Nốt Chu Sa Của Thế Tử Gia

Chương 7




Trong cung lại dấy lên sóng to gió lớn, mặt biển yên ả đã lâu bị tảng đá đột nhiên xuất hiện kích thích ngày con sóng, thật lâu không thể hồi phục, những phi tử còn cảm thấy mình sẽ sinh hạ long tử kia người người không khỏi cảm thấy bất an, sợ hãi tiếp theo ma trảo sẽ duỗi về phía bọn họ.
 
Một cung nữ vốn nên “chết đi” trong cung bị điều tra ra đã chạy trốn đến Dương Châu giàu có, mai danh ẩn tích đã mấy ngày, mà cung nữ này chính là hung thủ mưu hại Tạ Mỹ nhân kia.
 

Thủ pháp lẩn trốn của nàng ta quả thật cao minh, hơn nữa nếu không phải một tiểu cung nữ cùng phòng với nàng ta nhận ra sự khác thường mấy ngày trước của nàng ta, còn phát hiện ra một vài cây kim vô cùng nhỏ rải phía dưới giường nàng ta thì còn không tra được trên đầu nàng ta.
 
Nhưng từ đầu trùng hợp tìm được nhiều chứng cứ như vậy? Có lẽ đây chỉ là một màn kịch diễn cho chủ nhân mà thôi.
 
Lý Thái An giận dữ, trong Phi Sương điện không biết rơi vỡ bao nhiêu đồ ngọc quý giá.
 
Ngày đó, trên tay hắn nổi gân xanh, hắn trợn tròn mắt quát với Kim Thịnh ở bên dưới: “Tra cho ta! Ta ngược lại muốn xem xem là ai ở trong hoàng cung này mà to gan như vậy!”
 
Tạ Mỹ nhân là do hắn tự mình đưa về vương phủ, bây giờ lại đưa vào trong cung, hắn không thể không giận. Nhưng làm Hoàng đế, càng nhiều hơn chính là cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích, hoàng cung này là hoàng cung của hắn, phi tử là phi tử của hắn, không có sự cho phép của hắn mà lại có người ở trong hậu cung làm ra chuyện như vậy.
 
Người tuấn mỹ thì cho dù giận dữ cũng cực kỳ đẹp, Lý Thái An năm nay đã ba mươi hai, chính là lúc khí huyết tràn đầy chưa mất, tuổi xây dựng sự nghiệp đã tới. Mày kiếm mắt ưng, mũi cao thẳng, có một vài cọng râu càng lộ vẻ thành thục ý vị, một thân long bào tỉ mỉ thêu chế, ở trong điện mà cung nữ thái giám run lẩy bẩy quỳ xuống, hắn là cây tùng xanh cao ngất duy nhất.
 
Cung nữ kia cũng không kín miệng, dù sao thì nàng ta cũng không phải là người tử trung, chỉ là tham bạc mà thôi, trên bờ vực của cái chết, lúc dấu in sắt lửa nóng tới gần, cả người nàng ta trên dưới không ngừng run rẩy, tè ra quần mà khai báo sự thật.
 
Sau đó ra sao thì trong cung cũng không tiếp tục truyền ra cái gì nữa, không ai biết là Hoàng hậu sắp đặt ra sự ngoài ý muốn này, ngoại trừ… Thánh thượng. Chuyện này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ. Nhưng Lý Thái An vẫn nhớ đến tình cảm nhiều năm cùng Hoàng hậu, bởi vậy hắn cũng không công khai chuyện này ra, nhưng trong khoảng thời gian sau này lại không tránh khỏi khoan dung với Tạ Mỹ nhân thêm mấy phần, sủng ái rất nhiều, đối với Hồ Cẩm Tâm đã chán ghét không ít, dẫn tới con cái của Hoàng hậu cũng không được yêu thương bằng lúc trước.


 
Khoảng thời gian đó Lý Kỳ Thù vô cùng sợ hãi, sợ cung nữ kia để lộ gì đó, đẩy mẫu thân vào trong hố lửa, nhưng nàng lại thường xuyên nghĩ đến, nếu nàng ta thật sự khai ra cái gì đó thì cũng tốt, dù sao, mama thường dạy bảo nàng, giết người phải đền mạng.
 
Nàng giống như chú dê con bị lang sói hổ báo ép tới gần đường cùng, suy nghĩ nhiều thì có thể có thêm một lối ra, để bản thân mình có thể thoát khỏi sự sợ hãi ngày đêm.
 
Có đôi khi Lý Kỳ Thù thường nghĩ đến, nếu nàng không biết được những chuyện này là tốt rồi, thật là muốn làm người bịt tai trộm chuông lừa mình dối người. Lý Kỳ Thù từ đầu đến cuối đều cảm thấy, là mình, là mình không nghe lời, nhất định phải bỏ rơi các cung nữ nên mới tạo thành kết quả bây giờ.
 
Cũng sau khoảng thời gian đó, công chúa bình thường còn có chút bướng bỉnh giống đã trở thành con rối gỗ từng bước từng bước quy củ phép tắc, cũng không nói ra lời để người bên cạnh rời đi nữa, cuối cùng, ngay cả gốc hoa phật tang sóng đỏ liễm diễm, hương thơm nồng nàn trong góc ngoài điện tàn lụi khi nào cũng không biết. Nó lẻ loi trơ trọi, duyên dáng xinh đẹp trong trời đông giá rét, lại ở góc tường một mình rơi xuống lơ lửng từng điểm đỏ thẫm, sau đó ở trong đêm không nhìn thấy năm ngón tay bị gió rét lạnh thấu xương thổi đi, không biết đến nơi nào.
 
Về sau nữa, trong cung thỉnh thoảng liền có một chút bất ngờ ở nơi này, một chút ngoài ý muốn ở nơi đó, Lý Kỳ Thù luôn luôn “đúng lúc” đụng phải, khi đó nàng chỉ cảm thấy mình tội nghiệt càng sâu, vì vậy mà cả ngày sụp đổ.
 
Mãi đến sau này quen biết Vương Miểu Chi, nàng rốt cuộc mới tìm được nơi dựa vào mà mình cho rằng có thể thoát khỏi vũng bùn.
 
“Tiểu nương tử.” Một tiếng gọi nhu hòa khiến Lý Kỳ Thù đang bước đi chẳng có mục đích trên con đường đá cuội nhỏ hồi thần.
 
“Mama, sau ngươi lại ở đây?” Lý Kỳ Thù nghe tiếng ngẩng đầu lên, sóng mắt ngậm nước, hơi mang theo một chút ảm đạm, thiếu đi mấy phần đoan trang, nhiều hơn mấy phần cảm giác khiến cho người ta thương tiếc, sau đó ánh mắt nàng lại trở nên tối tăm: “Mama ta xin lỗi, hôm qua là ta lỗ mãng rồi, thêm cho bà rất nhiều phiền phức đúng không.”
 
“Ôi, tiểu tổ tông của ta, nào có phiền toái, không gả thì không gả nữa. Cũng chỉ có người khăng khăng nhìn trúng phò mã kia, bây giờ cũng tốt, còn có thể ở bên cạnh nương nương thêm mấy ngày này.”
 
Lý Kỳ Thù biết mama chẳng qua là đang khuyên mình, hiện nay phong ba chưa đi, bản thân mình cũng không biết kết quả ra sao. Nàng chỉ hy vọng, đừng liên lụy đến quá nhiều người.
 
“Nếu không, chúng ta đến chỗ nương nương ngồi một chút?” Dương mama thử thăm dò hỏi, vừa rồi lúc mình nói đến Hoàng hậu, Lý Kỳ Thù cũng không có nhiều sự phản kháng, nói không chừng, lần này cũng là cơ hội, có thể khiến cho mẫu nữ hai người thân cận một chút.
 
Lý Kỳ Thù ráng chống đỡ cười cười: “Không đâu mama, bà thay ta chăm sóc cho mẫu thân thật tốt đi, dù sao… phủ công chúa bây giờ cũng không có chuyện gì nhọc lòng, lần này… mẫu thân nhất định là sẽ vì ta mà đau đầu mấy ngày.”
 
“Vậy… tiểu nương tử đi chậm một chút, mấy ngày nữa ta liền trở về.”
 
Dương mama thở dài một hơi, nghĩ đến lần này mình lại tay trắng trở về, đại nương tử nhất định lại muốn đau lòng rồi. Mặc dù nàng ấy không nói rõ nhưng bà cũng có thể nhìn ra được sự lo lắng cho công chúa trong dáng vẻ không yên lòng của nàng ất, hôm nay ngay cả chén bạch ngọc cũng không cẩn thận mà đánh vỡ một cái.
 
Lý Kỳ Thù không trở ngại gì mà ra khỏi cửa cung, đột nhiên nhớ tới mình theo chân Lữ Yên Hàn tới đây, không có xe ngựa, cũng không có cung nữ thái giám đi theo.
 
Lý Kỳ Thù cười khổ một tiếng, nàng nhìn phiến gạch đá xanh, nghĩ đến chẳng lẽ mình phải quay về phủ công chúa sao? Hốc mắt nàng ẩm ướt, sau đó lại hít sâu một hơi, thở ra, đi thì đi, dù sao thì bây giờ cũng là bộ dáng như vậy rồi, còn sợ chuyện này sao.
 
“Công chúa ----”
 
Âm thanh như ngọc thạch từ nơi cách đó không xa truyền vào tai nàng, lúc này Lý Kỳ Thù mới phát hiện ra, bên trái cửa cung lại có một chiếc xe ngựa đang dừng, đúng là Lữ Thế tử, hắn không chỉ không đi mà còn một mực ở đây chờ đợi mình.
 
Giống như đứa trẻ tóc trái đào té ngã, nếu bên cạnh không có ai vây xem thì còn tốt, nó còn có thể phủi y phục, chịu đựng sự đau đớn mà đứng dậy, nhưng hôm nay xung quanh lại có người, nó liền không nhịn được mà cảm thấy lòng mình chua xót tuit thân, không chịu được liền sẽ oa oa khóc lớn.
 
Lý Kỳ Thù vào giờ phút này chính là dáng vẻ như vậy, chuỗi trân châu ngắt quãng từ trong đôi mắt sáng trong như hồ nước mùa thu không cầm được mà trượt xuống.

 
Lữ Yên Hàn hoảng hồn, lấy khăn ra đưa cho nàng, trong lòng hắn phảng phất như bị xé rách, hắn ở trên chiến trường nhiều năm như vậy, bị thương rất nhiều, trong đó cũng không thiếu lúc đao thương mũi tên làm mình bị thương nặng, thậm chí là sự đau đớn khi sắp chết hắn đều trải qua rồi, nhưng hắn chưa từng cảm thấy những đau đớn đó vượt qua được sự đau lòng mà nước mắt trong suốt của nữ tử trước mắt để lại, loại đau này là từ trong lòng lóe ra, khắc cốt ghi tâm lại sâu tận xương tủy.
 
“Công chúa, đừng khóc được không, thần dìu người lên xe, chúng ta… chúng ta đi uống rượu được không?”
 
Lữ tướng quân trên chiến trường vô cùng anh dũng tuyệt vời, liệu sự như thần lúc này tay chân luống cuống, mặc dù trên mặt vẫn là vẻ mặt không chút sứt mẻ như cũ, nhưng trong con ngươi thâm thúy đã sớm có gợn sóng.
 
“... Được… uống… đi uống rượu…” Lý Kỳ Thù không biết mình làm sao nữa, nghe thấy lời nói của người trước mắt, nàng không chút nghĩ ngợi mà đồng ý. Loại cảm giác ỷ lại mà quen thuộc này, đã lâu lắm không sinh ra trên người nàng rồi.
 
Nàng chính là cảm thấy tủi thân, tủi thân đến mức muốn uống rượu một bữa cho đã.
 
Ưng Quý đi trên đường Chu Tước ăn táo hướng về phía Ưng Thời chửi bậy: “Ngươi nói xem sao lang quân có thể để xe ngựa lại bảo chúng ta đi bộ về chứ! Thật là, sắc đẹp hại người!”
 
Bên hông Ưng Thời đeo trường kiếm, lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Ngươi vẫn là ăn xong quả táo trong tay đi.”
 
“Ta… ta là người thích ăn như vậy sao? Ta đây gọi là tiết kiệm lương thực ngươi biết không! Lang quân suốt ngày mua mấy thứ này cũng không biết ăn, đều lãng phí rồi!”
 
Vừa nói vừa bắt đầu lẩm bẩm lầu bầu.
 
Ưng Thời đã dời chủ đề cũng an tĩnh lại, nghe người bên cạnh bắt đầu lải nha lải nhải không muốn dừng lại nửa khắc.
 
--
 
Hồ cơ* bên trong quán rượu dáng người thướt tha rót rượu bưng thức ăn cho những vị khách, trở thành một phong cảnh xinh đẹp trong tiệm, Lữ Yên Hàn vừa mới đi vào tiệm liền dẫn đến sự chú ý của những nữ nhi gia trẻ tuổi kia, nam nhi lang tuấn lãng như thế, trong sự mơ hồ có thể nhìn thấy được dáng người cao lớn tráng kiện trong áo bào cổ tròn màu đỏ tía, điệp tiệp** đeo thắt lưng theo mẫu đang lưu hành được nạm phỉ thúy, thanh kiếm bảo thạch đỏ thẫm, lộ ra hơi thở kiêu ngạo, dáng người thẳng tắp, mắt như hoa đào nhưng lại không có vẻ phong lưu, đôi môi mỏng khẽ mím, khuôn mặt lạnh như sương.
 
*Hồ cơ: Ban đầu dùng để chỉ những cô gái đến từ phương Bắc hoặc phương Tây, sau này dùng để chỉ những người phụ nữ bán rượu trong nhà hàng khách sạn quán rượu.
**Điệp tiệp: Một loại đeo thắt lưng, bình thường có cái túi nhỏ để đựng đồ.
 
Mà nữ tử bên cạnh hắn mặc dù đeo màn che lụa mỏng nhưng trong hành động có thể nhìn thấy được phong thái của thế gia vọng tộc, tay áo rộng vải mỏng màu đỏ phất phơ theo gió, lộ ra một đôi tay mềm mại trắng nõn dài nhỏ như hành xanh, trong lúc màn che đung đưa còn có thể mơ hồ nhìn thấy cái cằm trơn bóng nhỏ nhắn, thật sự là khiến cho người ta có sự xúc động vén lên để nhìn dung nhan.
 
Nhưng nam tử phía trước đứng nghiêm như núi cao, mắt lạnh đảo qua, khiến cho những người có một chút tâm tư tiến lên “trêu ghẹo” cũng không dám vọng động.
 
Tiểu nhị rất tinh mắt thấy khách quý, nhanh chóng bước đến tiếp đãi: “Lang quân nương tử, mời vào trong, có gì cần, chỗ này của chúng ta nghỉ chân ở trọ đều được.”
 
Chân mày của Lữ Yên Hàn hơi trầm xuống, nhìn tình hình ồn ào bên dưới là biết không thể ngồi ăn ở bên dưới.
 
“Còn có sương phòng không?”
 
“Có có, mời ngài lên trên, lang quân tới đúng lúc, bên trên vừa trống một gian phòng Vũ Hà, ta dẫn khách nhân đi lên.”
 

Vào trong phòng, Lý Kỳ Thù gọi mấy đồ nhắm rượu, lại kêu người bán rượu đưa lên một vò rượu trắng Kiếm Nam. Lúc này nàng có chút ngượng ngùng, khóc xong một trận mới phát hiện ra mình rốt cuộc đang làm gì, nhưng đến cũng đến rồi, tùy tiện rời đi cũng không tốt, thế là nàng lại bất chấp khó khăn mà ngồi xuống, không phải chỉ là uống rượu sao, khi nào thì nàng tệ ở phương diện này?
 
Nhưng cuối cùng nàng cũng không quá làm dáng trước mặt người ngoài, nhất là người đối diện ánh mắt sáng rực, phảng phất như muốn đốt tới trên người nàng, chỉ sợ là chưa từng thấy nữ tử giống như nàng nhỉ, lông mi dày rậm phủ xuống, che đậy sự đau khổ trong đó.
 
Lý Kỳ Thù cầm chén sứ rót một chén rượu, rượu trắng mơ hồ lộ ra màu hổ phách lay động trong chén, sau đó nàng cầm lấy một chén khác rót đầy, nói: “Lữ Thế tử, mời.”
 
Mặc dù nàng biết người đối diện cũng cùng mình đến uống rượu, có lẽ là nam tử cảm thấy vào lúc thương tâm thì nên say rượu ba phần để quên đi sự phiền muộn, có điều cũng đúng lúc hợp tâm ý nàng, lần này nàng quả thật cũng phải cảm tạ hắn đàng hoàng, có thể ở bên mình vào lúc này.
 
“Được.”
 
Lữ Yên Hàn rốt cuộc cũng dời ánh mắt của mình đi, hắn cho rằng Lý Kỳ Thù cúi đầu rót rượu không chú ý tới ánh mắt hắn, lúc này hắn chỉ muốn nhìn nhiều hơn nữ tử mà mình ngày nhớ đêm mong ở trước mắt, nhớ nhung quá lâu rồi, vào lúc ở chung như thế này liền càng thêm có vẻ quý giá.
 
“Thế tử… dùng bữa thôi.”
 
Lý Kỳ Thù nghĩ, chẳng lẽ mình kỳ lạ như vậy sao? Đáng để người đối diện quan sát lâu như thế?
 
Từng chén rượu trắng rót vào bụng, tuy Lý Kỳ Thù nói thích uống rượu nhưng đã lâu không uống càn rỡ như thế, rất nhanh liền không chịu nổi. Lữ Yên Hàn nhìn trên gương mặt nàng dần dần nhiễm lên hai rặng mây hồng, ánh mắt mê ly, dập dềnh gợn sóng nhỏ, hắn chỉ ngẩng đầu thoáng nhìn liền không thể dời ánh mắt được nữa. Hắn vẫn luôn biết tiểu cô nương xinh đẹp, nhưng lúc này nàng lại không giống lúc trước.
 
Trong sự lười biếng lộ ra vẻ quyến rũ, đôi con ngươi câu người kia ánh nước dập dờn, bàn tay nhỏ trắng nõn chống cằm, đôi môi đỏ khẽ mở: “Thế tử gia là đang nhìn gì vậy?” Nâng cao giọng ở cuối câu, giống như tiếng chuông bạc êm tai đột nhiên gõ vào tim.
 
Lúc này Lữ Yên Hàn mới chạy ra khỏi sự ngây người, bàn tay phải có vết chai mỏng siết chặt chén sứ: “Không nhìn gì cả.”
 
Lý Kỳ Thù lại hướng thân thể về phía trước thăm dò: “Thật sự không có gì?”
 
Trong miệng còn thấm mùi rượu, hòa lẫn với mùi hương ngọc lan nhàn nhạt trên người, vừa mê vừa say, mặt phấn môi đỏ gần trong gang tấc, Lữ Yên Hàn biết Lý Kỳ Thù đã thần trí không rõ, hắn kiềm chế sự run rẩy của mình, lui về sau mấy phần, sau đó thở dài một hơi nói: “Công chúa, người say rồi.”
 
Nghe thấy thế, Lý Kỳ Thù ở bên đối diện của bàn ăn tức giận: “Thế tử mới say, ta mới không say, rõ ràng là không có…” Nói xong nàng tủi thân rơi nước mắt.
 
Sau một nén nhang, mỹ nhân nằm trên ghế, cuối cùng được dỗ ngủ hẳn, Lữ Yên Hàn nhìn đôi mắt nàng nhắm lại, khuôn mặt yên tĩnh, nhớ tới dáng vẻ ăn vạ như trẻ con vừa rồi của nữ tử, hắn cười khẽ một tiếng, quả nhiên vẫn là dáng vẻ giương nanh múa vuốt như vậy đáng yêu hơn một chút. Đôi mắt hoa đào của Lữ Yên Hàn mang theo màu đỏ ửng nhàn nhạt, không còn dáng vẻ lành lạnh kia, phảng phất như vầng trăng sáng bị xâm phạm.
 
 Lữ Yên Hàn đi xuống lầu, chuẩn bị đến lầu một sai người đi tìm Ưng Thời, Ưng Quý, lại không nghĩ đến bị một nữ tử mặc váy dài màu xanh nhạt, áo ngắn tay áo hẹp cản lại.