xương quỳ rạp trên mặt đất, thầm cầu nguyện trong lòng con lừa này tuyệt đối đừng có tắt thở vào lúc này.

Lúc ông ta còn trẻ cũng là một tay nuôi gia súc lão luyện, bây giờ lớn tuổi, không thể nuôi nữa, chỉ có thể mở cửa hiệu giữ gia súc và xe cộ, mỗi ngày kiếm mấy đồng tiền. Nếu không phải hôm nay làm ăn không tốt, ông ta cũng sẽ không nhận công việc không có kết quả tốt này.

Dựa theo dặn dò của Tiểu Thảo, cách mỗi nửa giờ ông ta sẽ cho con lừa uống một bát nước. Nói cũng lạ, con lừa đó cho nó nước khác, ngay cả ngửi nó cũng không thèm ngửi, ngược lại nước trong túi mà tiểu cô nương đưa thì nó lại uống rất vui vẻ.

Sau khi uống nước hai lần, tinh thần của con lừa bệnh nhìn như sắp chết kia càng ngày lại càng tốt lên. Đến lúc uống nước lần thứ ba đã có thể đứng lên, còn kêu "be be" với ông ta đòi ăn rơm cỏ.

Chẳng lẽ nước bên trong túi nước này có thuốc chữa bệnh cho gia súc? Chờ lát nữa phải hỏi một chút, bọn họ nhờ ai phối thuốc, còn thật là hiệu nghiệm đấy.

Chi phí gửi năm văn tiền là bao gồm cả rơm cỏ và nước. Người ta tự mang theo nước trong, nhưng rơm cỏ vẫn là ông cho ăn. Ăn no, con lừa lông ngắn đầu màu xám tro kia lập tức quỳ xuống giả vờ ngủ, ngoại trừ thấy gầy một chút, tinh thần cũng không tệ lắm.

Đến chừng ba giờ chiều, bóng người khấp khiễng của Dư Hải xuất hiện trong tầm mắt của lão đầu trông coi gia súc. Hai cha con nàng túi lớn túi nhỏ, mua không ít thứ.

Con lừa nhỏ màu xám tro kia giống như có linh tính, thấy chủ nhân lớn nhỏ thì lập tức đứng lên, mở to đôi mắt dịu dàng, vui sướng kêu lên mấy tiếng với hai người.

"Tiểu Hôi, ngươi khỏe rồi?" Tiểu Thảo chạy nhanh đến bên cạnh lừa con lông ngắn, dùng tay phải có đeo ngũ thải thạch nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của nó. Lại để cho Tiểu Bổ Thiên Thạch chữa trị toàn thân cho nó lần nữa.

Lừa con lông ngắn thoải mái híp mắt lại, đầu đầy lông tơ không ngừng cọ lên tay Tiểu Thảo, biểu hiện giống như muốn nói: Thật thoải mái!

Dư Hải kinh ngạc nói: "Còn rất tốt nhỉ! Tinh thần nhìn qua cũng không tệ lắm! Không biết có thể đi về nhà hay không... Thảo Nhi, đồ mà chúng ta mua, hay là để cho Trương lão đầu mang về đi."

Lừa con lông xám "be be" kêu lên hai tiếng, giống như muốn nói nó làm được. Tiểu Thảo cười sờ đầu nó một cái, nói: "Cha, lúc này chắc trên xe Trương gia gia đã đầy người rồi, làm sao có thể chứa được đồ của chúng ta đây? Dù sao vải vóc và bông vải cũng không quá nặng, cứ để cho Tiểu Hôi kéo thử đi."

Dư Hải thuần thục đeo xe lên trên con lừa, sau đó để túi lớn túi nhỏ lên trên xe lừa. Suy nghĩ một chút, cũng ôm con gái để lên. Nếu như con lừa kéo không thể di chuyển, chàng sẽ đi một bên đẩy lên một chút, dù sao con gái cũng mới tám tuổi, cả ngày mệt nhọc, sao chàng nỡ để cho con gái đi bộ trở về một đoạn đường xa như vậy.

Đi ra từ chợ gia súc, mặc dù Dư Hải là lần đầu đánh xe lừa, nhưng lừa con lông ngắn rất hiểu tính người, đi sát bên cạnh chàng, căn bản không cần chỉ huy.