Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 12: Ta chưa tắm sạch



Cầu em gái ngươi, không được thì chúng ta tuyệt giao! Ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta đi cầu Độc Mộc của ta! Không đúng, ta muốn đi đường Dương Quan, còn muốn ngươi không có đường để đi! Hừ!

"Nếu hiện tại công tử không chán ghét cẩu đản, cẩu đản có thể có một thỉnh cầu không?"

"Ừ, hừ, nói đi!"

"Cái đó, vị công tử này, ta muốn nói vừa rồi tắm rửa, ta không tắm sạch! Người mang ta đi tắm lần nữa, có được không?"

"Còn tắm ư? Ha ha!" Sau khi nghe được, Tiêu Dung Diệp tự động ôm bụng cười lăn lộn!

Trời ạ, trên người tên này rốt cuộc bẩn đến mức nào? Vừa rồi tắm hơn ba canh giờ, kết quả giờ lại muốn tắm nữa, đây là muốn lột da à?

"Vừa rồi cẩu đản tắm, không có người giúp chà lưng, cẩu đản muốn để công tử giúp thôi!" Nói xong liền tung ra chiêu nhõng nhẽo, lắc cánh tay của mỗ nam! Không chút để ý biểu cảm cam chịu của mỗ nam!

"Muốn ta giúp?" Tiêu Dung Diệp giật mình há to miệng, mắt mở lớn!

Con tôm, tên này không tỉnh táo sao? Hóa ra coi ta như người chà lưng rồi sao!

Chuyện này kiên quyết không thể nghe theo một dế nhũi không biết sống chết nào đấy, tiếp đó hắng giọng một cái, quay đầu nói với gã sai vặt: "Cái kia, A Quân, ngươi đi theo kỳ lưng cho cẩu đản!"

"Vâng!"

"Không, không muốn!" Lệ Ảnh Yên thấy kế hoạch có biến, lập tức mở miệng phủ quyết!

"Vậy theo ý của ngươi, định làm như thế nào?"

"Đương nhiên là công tử ngươi tới giúp kỳ lưng cho ta rồi!"

"Ăn phân đi, không có cửa đâu!"

"Vì sao?"

"Không có vì sao? Chính là không có cửa đâu?"

"Ta là nam, giới tính bình thường! Ta yêu nữ nhân, cho nên công tử ngươi yên tâm đi!"

"Ta lo lắng, bản công tử lớn như vậy còn chưa từng hầu hạ người nào tắm rửa đâu! Huống chi là súng mẹ như ngươi!"

"Oa!" một tiếng khóc đinh tai nhức óc.

Tiếng khóc bất thình lình hù dọa Tiêu Dung Diệp và người ở đây sợ hãi một trận!

"Cẩu đản không muốn sống nữa... Phụ thân không thương, nương không yêu, công tử cũng không cần ta nữa! Hu... Cẩu đản không muốn sống, ta muốn mua mì sợi treo cổ tự vẫn! Hu hu..."

Bộ dáng đứng khóc lớn kia khiến mỗi người ở đây nhìn thấy đều kinh hãi nhảy ra xa, thậm chí có phụ nhân và trẻ con ở một bên đều khóc thút thít!

"Thật đúng là một đứa nhỏ đáng thương!"

"Đúng, đúng vậy, vị công tử này của hắn cũng thật là ác tâm!"

"Đây là thói đời! Kẻ có tiền đâu thèm quan tâm đến sống chết của dân chúng! Đứa nhỏ, đại thẩm không có gì cho con! Ở đây có mười văn tiền, con nhận lấy, mua điểm tâm ăn!"

"Cảm... Cám ơn đại thẩm!" Lệ Ảnh Yên chu cái miệng nhỏ nhắn, một bộ dáng ủy khuất, bất luận ai thấy đều đau lòng không thôi!

"Không có việc gì. Đứa nhỏ, đi, đại thẩm mang con đi báo quan! Để tên chủ tử cầm thú của con đi ngồi tù!"

"Không, không cần, chủ tử của ta... hắn ở chỗ này!" Tiếp đó, ánh mắt mọi người nhìn tới vẻ mặt mờ mịt của Tiêu Dung Diệp!

"Ta, ta không phải, không giống hắn nói như vậy đâu! Ta, ta chỉ là..."

Thấy mọi người mang theo ánh mắt phẫn hận tiến lên, Tiêu Dung Diệp thật sự hoảng hốt!

"Các hương thân, xông lên! A....!" Nói xong, vài nam nhân già trẻ mang theo cuốc, gậy gộc vung về phía Tiêu Dung Diệp!

"Này, này, bình tĩnh chút, các phụ lão hương thân!"

"Bình tĩnh cái trứng, khi dễ đám người nghèo khổ chúng ta, không thể tha thứ! Đánh hắn!"

Bốp, rầm, rầm một mảnh hỗn độn, Lệ Ảnh Yên đứng ở một bên nhìn!

Chú thích:

(1) Súng mẹ: là tính từ, có nghĩa là người đàn ông có hành động, hành vi, tâm lý, khuôn mặt nữ tính. Mẹ súng thường được sử dụng để mô tả các chàng trai yếu đuối, quá giả tạo giống một người phụ nữ như thế nào.