Nữ Bác Sĩ Của Ảnh Đế

Chương 2: Mong muốn cuối cùng



"Được rồi tôi không đùa em. Tới tìm tôi có việc gì. Chắc không phải thật sự như lời em nói đó chứ?" Đẩy người phụ nữ trong ngực mình ra Lục Cảnh Bắc nhìn cô gái ánh mắt nghi ngờ.

"Đúng là không qua mắt được anh. Đúng thật là có chuyện mới tìm tới đây. Nhưng người ta cũng thật sự rất nhớ anh nên mới tới." Người phụ nữ gương mặt hiện lên chút khó chịu xen lẫn buồn bã nói.

"Có truyện gì mau nói. Tôi rất bận không có nhiều thời gian cho em. Điều này em còn rõ ràng hơn tôi đúng không?" Lục Cảnh Bắc nhìn người phụ nữ cũng không bày tỏ thái độ gì nhiều đi qua bàn cầm lấy chai nước uống.

Đây là phòng nghỉ VIP dành riêng cho Ảnh đế Lục nên mọi thứ gần như đầy đủ. Có giường có tủ cả bàn trà cũng được chuẩn bị kỹ lưỡng. Cho thấy tầm ảnh hưởng của Lục Cảnh Bắc trong giới giải trí là rất lớn.

"Cảnh Bắc. Anh trai em muốn em kết hôn rồi." Người phụ nữ buồn rầu lên tiếng. Cô ta hiện đang qua lại bí mật với Lục Cảnh Bắc. Người anh trai ở nhà không hề hay biết chuyện này. Bây giờ anh trai ở nhà muốn cô mau sớm kết hôn. Đối tượng cũng đã chọn được rồi. Thế nhưng cô ta đâu có muốn. Vậy nên chỉ có thể tìm đến đây gặp Lục Cảnh Bắc hy vọng anh có thể giúp mình.

Thế nhưng ngoài dự liệu Lục Cảnh Bắc cũng không phản ứng gì. Chai nước đang cầm trong tay nhẹ đặt xuống bàn rồi nhìn người phụ nữ nghiêm túc lên tiếng.

"Chúc mừng em." Một câu nói đơn giản không thể ngắn gọn hơn làm người phụ nữ ngồi đối diện sững sờ. Ánh mắt nhìn Lục Cảnh Bắc như không thể tin được.

"Anh nói vậy là sao? Chẳng lẽ anh để em cưới người khác thật sao?"

"Hà Uyên Nhi, không phải em không biết mối quan hệ của chúng ta là gì. Em là người rõ hơn hết mới đúng. Đừng trách tôi không nói rõ ràng từ đầu. Là em cố chấp lao vào mối quan hệ này. Cho dù biết rõ nó không có kết quả. Đúng không." Lục Cảnh Bắc không mặn không nhạt lên tiếng. Như thể người trước mặt không quen biết với mình. Chuyện cô kết hôn không liên quan tới mình. Thái độ dửng dưng đó làm Hà Uyên Nhi ngồi đối diện đau lòng cực điểm.

"Anh không suy nghĩ dù chỉ một chút sao?" Hà Uyên Nhi cố nén nước mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi đối diện mình lên tiếng. Rõ ràng vài phút trước hai người còn tình chàng ý thiếp mà điên cuồng cùng nhau. Quay đầu lại đã lập tức có thể đổi ý.

"Sớm muộn cũng sẽ đến. Biết trước kết quả thì còn gì cần suy nghĩ nữa. Em cũng biết còn gì." Lục Cảnh Bắc rút trong hộp ra một điếu thuốc châm lửa hút. Khói thuốc rất nhanh tỏa đầy trong phòng. Làn khói mờ ảo bao phủ cả người Lục Cảnh Bắc ở bên trong. Không ai biết được anh đang nghĩ gì.

"Xin lỗi. Là em quá xúc động, anh đừng để ý." Hà Uyên Nhi cố nở một nụ cười nhìn khó coi hơn cả khóc.

Trong lòng cô ta hiện tại rất đau khổ. Mối quan hệ không được chấp nhận này là cô ta bắt đầu trước. Người sa chân vào vũng bùn này trước cũng là cô. Vậy nên cô không thể trách anh được.



Bởi lẽ bọn họ không cùng một thế giới. Dù có cố gắng cũng không có kết quả gì. Hơn nữa Lục Cảnh Bắc cũng sẽ không thuộc về cô. Điều này Hà Uyên Nhi rất rõ ràng. Thế nhưng vẫn không nhịn được có chút hy vọng. Rồi nhận lại là thất vọng.

Hà Uyên Nhi vốn là tiểu thư nhà danh giá. Công ty của Hà Giang Quân cũng không phải dạng tầm thường. Hai anh em Hà Giang Quân từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ. Một tay Hà Giang Quân nuôi lớn Hà Uyên Nhi, lo cho cô học hành đàng hoàng. Càng phấn đấu xây dựng sự nghiệp để cho em gái có một cuộc sống tốt nhất.

Vây nên đối với người anh trai này Hà Uyên Nhi vẫn rất tôn trọng. Mọi quyết định của anh trai đưa ra cô đều không từ chối. Bởi lẽ nếu không có anh trai cũng sẽ không có Hà Uyên Nhi của hôm nay.

Thế nhưng Hà Uyên Nhi lại thật sự đánh rơi trái tim chỗ Lục Cảnh Bắc. Mặc dù mối quan hệ của bọn họ chỉ có thể coi là tình nhân. Hà Uyên Nhi cũng biết rõ bản thân với Lục Cảnh Bắc không cùng loại người không thể đi cùng nhau. Lục Cảnh Bắc trước giờ cũng không có tình cảm nam nữ với cô.

Biết trước kết quả nhưng vẫn gieo hy vọng để rồi nhận lại là thất vọng tột cùng. Hà Uyên Nhi muốn thử đánh cược một lần xem thời gian qua anh có chút tình cảm nào với cô hay không. Thế nhưng cô hoàn toàn thất bại. Khi nghe tin cô sắp kết hôn đến một cái nhíu mày anh cũng không có. Vậy tình cảm ở đâu ra chứ.

Bầu không khí rơi vào im lặng. Một lúc sau Lục Cảnh Bắc lên tiếng đánh vỡ bầu không khí kì quái này trước.

"Tôi còn có việc không thể ở lại lâu. Em mau gọi người đưa em về đi." Nhìn đồng hồ đeo trên tay, thời gian sắp tới rồi nên Lục Cảnh Bắc chỉ có thể đuổi người rời đi. Nếu để người ngoài nhìn thấy sẽ lại nổ ra drama. Mà Lục Cảnh Bắc anh lười nhất chính là phải giải quyết mấy việc này.

"Em có thể ôm anh lần cuối không. Lần này tới để tạm biệt anh. Có thể sau này chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa." Hà Uyên Nhi đứng dậy nhìn về phía Lục Cảnh Bắc nở một nụ cười gượng gạo. Trước khi đến đây cô cũng đã có quyết định. Một khi anh từ chối cô sẽ không gặp lại anh nữa. Chấm dứt đoạn tình cảm này ở đây. Sau đó thành thật nghe lời anh trai mà kết hôn với đối tượng anh trai đã chọn.

"Được." Lục Cảnh Bắc dập tắt điếu thuốc đứng lên để Hà Uyên Nhi ôm. Chưa được 10 giây anh đã nâng tay lên muốn đẩy người trong lòng ra. Thế nhưng cô gái vẫn cương quyết không chịu buông tay.

"Đêm nay. Anh có thể đến chỗ em không. Là đêm cuối cùng. Sau này chúng ta chính thức cắt đứt liên hệ không còn quen biết." Đây là mong muốn cuối cùng của Hà Uyên Nhi. Nếu không thể cùng anh đi đến bạc đầu. Vậy chỉ cần đêm cuối là được.

Người khác có mắng cô không biết xấu hổ cũng được. Đây chỉ là mong muốn cuối cùng của một người sắp phải từ bỏ thứ quan trọng của đời mình. Chỉ cần như vậy là cô đã thỏa mãn rồi. Quyết không hối hận.

Lục Cảnh Bắc nghe lời cô nói thì bàn tay có dừng lại một chút. Im lặng khoảng 2 giây thì anh cũng chịu lên tiếng.

"Được. Đêm nay tôi đến chỗ em." Sau khi nói xong liền quay người rời đi để lại cô gái cô đơn đứng giữa căn phòng.