"Anh Lục, tôi vừa nhận được điện thoại từ công ty. Buổi kí tặng của anh bởi vì đã thông báo với truyền thông và các bên liên quan rồi nên không thể hủy. Anh thấy việc này thế nào?" Lâm Tùng đi ra ngoài nghe điện thoại vừa đi vào vẻ mặt đã không tốt nói lại.
Ăn cơm trưa xong Lục Cảnh Bắc ngồi ở phòng khách cùng hai mẹ Huỳnh Tâm Đức nói chuyện. Mấy người cũng rất lâu rồi chưa gặp nhau. Phần lớn thời gian của Khi Lục Cảnh Bắc đều rất bận. Huỳnh Tâm Đức cũng đang vào giai đoạn căng thẳng trước thi đại học.
"Không hủy được thì cùng lắm quay lại thôi. Cũng chẳng sao cả. Khi nào thì diễn ra?" Lục Cảnh Bắc tùy ý đáp. Bởi vì lịch trình của anh rất nhiều nên có những sự kiện phải lên kế hoạch tận mấy tháng. Không thể nói hủy là hủy dễ dàng được.
"Ngày 28, còn 8 ngày nữa, hôm đó là chủ nhật." Lâm Tùng xem lịch trình rồi trả lời.
"Tạm được, vừa lúc quay lại thành phố cắt chỉ. Coi như tiện đường vậy. Lát nữa cậu đi mua giúp tôi vài bộ đồ rộng rãi chút." Lục Cảnh Bắc gật gật đầu rồi nói Lâm Tùng giúp mình mua đồ. Chân anh đang không tiện nên số đồ có sẵn không thể mặc được. Đành phải mua mới thôi.
"Vâng tôi đã biết, lát nữa tôi sẽ đi." Lâm Tùng gật đầu. Là một trợ lý anh ta có nghĩa vụ đảm bảo mọi thứ tốt nhất cho anh.
"Cậu tùy ý chọn một phòng mà ở. Mấy ngày này tạm thời ở lại đây. Bác sĩ cũng không vội, mấy ngày này tạm thời cứ tìm bác sĩ nào gần đây một chút là được. Khi nào cần tôi sẽ nói sau." Lục Cảnh Bắc không biết nghĩ gì lại đổi ý.
Rõ ràng lúc sớm anh vừa nói muốn Mộc Nghi làm bác sĩ riêng của mình. Bây giờ lại bảo không vội.
"Vâng thưa anh." Lâm Tùng không hỏi gì thêm nữa rồi đi dọn phòng mình ở. Sau đó còn phải đi mua đồ cho anh.
"Huỳnh Tâm Đức khi nào em quay lại trường học?" Lục Cảnh Bắc quay sang nhìn Huỳnh Tâm Đức đang ngồi bên cạnh ăn hoa quả hỏi. Nhóc con ngày nào anh gặp mới là đứa bé 5 6 tuổi bây giờ đã 18 chuẩn bị thi đại học rồi.
"Chắc là mai, dạo này lịch học của em có hơi nhiều thật." Huỳnh Tâm Đức vội nhai nốt miếng táo gãi gãi đầu nói.
"Vậy thì tối nay hai người ngủ lại đây một đêm. Sáng mai Lâm Tùng lái xe đưa hai mẹ con về nhà. Cô không cần ngày nào cũng chạy qua chạy lại đâu. Tâm Đức đang chuẩn bị thi cô ở nhà chăm sóc thằng bé là được. Cháu sẽ thuê giúp việc riêng." Lục Cảnh Bắc gật đầu nói. Cũng sắp xếp luôn mọi việc đâu ra đó.
"Như vậy có ổn không? Chân cháu không tiện để người khác làm cô không yên tâm." Mẹ Huỳnh lo lắng hỏi. Hai mẹ con bà ở xa chỗ này đi lại cũng không tiện. Con trai đang học chuẩn bị thi đại học đúng là là việc quan trọng hàng đầu. Thế nhưng để hai người đàn ông không biết nấu nướng ở với nhau bà cũng không yên tâm. Lục Cảnh Bắc chân còn không đi lại được phải ngồi xe lăn nữa.
"Cháu nói được là được. Cô cứ yên tâm ở nhà chăm sóc Tâm Đức. Cháu có thể tự lo." Lục Cảnh Bắc kiên quyết nói. Anh chưa vô dụng đến nỗi phải để người khác chăm sóc từng chút một như vậy.
"Vậy cũng được. Khi nào cần thì cứ gọi cô." Mẹ Huỳnh gật đầu, bà khá hiểu tính cách của Lục Cảnh Bắc. Một khi đã quyết chuyện gì rất khó lung lay.
"Còn em, đã có ý định theo ngành gì chưa?" Đạt được quyết định chung từ mẹ của Huỳnh Tâm Đức anh lại quay sang hỏi cậu nhóc.
"Em đang phân vân giữa học y và khoa học tự nhiên chuyên ngành nghiên cứu. Anh thấy thế nào?" Huỳnh Tâm Đức nhìn Lục Cảnh Bắc đầy chờ mong hỏi. Từ nhỏ cậu đã mồ côi cha. Đối với Huỳnh Tâm Đức mà nói Lục Cảnh Bắc vừa là anh lại vừa là cha. Lời Lục Cảnh Bắc nói cậu chưa bao giờ làm trái.
"Anh không chọn. Em thích bên nào hơn thì chọn bên đó. Học y cũng tốt, nghiên cứu cũng được." Lục Cảnh Bắc gật đầu. Hai ngành này đều rất có tiềm năng. Chọn ngành nào đều tốt.
Nói đến học y bất giác trong đầu anh hiện ra hình ảnh một cô gái. Dáng dấp nhỏ bé nhưng lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác. Là một bác sĩ gương mẫu tiêu biểu.
"Em đang nghiêng về y nhiều hơn. Nhưng học y rất lâu." Huỳnh Tâm Đức nói ra suy nghĩ. Muốn làm bác sĩ ít cũng phải mất 7 8 năm. Mà mẹ cậu bây giờ đã gần 50 rồi. Chẳng còn mấy năm nữa mà già đi.
"Anh hiểu ý cậu. Thích thì học, anh cậu có tiền không phải lo. Anh có quen 1 người bạn đang làm bác sĩ. Hôm nào anh tìm cơ hội cho hai người nói chuyện. Sau đó quyết định cũng không muộn."
"Vậy thì tốt quá. Anh trai vẫn là tốt nhất. Mẹ thấy đúng không mẹ." Huỳnh Tâm Đức vui sướng nói.
"Mẹ không có ý kiến. Hai đứa cứ tùy ý thôi." Bà Huỳnh thì ủng hộ con trai hết mình. Đối với quyết định của Lục Cảnh Bắc cũng không có gì phản đối.
"Cứ quyết định vậy. Anh hơi mệt hai mẹ con cũng nghỉ ngơi đi." Quyết định xong rồi Lục Cảnh Bắc tự đẩy xe lăn về phía thang máy lên phòng mình.
"Em phụ anh." Huỳnh Tâm Đức vội đứng lên giúp anh đẩy xe.
"Được rồi anh tự lên được. À đúng rồi em bảo Lâm Tùng gọi người thay nước bể bơi đi nhé. Kê thêm cho anh một bộ bàn ghế dưới cây Lộc Vừng nữa." Thang máy chuẩn bị đóng lại Lục Cảnh Bắc bỗng nhớ ra nói.
Ở góc sân có 1 cây lộc vừng lớn thả tán rất đẹp. Chỗ đó mà kê bộ bàn ghế uống nước thì quá đẹp. Nước bể bơi lâu ngày không người ở nên cũng không sạch. Thời gian tới anh xác định ở đây rồi nên phải dọn dẹp một chút.
"Vâng ạ. Em sẽ nói với anh Lâm Tùng." Huỳnh Tâm Đức gật đầu.
Vào phòng Lục Cảnh Bắc đẩy xe tới bàn lấy điện thoại. Lúc sớm anh tùy ý ném đó đi tăm sau đi xuống ăn cơm cũng không cầm. Vừa mở lên thì có một đống thông báo gửi tới. Toàn là số lạ nhưng anh lại biết chủ nhân của những dãy số này là ai. Anh im lặng mấy ngày mấy người phụ nữ kia không tìm loạn lên mới là chuyện lạ đó.
[Anh đi đâu mấy ngày này không đến tìm em? icon giận dỗi]
[Thật nhớ anh]
[Địa chỉ cũ nhé (tim tim...)]
Bên dưới còn có không ít cuộc gọi nhỡ từ số lạ. Lục Cảnh Bắc liếc mắt qua cũng lười quản tiện tay ném điện thoại qua một bên không trả lời cũng không gọi lại. Anh lười để ý tới mấy người phụ nữ đó.
Nếu không có sức ép từ cha nuôi Lục Cảnh Bắc cũng không cần tự lừa mình dối người qua lại với mấy người đó. Rất phiền phức. Đàn ông khác chỉ sợ không có gái đẹp trái ôm phải ấp. Ảnh đê Lục có cả đống lại sợ muốn chết chỉ ước gì bản thân được yên tĩnh.