Nốt Chu Sa Của Thế Tử Gia

Chương 4




Lý Kỳ Thù bị tiếng người huyên náo bên ngoài cửa sổ kéo về thực tại, nàng bỗng nhiên nhớ lại trong phủ mình còn có một vò rượu, trước khi chết nàng tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ, chuyện này vừa tỉnh dậy lại quên mất. Nếu sắp tai vạ đến nơi, chi bằng uống hai miếng? Còn có thể cho mình thêm chút can đảm.
 
“Thế tử gia.” Lý Kỳ Thù hơi vén rèm châu lên, nhẹ giọng gọi Lữ Yên Hàn song hành bên ngoài cửa sổ.
 

Trong lòng Lữ Yên Hàn run lên một trận, đây là giọng nói mà hắn ngày đêm nhớ nhung, lúc trước ít nghe thấy đến mức có thể đếm được, bây giờ nghe được hình như càng ngày càng nhiều, nhưng hắn lại không nhịn được khát vọng, nếu như… có thể nhiều thêm một chút là tốt rồi. Giống như trước kia vậy.
 
“Công chúa không cần phải gọi ta là Thế tử gia, lúc trước… người gọi thần…” Giọng nói của Lữ Yên Hàn càng ngày càng nhỏ, Lý Kỳ Thù lại không có thính lực tốt giống như trước kia, bởi vậy nàng không nghe rõ nửa câu sau.
 
“Thế tử gia có thể lặp lại lần nữa không? Gió lớn quá, ta không nghe rõ sau đó thế tử nói cái gì.”
 
Lữ Yên Hàn cúi đầu xuống cười cười tự giễu, mình vẫn có chút nóng lòng rồi, đừng có dọa cho con rùa nhỏ thật vất vả mới lộ ra đầu một tí lại rúc về.
 
Lữ Yên Hàn tìm cho mình một cái cớ trả lời: “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy công chúa không cần phải lạnh nhạt như vậy, gọi thần là Cận Chi là được rồi.”
 
“Cận Chi?” Lý Kỳ Thù trong lúc mơ hồ dường như nhớ được, Lữ Yên Hàn khi còn bé không phải tên này, chỉ có điều khi đó có lẽ nàng quá nhỏ, thực sự không nhớ nổi.
 
Nàng lại nhớ lại, khi còn bé phụ thân mẫu thân hình như cũng không phải như vậy, ít nhất, không có lạnh nhạt như vậy, đuôi lông mày của nàng nhiễm lên một chút bất lực, cùng sức sống tràn trề vào đầu mùa xuân này trở thành hai loại sắc thái hoàn toàn khác biệt.
 
“Ta muốn về phủ công chúa một chuyến, có thể chứ?” Lý Kỳ Thù hỏi.


 
“Ưng Thời, đi phủ công chúa.” Lữ Yên Hàn vào lúc này chỉ cảm thấy chỉ cần Lý Kỳ Thù vui vẻ, nàng muốn đi nơi nào cũng được.
 
Phương hướng của xe ngựa thay đổi, đi về phía phủ công chúa ở rìa Tây Nam của hoàng thành.
 
Phủ công chúa ngược lại hoàn toàn vẫn to lớn hùng vĩ như trước đây, cánh cửa trên tường hoàng thổ giữa phố được mở ra, đây là đặc quyền của quý tộc, tuy nói cánh cửa đất kia nhìn có chút không đủ tư cách, nhưng đây cũng là thứ tượng trưng cho thận phận trong thành Trường An.
 
Lữ Yên Hàn gõ vòng hổ trên cửa son, sau khi nhận được phản hồi từ bên trong, hắn nói rõ tình huống mới được cho vào.
 
Trong cửa phường còn có một cái cửa lớn, chờ nó mở ra mới nhìn thấy bên trong phủ công chúa cũng là đèn lông đỏ chót khắp nơi, hỉ khí dào dạt, không hề kém với sự xa hoa đâu đâu cũng thấy của phủ Phò mã, đập vào mắt là hành lang chín khúc, trên nền đá điêu khắc hoa, trong sự phức tạp có thể nhìn thấy được kỹ nghệ tinh xảo, cũng có thể thấy được chủ nhân cao quý nhường nào.
 
“Làm phiền mọi người chờ ở bên ngoài một chút, ta sẽ quay lại ngay.”
 
Lữ Yên Hàn cầm kiếm đứng ở bên hông ngựa, đáp lời một tiếng. Nhưng sự thật chứng minh, hắn không ngoan ngoãn như vậy.
 
Sau khi Lý Kỳ Thù nhận được lời đáp lại, nàng cất bước nhỏ đi vào trong phủ, bởi vì hôm qua đại hôn nên không ít người đều bị điều đến phủ Phò mã, bây giờ tuy rằng trong phủ công chúa còn có người nhưng cũng không nhiều, Lý Kỳ Thù xuyên qua vườn hoa nở đầy ngọc lan, ven đường thỉnh thoảng nhìn thấy mấy tỳ nữ, nàng cũng chỉ gật đầu tượng trưng, mặc dù dưới chân vẫn là bước chân nhỏ nhưng so với ngày thường lại đi nhanh hơn nhiều, giống như là vội vã đi gặp người thương.
 
Cá chép ở trong ao nhỏ thỉnh thoảng nhảy lên, gây ra gợn sóng nhỏ từng vòng từng vòng, trên cầu đá lan can bạch ngọc kéo dài dưới sự chiếu sáng của ngày xuân giống như là minh châu biết phát sáng.
 
Lý Kỳ Thù quen thuộc tránh thoát ánh mắt người khác, còn dặn dò không cho tỳ nữ lại gần viện tử của mình, nàng đi về phía dưới cây hạnh trong viện của mình.
 
Nàng tìm cái đồ nạy nhỏ, đào ra một cái nắp gỗ ở hướng Tây Nam cách cây hạnh bốn tấc, nhẹ nhàng khều lên, ai có thể nghĩ tới công chúa sẽ chôn rượu trong viện của mình, mà cái nắp gỗ kia còn được cẩn thận bôi dầu cây ngô đồng chống phân hủy, nàng cầm lấy vò rượu mạnh nhỏ kia, nhẹ nhàng phủi lớp bùn phủ bên trên, một cỗ mùi hương nồng đậm liền nhảy vào mũi Lý Kỳ Thù. Rượu này đầy ắp nồng đậm, ngược lại thật sự có thể xưng tụng là rượu ngon nào ngại ngõ sâu*.
 
*酒香不怕巷子深, 肉香最怕狗惦记着. Ở đây, 酒香不怕巷子深 – Rượu ngon nào ngại ngõ sâu nằm trong câu真金不怕红炉火,酒香不怕巷子深。Vàng thật không sợ lửa, rượu ngon không sợ ngõ sâu. Nghĩa gốc là vàng thật dù có nung trong lửa vẫn không bị làm sao, rượu ngon, thơm thì dù có ngõ sâu vẫn có người ngửi ra được, và biết tới.
 
Bên đầu tường phía Tây Nam của phủ công chúa.
 
Một bóng người ngồi xổm trên cây hòe xanh tươi, vừa vặn có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên trong viện của công chúa. Kết cấu của phủ công chúa là do Lý Kỳ Thù tự mình quyết định, lúc trước cũng không biết vì sao nàng lại sắp xếp viện của mình ở rìa tường ngoài mà không phải là ở chính giữa phủ công chúa. Vốn dĩ không hợp lễ chế, cuối cùng nàng vẫn sắp xếp sương phòng chính ở giữa tòa nhà, nhưng công chúa lại thường chạy đến nơi này ngủ.
 
Ngược lại là thuận tiện cho Lữ Yên Hàn.
 
Bảy năm, từ sau khi công chúa được sắc phong, ban thưởng phủ công chúa, Lữ Yên Hàn chưa từng bước vào một bước, nhiều lắm cũng chỉ ở trên gốc cây đầu tượng này vào lúc trắng đêm khó ngủ, vừa nhìn chính là suốt cả đêm, ngày hôm sau lại nhân lúc không ai người, hắn lại về phủ của mình. Nhìn nhiều rồi nên cũng biết nàng vẫn luôn không thay đổi, có thay đổi thì cũng chỉ có người xung quanh nàng.
 
Sau đó trong phủ này có thêm một người, hắn liền ít đến, hắn sợ mình không nhịn được mà làm rối loạn một chút vui thích mà nàng thật vất vả mới có được.
 
Lý Kỳ Thù lấy ra ly bạch ngọc chân cao có vết nứt cùng được chôn vào trong hộp gỗ, kết hợp với rượu mát lạnh kia, uống mấy ngụm rượu giống như mèo con ăn no nê, rất lâu rồi nàng không nếm rượu ngoại lâu năm này, vẫn còn có chút không thích ứng được. Trên gương mặt nhiễm hai đóa mây đỏ, giờ phút này nàng cảm thấy mình như đang tung bay trong đám mây, lại không tự chủ được mà hoài nghi đây rốt cuộc là mộng hay là thật, nàng không nghĩ tới, mình lại còn có ngày đào vò rượu này ra.
 
Đời trước nàng đã bệnh nguy kịch, đến cuối cùng ngay cả sức lực cầm thìa cũng không có, muốn uống rượu cũng là không thể nào, nàng tâm tâm niệm niệm rất lâu, hôm nay ngược lại cuối cùng cũng thực hiện được. Ngón tay tinh tế vuốt ve hoa văn trên ly, Lý Kỳ Thù vốn muốn ở đây uống hết, miễn cho lãng phí rượu ngon, nhưng nàng lại nghĩ tới tiếp đó còn phải vào cung, lại đành phải để ly xuống.
 
Nàng mang theo sự tiếc nuối, nghĩ đến chờ mình trở về nhất định phải uống xong nó, nàng lại chôn rượu xuống giống như ngày xưa rồi đạp nhẹ bước chân rời khỏi viện tử. Trước khi đi, nàng thoáng nhìn mình trong gương đồng, phụt cười một tiếng, cũng không chải tóc nữa, cứ như vậy mà tiến cung thôi.
 
Nàng không biết kế tiếp lại nhận sự trách phạt như thế nào, nói chung là có thể uống được rượu này một lần là không nuối tiếc rồi. Cùng lắm thì bị biếm đến nơi hoang vu, có gì có thể khó chịu hơn bệnh chết chứ.

 
Lý Kỳ Thù đoan trang như lúc ban đầu, phảng phất như không có gì có thể đánh động đến nàng, cũng giống như không có gì có thể khiến nàng thương tâm, không mang theo tỳ nữ, Lý Kỳ Thù dự định một mình tiến cung, cũng miễn cho lửa giận kia liên lụy đến người không liên quan.
 
Trước phủ công chúa.
 
“Linh Nhi.” Bỗng nhiên một tiếng gọi khẽ truyền đến bên tai, tràn đầy sự thâm tình, nếu là nữ tử bình thường nghe tình lang của mình gọi như vậy thì nhất định là mặt mũi sẽ tràn đầy sự thẹn thùng.
 
Lý Kỳ Thù vừa nhấc làn váy lên xe ngựa, lúc nghe thấy giọng nói này đột nhiên khựng lại, khuôn mặt nàng khẽ nâng lên, nghiêng đầu nhìn người vẫn là một thân hỉ bào xanh đỏ như cũ, nàng lại nhanh chóng che đậy ánh mắt không trả lời hắn ta, góc váy hơi bay lên, mang theo một tia dứt khoát, nàng vén rèm xe lên đi vào.
 
Nếu đã không có ý định có chút liên quan gì đến Vương Miểu Chi, vậy thì không cần để ý đến hắn ta.
 
Sau khi Lữ Yên Hàn thấy nàng buông vò rượu xuống liền đến trước cửa chờ đợi, ánh mắt hắn nhìn Vương Miểu Chi như hàn đao, thanh kiếm trong tay mang theo một cơn gió sắc bén, nằm ngang trước mặt Vương Miểu Chi, bảo kiếm sắc bén cắt đứt mong muốn tiến lên của Vương Miểu Chi. Nếu như người đối diện đến gần thêm một bước, Lữ Yên Hàn cũng không để ý chút nào mà để kiếm nhiễm thêm một chút màu đỏ tươi.
 
Vương Miểu Chi nhíu mày nhìn nam nhân xa lạ trước mắt: “Xin hỏi huynh đài vì sao ngăn cản ta?”
 
Lữ Yên Hàn không nói gì, đánh giá người trước mắt.
 
Người ở tòa nhà tại phía Tây Nam hoàng cung đều là quý tộc hào môn, tin tức nhiều ít gì cũng nhanh hơn bách tính bình dân một chút, chuyện đêm qua ở phủ Phò mã ít nhiều cũng nghe thấy được đôi chút.
 
Nô bộc trong phủ lén lút nhìn cửa phủ công chúa, mà bách tính bình thường thì không biết phủ công chúa này xảy ra chuyện gì, chỉ thấy người bị ngăn cản bên ngoài kia không phải chính là Phò mã Trạng nguyên được hoàng ân cuồn cuộn sao? Trước đó vài ngày mặt mũi còn tràn đầy gió xuân, sao hôm nay lại tiều tụy như thế?
 
Phía sau Vương Miểu Chi là một nữ tử thẹn thùng xinh đẹp theo tới, màn che bị gió thổi mà nhấc lên, trán đã đổ mồ hôi nhễ nhại: “Hành Mộc” Nàng ta vừa nói vừa thở hồng hộc: “Công chúa hiện nay nhất định là không muốn gặp huynh.”
 
Trên mặt Vương Miểu Chi đã lún phún râu, rõ ràng là đêm qua hắn ta cũng không nghỉ ngơi tốt, nhưng dung mạo này ngược lại vì một chút mỏi mệt này mà càng thêm làm cho người ta thương tiếc, cũng chẳng trách lúc hắn mới được chức Trạng nguyên mở yến tiệc, có rất nhiều quý nữ đều lén lút nói nguyện vì quan Trạng nguyên này mà hào phóng bỏ ngàn vàng.
 
“Quan Trạng nguyên, làm phiền ngài tìm đường khác, chúng ta cần tiến cung.” Bên trong giọng nói của Lữ Yên Hàn lộ ra sự lạnh lẽo.
 
Hắn không nói kèm theo thân phận Phò mã này, Vương Miểu Chi cũng nghe ra được ngụ ý.
 
Ánh mắt Vương Miểu Chi trở nên ảm đạm, tựa như bên ngoài minh châu để lại sự trắng loáng nhưng lại mất đi hào quang của nó.
 
“Vậy… được rồi.” Tính cách hắn ta có chút mềm mại, lại là người cực kỳ tuân theo lễ nghi, đương nhiên là hoàng mệnh lớn hơn trời.
 
Nữ nhân đi theo phía sau tại nơi người thường không nhìn thấy mà hơi kéo lấy ống tay áo Vương Miểu Chi, sau đó nàng ta thấp giọng nói ra: “Hành Mộc, muội cũng đã nói rồi, công chúa là người chúng ta không trèo cao được, nàng ta muốn gả cho huynh liền gả cho huynh, không muốn gả thì nàng ta còn có phủ công chúa này, còn có thân phận công chúa đấy. Nàng ta từ trước đến nay xem thường những người như chúng ta.”
 
“Nàng ấy… không phải… không phải…” Vương Miểu Chi không biết vì sao đêm qua Lý Kỳ Thù đột nhiên đào hôn, nhưng chung sống lâu như vậy hắn cũng biết Lý Kỳ Thù không phải là loại người đột nhiên lật lọng này. Huống hồ… ngày tháng trước kia của bọn họ rõ ràng đều tâm đầu ý hợp như vậy.
 
Hắn chẳng qua là bởi vì Phong Nhi bỗng nhiên gặp ác mộng nên mới đi qua nhìn một chút, không nghĩ tới không bao lâu hắn liền nghe được tin tức này.
 
“Hành Mộc” Phong Nhi cũng chính là biểu muội của Vương Miểu Chi, Vương Ngô Đồng, nàng ta ở một bên thở dài một hơi sâu xa: “Nhất định là bởi vì hôm qua muội gặp ác mộng, không nên gọi huynh đến, nha hoàn Mẫn Nhi kia thật là không có quy củ, làm sao có thể quấy rầy huynh trong thời gian huynh đại hôn đây.”
 
Nói xong Vương Ngô Đồng đã có chút nghẹn ngào, nhưng nàng ta lại làm ra dáng vẻ ráng chống đỡ, quay đầu lau đi nước mắt trong suốt bốc lên bên dưới lớp màn che: “Đều tại muội, không nên… không nên…”

 
Vương Miểu Chi đang ở trên đường phố không tiện để biểu muội dựa vào vai mình cố gắng an ủi như thường ngày, chỉ có thể suy nghĩ vừa rồi của mình nói: “Không trách muội, Phong Nhi, nhiều năm như vậy nếu không phải có muội thì huynh cũng không chống đỡ được đến bây giờ, hơn nữa chứng bóng đè kia của muội, đại phu cũng nói rồi, phải chăm sóc cẩn thận, huynh cũng hiểu được, đây không phải là lỗi của muội.”
 
Tiếng khóc làm cho người ta đau lòng, Vương Miểu Chi biết biểu muội nhà mình từ trước đến nay là người thiện tâm yếu đuối, hắn nhẹ nhàng nói: “Muội về phủ trước đi, hôm nay muội còn chưa uống thuốc đâu.”
 
“Ừm… tạ ơn biểu ca.” Tuy nói nàng ta có màn che che đậy nhưng cũng có thể lờ mờ thấy được dung mạo thẹn thùng của nữ tử trong đó, trong mắt nàng ta rưng rưng, yếu đuối không xương giống như cây liễu mỏng, khiến cho người ta thấy không nhịn được mà đau lòng.
 
Lý Kỳ Thù ở trong xe ngựa như ngồi trên bàn chông, gặp lại Vương Miểu Chi kia làm dấy lên nỗi đau xé rách tim gan vẫn khó chịu như cũ. Nàng không hận Vương Miểu Chi cũng không hận Vương Ngô Đồng, nàng chỉ trách mình nhìn người không rõ.
 
Bàn tay nàng siết chặt vải gấm màu đỏ hồng bên cạnh, móng tay giống như là muốn xuyên thấu qua nó, lần này, mặc kệ phụ thân muốn phạt nàng như thế nào, sau khi tiến cung nhất định sẽ phế đi hôn sự này.
 
Lữ Yên Hàn cưỡi trên tuấn mã đỏ tông nghiêng đầu nhìn hai người bóng dáng hơi chồng lên nhau ở phía sau, hắn giống như đang ở trong bão cát giữa sa mạc, bên người như là nổi lên một tầng lệ khí, hắn nhìn bóng người mơ mơ hồ hồ phía trước mà siết chặt dây cương trong tay.
 
Chỉ mong các ngươi đừng làm ra chuyện gì nữa, nếu không lần này, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Lữ Yên Hàn không muốn chồng chuyện đời trước và đời này lên nhau, hắn không tùy tiện phạm vào sát nghiệt, nhưng nếu có người xông về phía mũi đao, hắn cũng tuyệt đối không nương tay.
 
Sự ướt át trong mắt bị gió thổi khô, quay đầu lại, Lữ Yên Hàn vẫn là dáng vẻ băng lãnh như cũ, khiến cho người ta vừa run vừa sợ, muốn tới gần nhưng lại không dám.
 
--
 
Bức hoành phi bên trên hoàng cung là đương kim Thánh thượng đích thân viết, chữ biết rồng bay phượng múa, cách viết tinh xảo, rất có khí thế của thiên tử, hai con sư tử đá hai bên một con thì cầm quả cầu, một con thì đỡ con, rơi vào trong mắt Lý Kỳ Thù lại rất chướng mắt, nàng chỉ cảm thấy, ngay cả sư tử đá trước cửa cung cũng ân ái hơn phụ thân mẫu thân một chút.
 
Ánh nắng gay gắt phía trên hoàng cung nguy nga từ trong mây trắng trời xanh xuyên qua, rọi qua ngói lưu ly, lướt qua lưng tích thú*, ở trên tấm bảng bằng đá thanh ngọc rực rỡ ngời ngời, Lý Kỳ Thù mặc cho đại thái giám Kim Thịnh mặt không thoa phấn nhưng còn trắng hơn nữ tử một chút dẫn đến Thái Cực cung.
 
*Là tượng của thần thú được đặt trên mái nhà vào thời Trung Hoa cổ đại.
 
Đại thái giám cũng nhìn Lý Kỳ Thù lớn lên, hắn ở phía trước nhỏ giọng căn dặn: “Thánh thượng hôm nay nhìn có chút tức giận,” Sau đó lại cười tự mình nói: “Là tạp gia quên mất, mấy năm nay công chúa có khi nào từng chống đối Thánh thượng.”
 
Hắn thở dài một hơi rồi lại nói ra: “Công chúa cũng không cần tự trách, người là nữ nhi duy nhất của Thánh thượng, ngài ấy nhất định là yêu thương người.”
 
“Đa tạ Kim công công nhắc nhở, ta biết.”
 
Người có thể ngồi lên vị trí đại thái giám này có người nào không phải là nhân tinh, Kim Thịnh lắc đầu, không nói gì nữa, chỉ là góc áo bào màu tím cổ tròn tay hẹp kia tựa như bị ngọn gió xuân xuyên qua gốm đen ngói xanh xông nhầm vào thâm cung thổi cho cau mày lại mấy phần. Hắn nhìn hoàng cung nơi nơi lộ vẻ lộng lẫy này mà hoảng hốt trong phút chốc, sau đó lại quen thuộc dẫn hai người sau lưng đi Đại Phúc cung.