Nữ Bang Chủ

Chương 30



- -Chắc bà quên tôi rồi nhỉ??? Bà còn nhớ cách đây 7 năm bà " gã người tình khốn kiếp của bà đã gây tai nạn với một người đàn ông rồi bỏ trốn không???- Nó quay lưng khoanh tay kể lại quá khứ mà lòng đau nhói, khóe mắt cay cay.

Mọi thứ như thước phim quay chậm hiện nên trong đầu bà Hoa, trong khi lão Kim gã bồ của bà đang cố nhoài người sang đòi hôn hít, sờ mó bà thì bất chợt có một người đàn ông qua đường và…kestttttttttttttttt, mọi thứ đã trở nên quá muộn. Bà ta hoảng hốt…

- Anh….anh…anh đâm chúng người ta rồi!!!- Bà ta ôm tay lão Kim sợ hãi.

_Bình tĩnh, chỗ này không có người chúng ta nên chạy thì hơn!!!

- Vâng, chạy…chạy nhanh đi anh…em không muốn nhìn thấy cảnh này!!!

Và thế là chiếc xe lại lao vun vút trên mặt đường để lại một người đàn ông xấu số nằm lăn lóc giữa vũng máu cùng những miếng đậu phụ nát nhừ " một đứa bé gái đang gào thét gọi ba!!![Hix khóc lun rùi]

……………………….

_Sao…sao...sao cô lại biết chuyện đó!!!- Giọng bà Hoa hoảng sợ.

- -Bà có biết người đàn ông đó là ai không…CHÍNH LÀ NGƯỜI ANH TRAI KHỐN KHỔ CỦA BÀ " LÀ CHA CỦA TÔI BÀ BIẾT KHÔNG???- Nó không giữ được bình tĩnh hét nên trong tiếng nấc.

- Chị ơi!!!- Băng Trâm, Băng Trinh nhào vào ôm Nó khóc nức nở.

_Sao…cô nói dối…không thể nào…cô nói dối…- bà Hoa lấy tay bịt hai tai lắc đầu lia lịa, khuôn mặt càng lộ rõ vẻ sợ hãi.



- -Chiều tối hôm đó có một đứa bé gái 10 tuổi tìm đến nhà bà, đứa bé đó đã chạy bộ 5 cây số để đến được nhà bà vì Nó không còn ai để cầu cứu!!! Và Nó đã quỳ xuống trước mặt bà van xin lạy lọc đến rướm máu trên chán!!! VẬY MÀ BÀ THÌ SAO CHỨ, BÀ XUA ĐUỔI NÓ NHƯ MỘT CON ĂN MÀY RÁCH RƯỚI!!! BÀ LẠI CÒN TẠT NƯỚC VÀO MẶT NÓ!!! VẬY BÀ CÓ PHẢI CON NGƯỜI KHÔNG???

Từng câu từng chữ Nó nói như lưỡi dao sắc nhọn cứa từng nhát vào da thịt, vào tim gan bà Hoa. Bà thật sự tàn nhẫn như thế sao!!! Đúng rồi…từng lời Nó kể đúng với những gì mà bộ não của bà đang nhớ ra!!! Tại sao? Tại sao ta lại có thể tàn nhẫn như thế!!! Tại sao???..........-Bà Hoa không nói được câu nào cứ ôm đầu rồi lắc như một người điên…

- -Bà…và cả cái họ Phạm ấy…các người thật tàn nhẫn…mẹ tôi làm sao mà các người không vừa lòng? Mẹ tôi hiền lành tháo vát yêu thương ba tôi,vậy mà các người lỡ ruồng bỏ hắt hủi mẹ tôi!!! Để cho ba mẹ tôi phải sống trong đắng cay, nhục nhã. Thậm chí là nghèo đói!!! Mẹ tôi mắc bệnh ba tôi phải bán nhà…Đến lúc hết tất cả ba tôi tìm đến ông ta…chính là ba của bà đó!!! Ba đưa tôi đi cùng, lòng tôi sung sướng vô bờ vì ba nói tôi sắp được gặp ông nội!!! Hưm…ông nội ư, tôi không ngờ ông nội tôi lại là một người mất nhân tính như vậy…Một người già nhìn phúc hậu mà đến con mình cũng không muốn nhận còn đuổi đi, lại bị một đứa em gái như bà đổ nguyên chậu nước dơ bẩn lên đầu!!!............

Tàn nhẫn hết sức tàn nhẫn, hậu quả của nhà họ Phạm gây ra cho gia đình tôi quá lớn!!! Mẹ tôi mất, ba tôi bị điên. Còn tôi…một con bé mười tuổi phải chịu những trận đòn roi rát thịt, chút nữa còn bị xâm hại!!! Vậy mà tôi còn chịu đựng được đến bây giờ, bà thì sao…mới có thế mà đã hét nên àk!!! Thử hỏi ở vào trường hợp như gia đình tôi bà có sống nổi không??? Đây là quả báo của gia đình bà đó…Chính tôi…chính tôi đây đã bỏ tiền mua hết số cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Phạm…

Chắc bà không ngờ là tôi giàu có như thế đúng không??? Cũng may mà tôi gặp được người cha thứ hai yêu thương tôi như con gái ruột. Nhưng khốn nạn thay lão Kim người tình của bà đã gián tiếp hại chết ông ấy, trước khi ra đi ba nuôi tôi đã viết di chúc để lại toàn bộ tài sản lại cho tôi " một số tiền khổng lồ được gửi tại ngân hàng Thụy Sĩ. Lão Kim sẽ chẳng làm gì được tôi trong lúc này đâu " nếu có giết tôi thì mọi thứ cũng sẽ không thuộc về lão vì di chúc của tôi là để lại toàn bộ tài sản cho cô nhi viện thành phố. Ước tính cũng khoảng 100 triệu usd….Số tài sản mà bao nhiêu kẻ đang thèm nhỏ dãi…

Bà nghe rõ chưa? Mọi chuyện tôi nói ra đây đều là sự thật. Và nếu bà còn yêu gã tình nhân của bà thì bà đem những chuyện này đi mà kể với gã, tôi không muốn giết bà cho bẩn tay tôi!!! Bà đi đi….

_Băng Băng…ta xin lỗi con…ta xin lỗi về moi thứ…ta biết bây giờ nói lời xin lỗi là đã muộn nhưng ta vẫn muốn xin con tha thứ…con hận ta cũng được nhưng xin con đừng hận ông nội con…vì ông ấy không còn sống được bao lâu nữa…ta xin con hãy tha thứ cho ông ấy….-bà Hoa quỳ xuống nước mắt chảy dài trên đôi má nhăn nhăn.

- -BÀ ĐI ĐI…- Nó quay mặt buông lời nói vô tình!!