Nữ Bác Sĩ Của Ảnh Đế

Chương 12: Không định chịu trách nhiệm sao?



Khi Cung Mộc Nghi tỉnh dậy trời vẫn chưa sáng hẳn. Cảm giác đầu tiên là bên hông có một cánh tay cứng rắn đang ôm cô chặt cứng. Cô như giật điện mà cơ thể cứng ngắc, cảm giác có chút thấp thỏm quay đầu lại nhìn. Một gương mặt nam tính đẹp đẽ đang lặng yên nhắm mắt ngủ. Từng hình ảnh xấu hổ đêm qua bắt đầu xuất hiện trong tâm trí cô. Nhớ mang máng anh bảo cô bị loại cây có độc tố trong rừng đâm phải ở bên hông khi đi nhặt củi nên mới sinh ra dục vọng đó. Sau đó cô như mất đi lý trí mà bị dục vọng nhấn chìm rồi trầm luân cùng anh. Còn chủ động cầu xin anh giúp đỡ mình. Sau đó chuyện gì đến cũng đến hai người phát sinh loại quan hệ đáng xấu hổ đó.

Ngay khi cô đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì cặp mắt đối diện bất ngờ mở ra. Đôi mắt đen nháy mang vẻ thâm trầm, tuy vừa tỉnh ngủ cũng không chút mê mang. Ánh mắt đó như hố sâu vũ trụ xoáy sâu vào tâm trí của Cung Mộc Nghi . Cô đối diện với ánh nhìn của Lục Cảnh Bắc mà giật mình vội vàng nhắm mắt lại không dám đối mặt với anh. Đôi tai không tự giác mà đỏ lên.

Tất cả những biểu hiện đó đều rơi hết trong mắt Lục Cảnh Bắc. Anh nhìn bộ dạng ngại ngùng xấu hổ của cô không khỏi buồn cười. Cảm thấy cô rất đáng yêu.

“Sao vậy, xấu hổ sao?” Anh nở nụ cười thoải mái rồi cất giọng hỏi. Dáng vẻ như kẻ lưu manh chuẩn bị trêu ghẹo con gái nhà lành. Đúng là lúc này Ảnh đế Lục nảy sinh ý đồ xấu xa muốn trêu ghẹo cô một chút.

“Anh…anh mau ngủ đi, tôi không biết gì hết.” Cung Mộc Nghi giật mình khi anh bất ngờ hỏi như vậy nên lúng túng đáp lại. Cô vội vàng đưa tay che mắt anh lại. Không nghĩ tới anh lại không chút nào cảm thấy ngại mà trực tiếp hỏi thẳng như vậy.

“Sao nào, lợi dụng chiếm đoạt tôi xong thì không định chịu trách nhiệm hay sao? Muốn phủi tay không nhận người à?” Lục Cảnh Bắc nâng tay kéo bàn tay nhỏ đang che mắt mình xuống. Bộ dạng lưu manh có thừa, rõ ràng được lợi còn tỏ vẻ chịu thiệt bắt đầu dở giọng. Anh muốn trêu cô gái nhỏ này, khi làm chuyện đó thì chủ động như vậy mà bây giờ lại ngại ngùng.

“Không phải, lợi dụng chiếm đoạt gì chứ? Người được lợi rõ ràng là anh. Tôi chỉ…” Nói được một nửa thì cô gái càng ngượng ngùng hơn không biết nói gì nữa, những lời định nói bỗng dưng biến mất hết.

“Em chỉ làm sao? Em nói tôi được lợi? Vậy nói nghe một chút xem tôi được lợi gì nào.” Lục Cảnh Bắc ác độc nghĩ muốn ghẹo cô tới cùng. Bắt được cơ hội liền truy hỏi không cho chạy trốn. Dáng vẻ nhập vai là một bad boy trêu đùa con gái nhà lành. Nào có chút dáng vẻ nào của Ảnh đế Lục vang danh trong giới điện ảnh nữa.

“Tôi không biết, anh mau buông tay. Nam nữ nên giữ khoảng cách.” Cung Mộc Nghi ngại ngùng vùng vẫy khỏi bàn tay đang nắm chặt tay mình của người đàn ông. Hoàn toàn không nghĩ tới bản thân lại bị anh trêu ghẹo như vậy. Hai tai đỏ bừng lúc này đã lan đến gò má ửng hồng.

“Em bảo giữ khoảng cách? Vậy đêm là ai cầu xin tôi giúp đỡ vậy? Sau đó còn…” Lục Cảnh Bắc cố ý nhắc lại chuyện ngượng ngùng đó. Bình thường anh sẽ không như vậy nhưng lúc này lại đặc biệt phá lệ vì cô gái này. Thế nhưng chưa nói hết đã bị chặn miệng lại.

"Anh đừng nói nữa. Là lỗi của tôi, tôi sai trước. Tôi xin lỗi đã được chưa? Đàn ông con trai gì mà nhỏ mọn như vậy." Cung Mộc Nghi đưa tay bịt miệng anh lại không cho anh nói tiếp tới chuyện xấu hổ đó nữa. Dáng vẻ vừa ngượng ngùng vừa cáu kỉnh nói lại anh.

"Đùa em một chút thôi, dù sao em cũng có ơn với tôi trước. Tôi sẽ không bắt em chịu trách nhiệm đâu." Lục Cảnh Bắc lần nữa kéo bàn tay che miệng mình xuống nói. Thế nhưng lời nói này nghe kiểu gì cũng rất gợi đòn. Lại còn chịu trách nhiệm với không chịu trách nhiệm.



"Con mẹ nó Lục Cảnh Bắc anh đúng là đồ vô lại. Chịu trách nhiệm cái em gái anh." Cung Mộc Nghi thực sự nổi cáu vứt luôn hình tượng của mình mở miệng không ngại văng ra mấy lời thô tục. Bao nhiêu tĩnh dưỡng trong những năm qua chỉ trong vài câu nói chuyện ngắn ngủi đã bị người đàn ông này làm cho chạm đến giới hạn. Trong chuyện này rõ ràng Cung Mộc Nghi cô mới là người chịu thiệt chứ không phải anh. Tức giận cô dơ chân đạp một cái vào người anh.

"Á đau. Em làm gì vậy, tôi vẫn còn là một bệnh nhân đó. Đường đường là một bác sĩ mà lại ra tay đánh bệnh nhân như vậy sao?" Lục Cảnh Bắc cũng bị cô làm cho bất ngờ bật dậy ôm chân. Cái đạp này đúng là không nhẹ đạp đúng vào đùi anh. Cũng may không phải vào cẳng chân bị gãy nếu không Ảnh đế Lục đúng là thảm rồi.

"Đáng đời anh, ăn nói hàm hồ." Nói xong Cung Mộc Nghi nhân cơ hội anh buông mình ra đã lật người ngồi dậy dịch ra xa khỏi phạm vi của anh. Sợ rằng người đàn ông không đứng đắn này lại dở trò lưu manh với mình.

Cứ như vậy trong mắt bác sĩ Cung Mộc Nghi thì Ảnh đế Lục Cảnh Bắc đã trở thành một tên lưu manh không hơn không kém.

"Đúng là người phụ nữ xấu xa. Là tôi nhìn nhầm em rồi." Lục Cảnh Bắc nhìn bộ dạng tức nhe răng trợn mắt của cô đúng là khác hẳn với dáng vẻ điềm đạm ít nói hôm qua. Hoặc là nói khi đó chỉ là dáng vẻ bên ngoài còn đây mới là bộ dạng thật ẩn sâu bên trong của cô.

"Tôi mà xấu xa thì đã bỏ cho anh chết nơi rừng rậm này rồi. Rảnh rỗi." Cô nghe anh nói vậy bất mãn phản bác lại. Cô còn chưa thấy ai xấu xa mà vì cứu người không nỡ bỏ lại người đang gặp khó khăn ở lại một mình. Sau đó còn…

Tức giận không nhẹ cô mặc kệ anh đứng dậy đi ra ngoài. Hoàn toàn không thèm để ý đến người đàn ông lưu manh kia nữa.

"Uây em đi đâu vậy? Định bỏ tôi lại sao?" Lục Cảnh Bắc nhìn bộ dạng vùng vằng bỏ đi của cô lúc này cũng bối rối gọi theo. Chỉ sợ cô thực sự tức giận ném mình lại chỗ này. Như vậy với cái chân què này không biết khi nào anh mới có thể ra ngoài nữa.

"Đúng đấy. Bỏ lại tên xấu xa anh ở đây tôi đi về trước." Nói xong cô cầm áo khoác mặc vào nhặt lấy đồ của mình rồi dứt khoát bỏ đi ném lại một mình Lục Cảnh Bắc với cái chân què trong hang động.

Vậy mới nói trêu vào thứ gì cũng có thể duy chỉ có phụ nữ không thể trêu vào. Có thể lật mặt bất cứ lúc nào. Ảnh đế Lục lúc này thì hay rồi. Làm cho con gái nhà người ta tức giận tới mức bỏ đi luôn.

Cãi nhau một hồi với Lục Cảnh Bắc khi Cung Mộc Nghi ra ngoài trời đã sáng hơn rất nhiều. Trận mưa lớn đêm qua cũng đã dừng lại chỉ còn tán cây và mặt đất ẩm ướt. Những tán cây được trận mưa lớn gột rửa trở nên sạch sẽ và xanh mướt. Không khí cũng trở nên mát mẻ và trong lành hơn nhiều.