Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 33: Có phải vương gia dục hỏa khó nhịn không?



"Á!" Trọng tâm Lệ Ảnh Yên không ổn định, thét một tiếng kinh hãi, tiếp đó, toàn bộ thân mình nhỏ xinh trượt từ nóc nhà xuống!

"Cẩn thận!" Thấy Lệ Ảnh Yên ngã từ trên nóc nhà xuống, Tiêu Dung Diệp không để ý nơi nào đó còn đau đớn, dũng cảm quên mình xông lên phía trước!

Tiêu Dung Diệp tay mắt lanh lẹ, vào lúc Lệ Ảnh Yên sắp hôn tiếp đất, nháy mắt nhanh chóng kéo thân mình gầy yếu của nàng qua, cùng nhau té ngã ở trên mặt đất lạnh băng!

"Á! Đau quá!" Ngã cao như vậy, Lệ Ảnh Yên vô ý phát ra một tiếng hô đau, giương mắt liền thấy dưới người mình là một gò má cương nghị kiêu căng, vẻ mặt dữ tợn chiếu vào trong đôi mắt đen tỏa sáng của nàng!

Còn chưa kịp suy xét, trong đôi mắt mông lung nào đấy, cảm thấy một cục thịt nào đó đang chỉa vào dưới mặt của mình!

Nơi to lớn nào đó, vật giữa hai chân đó cứ như vậy trực tiếp chỉa vào mình. Thấy một màn như vậy, Lệ Ảnh Yên dở khóc dở cười, hoàn toàn không có ngôn ngữ nào có thể hình dung trường hợp xấu hổ lúc này!

Oa ken két, nơi đó lại có thể bị nàng đá sưng lên, có phải thật sự có thể đoạn tử tuyệt tôn không!

"Ngươi, kẻ lừa đảo không lương tâm, sảng khoái đứng lên cút cho bổn vương! Ưm!"

Tiêu Dung Diệp đã từng trúng dao găm, cũng có thể cắn răng chịu đựng không nói đau, lúc này phân thân của hắn bị một vật nhỏ không biết sống chết nào đấy đá vào, bộ dáng lại kia càng khiến trong lòng mình ngứa ngáy giống như bị cỏ dài cọ xát qua lại!

"Hắc hắc, vương gia, đừng nhúc nhích! Ngươi xem chỗ của ngươi giống như bốc cháy! Có phải dục hỏa khó nhịn không?"

"Cút!"

Tiêu Dung Diệp tức giận nâng tay đẩy khuôn mặt tà ác đầy nếp nhăn khi cười của Lệ Ảnh Yên ra!

Gương mặt đẹp trai của Tiêu Dung Diệp tức giận đến trở nên xanh mét, nghiến răng nghiến lợi liếc mắt một cái, Lệ Ảnh Yên ngã ngồi ở bên cạnh!

"Ngươi, đồ cặn bã siêu lừa đảo, bổn vương không đánh ngươi, ngươi thật đúng xem ta là một vương gia ngu xuẩn trói gà không chặt rồi! Mẹ nó, bổn vương muốn để ngươi biết lợi hại của bổn vương!"

Vốn là trong cơn giận dữ, lúc này vẻ mặt Tiêu Dung Diệp một nửa tái xanh, một nửa trắng bệch, giống như là bị ném vào trong thùng thuốc nhuộm! Đủ màu đủ dạng, thượng vàng hạ cám cùng nhau hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú!

"Không phải ngươi muốn bổn vương đoạn tử tuyệt tôn sao? Được, bổn vương cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn trước!"

Nói xong, vẻ mặt Tiêu Dung Diệp tràn ngập tà ác tới gần phía trước, lúc cách Lệ Ảnh Yên một bước chân thì dừng lại, tiếp đó, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, chống tay ở hai bên thân thể Lệ Ảnh Yên!

"Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?" Lệ Ảnh Yên thấy bộ dáng hắn không giống như lúc trước, nàng sợ tới mức ngồi dưới đất, di chuyển thân mình từ từ lui về phía sau! Hiện tại - - hắn có chút tà mị lại thêm yêu nghiệt đáng sợ!

"Làm gì?" Tiêu Dung Diệp nâng cánh môi lạnh lẽo mỏng manh lên, vẻ mặt tà khí nhướng mày núi lên, thấy đôi mắt to đen vô tội tỏa sáng của Lệ Ảnh Yên cầu xin tha thứ, nội tâm hắn như bị lông chim xẹt qua, nổi lên gợn sóng nhàn nhạt

Nhưng bản thân bị nàng chỉnh thảm như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha nàng, huống chi Tiêu Dung Diệp hắn vẫn là người có cừu oán tất báo!

"Đương nhiên là giúp ngươi, bổn vương cho ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì mới là đoạn tử tuyệt tôn chân chính!"

Dứt lời, bàn tay liền nhanh chóng sờ soạng nơi nào đó giữa hai chân của Lệ Ảnh Yên - -